Án phanh thây viên chức văn phòng 3
Đột nhiên, ánh mắt của giám đốc hói bắt đầu né tránh, có chút không kiên nhẫn, không muốn nhiều lời, cũng không hề đề cập đến chuyện phía trước, trực tiếp đem Thời Việt đuổi ra ngoài.
Ngay sau khi Thời Việt bước ra khỏi cửa,liền nghe được phịch một tiếng, cửa phía sau bị đóng lại thật mạnh, Thời Việt nhận định giám đốc hói có vấn đề, cảm thấy tìm được người bị đổi đi kia khả năng sẽ tìm được chân tướng mấu chốt.
Trở lại vị trí làm việc, Thời Việt còn chưa kịp ngồi xuống, liền nghe được một giọng nam nhân đầy chanh chua âm u: " “Uầy, nhanh như vậy liền ra rồi, ta còn cho là ngươi rất bận rộn đó, đầu tiên là đi tới văn phòng Diệp tổng, tiếp theo lại chạy tới văn phòng giám đốc Tạ, thật đủ lòng tham, muốn hai bên đều lấy lòng, đáng tiếc a, người ta chướng mắt ngươi cắm đầu hai hướng, bạch vội chăng đi, xứng đáng.”
Thẩm Vân nhắc nhở nói: “Đỗ An, nhỏ giọng đi. Nói chuyện này ở nơi công cộng không tốt."
“Làm còn sợ người khác nói sao? Còn có Thẩm Vân co giả bộ cái gì, cô dám nói trong lòng mình không nghĩ như vậy không? Cô trước đây không phải muốn hắn rót nước cho ngươi mà người ta còn không thèm phản ứng sao? Cô dám nói trong lòng mình không ghen ghét không? Ở trong cái công ty này ai mà chẳng biết lão hói kia yêu thích cái gì, hắn lại vội vàng đi hỗ trợ như vậy, chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn thấy, còn không phải là ỷ vào lớn lên có vài phần tư sắc liền muốn bán mông sao?”
Thẩm Vân cũng không phải là người dễ bắt nạt, nghe được Đỗ An nói về mình như vậy, lập tức nổi giận, mở miệng châm chọc nói: “Tôi biết cậu vì cái gì lại nói như vậy rồi, cậu không phải là đang ghen ghét Trì Dư người ta lớn lên đẹp hay sao? Đừng tưởng rằng trước đây tôi không nhìn thấy cái cách mà cậu bước ra từ văn phòng giám đốc hói đó, cậu thật ra cũng có cái tâm tư kia, đáng tiếc người ta ghét bỏ cậu lớn lên xấu xí, không có muốn đi, chậc chậc chậc, thật là đáng buồn, có một số người, đóng của tắt đèn chưa chắc đã hạ thủ được."
"Mọi người đều là đồng nghiệp, đừng vì chút chuyện nhỏ mà làm tổn thương hòa khí, ai bận việc nấy, giải tán đi.”
Đỗ An bị Thẩm Vân nói đến phát cáu, trước đây xác thực hắn ta từng vào văn phòng của hão hói đó, bị nhục nhã một phen, hắn cho rằng chuyện này không ai biết, ngày có thể cứ thế trôi mà không cần bận tâm, ai ngờ lại bị cái loa lớn Thẩm Vân này