Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Án phanh thây viên chức văn phòng 2

Phiên bản Dịch · 2375 chữ

Đèn trong phòng tự động tắt,  đại biểu thời gian kết thúc, trận phát sóng trực tiếp đầu tiên bắt đầu, Thời Việt mở cửa đi ra ngoài, cảnh tượng ngoài cửa đã xảy ra biến hóa, khô còn là bàn dài và ghế trước đây nữa, mà biến thành một tòa office building bình thường.

Thời Việt đi qua,  trên tay đột nhiên xuất hiện một tấm thẻ nhân viên, trên mặt viết hai chữ Trì Dư, ảnh trên thẻ không cánh mà bay, hắn đánh bạo bước vào cửa, chân mới vừa rảo bước tiến đến đại môn, liền bị bảo an chặn lại, bảo an cầm theo gậy gộc, mặt không kiên nhẫn, dùng gậy gộc chọc vào người Thời Việt, không khách khí nói: “Ai cho ngươi đi bên này, không biết đi cửa hông sao?”

Đi làm không thể đi đại môn mà phải đi cửa hông, Thời Việt vẫn là lần đầu tiên nghe nói, hắn ngược lại muốn nhìn xem là công ty quyền lực nào, một bảo an cũng dám nói những lời như vậy.

Trừng mắt nhìn bảo an một cái, đem gậy gộc đang chọc trên người hắn dời đi,  xoay mặt ra khỏi đại môn, đi tìm cái nơi gọi là cửa hông.

Các nhân viên lần lượt vào office building, thời điểm nhìn thấy Thời Việt như là gặp được quỷ, Thời Việt chào hỏi bọn họ, bọn họ thế mà làm bộ không thấy Thời Việt.

Đi một vòng quanh tòa nhà hai lần, Thời Việt cũng không có tìm được cái gọi là cửa hông, lúc này chợt có a di nhân viên vệ sinh đập vào lưng hắn một cái : “Tiểu Dư a, con hiện tại không có việc gì chứ, có thể giúp a di một chút được không, xe rác của a di xe rác chắn ở cửa hông đẩy không ra, con có thể dành một chút thời gian giúp a di cùng nhau đẩy ra được không?"

Cửa hông? Nghe được hai chữ này, Thời Việt đồng ý không chút do dự.

Thời Việt đi theo a di đi một hồi, rốt cuộc thấy được cái gọi là cửa hông, chỗ này hắn vừa mới đi ngang qua hai lần, thực sự không nghĩ tới sẽ là cửa cho nhân viên ra vào, phía trước có hai cái thùng rác, cái cửa nhỏ này thấy thế nào đều là vì phương tiện ném rác rưởi mới mở ra, mặt sau thông qua khe hở mơ hồ nhìn thấy đối diện hình như là WC.

Quay đầu lại cũng khong thấy a di kia đâu nữa, Thời Việt bóp mũi từ khe hở chen vào, quả nhiên hắn đoán không có sai, thật là WC, bên trong vài người nhìn thấy Thời Việt bỗng nhiên tiến vào, cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ là nhìn hắn một cái, rồi tiếp tục làm việc của mình.

Trước màn hình  đồ tể 003 nhìn Ngôn Nhược có chút khó xử nói: “Lão đại, dựa theo quy tắc, phát sóng trực tiếp một khi bắt đầu, chỉ cần người chơi không có vi phạm quy định thao tác, ngoại trừ khi phải đọc một số quy định tất yếu, giám thị giả không được xuất hiện.”

003 nói thực hàm súc, chính là người ta rất khó mở mắt to nhìn ngươi vi phạm quy định thao tác, bởi vì ngươi là lão đại, cho nên người ta nhắc nhở một chút, nếu ngươi minh bạch mọi người đều dễ làm.

Ngôn Nhược quay đầu lại nhìn về phía 003: “007 hình như còn thiếu một phó thủ.”

“Ta cái gì cũng không thấy, lão đại cứ tiếp tục đi theo quy tắc của mình, ở chỗ này chúng ta chỉ nghe lão đại.”

Hắn cùng 007 vẫn luôn không đối phó, Ngôn Nhược từ trước đến nay đều cẩu thực, hắn sợ hãi anh không cao hứng một cái liền điều hắn đến 007 làm phó thủ, dù sao Ngôn Ngược trong mắt bọn họ cũng là người điên mất trí, chuyện gì cũng làm được.

Ngôn Nhược đối với lời 003 nói thực vừa lòng, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình, lúc này Thời Việt đã đi tới vị trí làm việc của mình, còn chưa kịp ngồi xuống, một bàn tay cầm ly từ bên cạnh duỗi sang, một giọng nữ vang lên: "Thất thần cái gì? Đi rót nước cho tôi!"

Thời Việt không nhận cái ly, cũng không thèm nhìn tới người bên cạnh, ngồi trên vị trí của mình, bắt đầu sửa sang lại đồ vật, Thẩm Vân nhìn thấy Thời Việt không thèm đếm xỉa tới mình, trên mặt mũi có chút không nhịn được, cái ly khẳng định không thể đem về như vậy được, một tay đem cái ly vứt mạnh ở trên bàn Thời Việt, dùng ngón tay chọc bả vai Thời Việt, khẩu xuất ác ngôn nói: "Giả bộ kiểu gì vậy? Lúc trước không phải làm rất vui vẻ sao? Nếu hôm nay cậu không đi lấy ly nước này cho tôi thì sau này đừng có mà hối hận. Cẩn thận không cho cậu ở lại công ty này. "

Những người bên cạnh họ đang xem kịch,  cũng không có đại kinh tiểu quái, cảnh tượng như vậy thường xuyên diễn ra ở công ty bọn họ, những người không có bối cảnh ở trong mắt họ cũng chỉ là một thứ đồ chơi mặc sức chơi đùa, ngày thường sai bảo một chút cũng không có gì quá đáng.

Trong đám người vây quanh xem, Thời Việt nhận ra được một gương mặt quen thuộc, một nam nhân lấm la lấm lét,  lúc ấy ngồi ở bên cạnh ria mép, chính hắn xúi giục ria mép nói những lời đó.

“Diệp tổng tới.” Không biết ai hô một câu, mọi người lập tức tản ra, trở vì vị trí làm việc của mình.

Một người phụ nữ tóc dài, thoạt nhìn khoảng chừng hai tám hai chín tuổi, một thân váy liền,  trong tay cầm folder chậm rãi bước vào.

Thời Việt hoạt nhìn còn cho rằng người kia lớn lên trông rất ưa nhìn, nhưng hắn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, lại nói không nên lời, thẳng đến khi nghe được âm thanh nghị luận của người bên cạnh. 

"Các người có thấy Diệp tổng rất hứng thú với khăn lụa không? Bất luận mặc cái gì đều mang khăn lụa."

"Suỵt, ngươi nhỏ giọng chút, không cần tìm chết a, Diệp tổng kiêng kị nhất người khác nhắc tới khăn lụa của nàng, sống như vậy còn chưa tốt hay sao?"

Một người khác đưa mắt ra hiệu, nhỏ giọng nói: “Các ngươi cũng thấy Diệp tổng rất hứng thú với khăn lụa đúng không? Hay là chúng ta chọn một người đi cởi ra nhìn xem đi.”

"Ngươi muốn chết thì tự đi mà tìm chết, đừng liên lụy chúng ta, ta trên còn mẹ già dưới có con thơ, mất công việc này, ta biết tìm nơi nào có phúc lợi tốt như vậy nữa, lão bản còn dễ nói chuyện như vậy."

“Ngươi xem nóng nảy quá nha, ta còn chưa nói ai đi đâu, chúng ta  không dám thì có thể cho vị kia đi a, hắn ta không phải từ trước đến nay đều nghe lời sao? Hắn lại không biết khăn lụa của Diệp tổng không thể đụng vào, hơn nữa lời chúng ta nói, hắn cũng không dám cự tuyệt đâu, bằng không liền nói hắn trong thời gian thử việc khong đủ tiêu chuẩn, trực tiếp sa thải hắn, chúng ta bây giờ nói hắn, làm hr ở trong phòng cũng biết, xem xem ai còn muốn dùng hắn?"

Một cô gái đeo kính cận, thoạt nhìn là một tiểu cô nương văn nhã nói: "Chuyện này có quá đáng quá không? Người ta cũng chỉ vì muốn kiếm miếng cơm manh áo thôi mà, hà tất phải đem người ta bức đến tuyệt đường sống như vậy."

Một người đàn ông dửng dưng liếc nhìn tiểu cô nương một cái: "Cô thương hại hắn như vậy, hay là thay hắn đi đi,  ngươi vì hắn nói chuyện, có phải đã thích hắn rồi không? Bất quá dáng vẻ cô quê mùa như vậy, người thì béo, ngực phẳng lì như cái sân bay, muốn thương hại người khác thì bản thân cũng nên mua một cái gương về soi, soi xem mình có xứng hay không?"

Tiểu cô nương bị nói mặt đỏ bừng, nghẹn một hơi, Thẩm Vân đem một chồng tư liệu ném trước mặt nam nhân vừa nói chuyện kia, tức giận nói: "Người ta xứng hay không thì có liên quan gì tới ngươi ? Phiền ngươi tự đái một vũng rồi soi lại cái nhân cách của mình đi, không bản lĩnh gì chỉ biết khi dễ kẻ yếu, vậy mà là đàn ông à, có bản lĩnh thì tự mình lên đi!"

Nghe những lời mấy người này nói, hời Việt rốt cuộc nghĩ tới rốt cuộc là không đúng chỗ nào, đôi mắt vị Diệp tổng kia rất quen, hình như hắn đã thấy qua ở chỗ nào rồi.

Đột nhiên ai đó vỗ vai Thời Việt, đem văn kiện đặt ở trên bài Thời Việt, trên mặt cười đểu cáng, nói: “Tiểu Dư, đem văn kiện này đến văn phòng Diệp tổng, người mới tay chân phải nhanh nhẹn một chút, ngươi tới đây cũng một thời gian rồi, làm việc đừng để người khác phải nói, sống chết trong tay mình có biết chưa, đưa xong văn kiện này đến văn phòng ta một chuyến, ta muốn nói với ngươi một số chuyện."

Thời Việt giương mắt liền thấy, đối phương là vị hơn 50 tuổi, đầu trọc, là một địa thúc bụng bia, khi cười lộ ra hàm răng trắng hếu,  thoạt nhìn phi thường đáng khinh.

Ánh mắt giám đốc hói vẫn luôn dao động ở trên người Thời Việt, Thời Việt bị nhìn đến không thoải mái, giám đốc hói duỗi tay muốn sờ hắn, bị Thời Việt khéo lé né tránh, lúc này Thời Việt phi thường muốn cho người trước mặt một quyền, nhưng e ngại nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, chỉ có thể cắn chặt răng, cầm lấy tư liệu trêm bàn đi về phía văn phòng Diệp tổng.

Đi tới văn phòng Diệp tổng định gõ cửa,  Thời Việt bỗng nhiên nghe được bên trong có giọng nói của nam nhân,  như thể đang tranh cãi với người khác.

"Được rồi, ngươi đừng nói nữa, ta tự biết phải làm thế nào."

“Chuyện này ngươi không cần nhúng tay vào, ta sẽ xử lý tốt, một người cũng chạy không thoát.”

Thời Việt còn muốn nghe tiếp. 

Bên trong phát hiện có người nghe lén: “Là ai ở bên ngoài?”

Lần này nói chuyện chính là một nữ sinh thanh thúy, hoàn toàn khác với giọng nam nhân cố tình hạ thấp lúc nãy. 

Cốc cốc cốc, Thời Việt gõ cửa: "  “Diệp tổng, tôi là Trì Dư, tới đưa tư liệu cho ngài.”

"Mời vào."

Thời Việt đẩy cửa vào, đem tư liệu đặt ở trên bàn Diệp tổng trên bàn, định rời đi, Diệp tổng bỗng nhiên mở miệng nói: “Có chuyện rất kỳ quái, ta đã xem qua danh sách tuyển dụng lúc trước rồi nhưng hình như không có thấy cậu."

"Ách....."

“Không cần khẩn trương, ta chỉ là thuận miệng nói thôi, cậu ngồi đi, cứ coi như dây là cuộc tâm sự bình thường với bằng hữu,  nhìn thấy cậu hôm nay bình thường xuất hiện ở công ty ta liền an tâm rồi, những chuyện trước kia ta nói cậu đã suy nghĩ lại chưa, nếu nghĩ kĩ rồi thì có thể đến tìm ta."

Thời Việt bộ dáng khó xử nhìn Diệp tổng, đối phương cho rằng hắn còn chưa cân nhắc tốt, thở dài, vẫy vẫy tay: “Đi ra đi."

 Khi rời đi, , Thời Việt cố ý đánh giá căn phòng,  bày biện đặc biệt đơn giản, căn bản không có chỗ có thể giấu người, Thời Việt nghĩ thầm có lẽ là hắn đã rất khẩn trương khi đến đây, cho nên khả năng đã nghe nhầm rồi.

Mới vừa đi ra khỏi văn phòng  Diệp tổng, Thời Việt đã bị lão giám đốc đầu trọc béo ú canh giữ ở bên ngoài mang đi, trong văn phòng rộng lớn, có đông đảo đôi mắt nhìn chằm chằm, giám đốc đầu trọc tuy rằng có ánh mắt nhìn chằm chằm làm người không thoải mái, nhưng là tay tốt xấu có tính quy củ, tiến vào văn phòng nhỏ, của vừa mới đóng lại,gương mặt thật của lão ta liền lộ ra.

Vị giám đốc hói để Thời Việt ngồi ở trên ghế sô pha, còn bản thân thì tự cởi áo khoác, ánh mắt như phóng điện cứ nhìn chằm chằm Thời Việt, rốt cuộc cũng cởi được cái cúc áo cuối cùng, lão hói tay ném áo khoác sang một bên xong liền nhảy vồ về phía Thời Việt.

Cũng may Thời Việt phản ứng rất nhanh, trực tiếp trốn xa ông ta, giám đốc hói nhìn thấy Thời Việt né tránh, nhất thời mất hứng,  ngồi ở một bên trên ghế, ánh mắt có chút khinh miệt nhìn Thời Việt, nói chuyện có chút khó nghe: “Ngươi cần phải suy xét cho tốt, qua hôm nay ngươi cũng không còn cơ hội khác đâu, đến lúc đó ngươi tự động nhào vào ngực ta cũng không được nữa rồi, công ty lớn muốn vào là vào được chắc, ngươi cho rằng vì cái gì lại  lựa chọn ngươi, còn không phải ta thấy ngươi lớn lên có vài phần tư sắc, cho nên mới loại người khác để nhận ngươi vào sao?"

Thời Việt bắt được trong điểm trong lời nói của đối phương: "Cái vị trí này không phải của tôi, vậy là của ai?"

Bạn đang đọc Hung Án Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Đã Online (Bản Dịch) của Ngư Cốt Thiên Thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi fairypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.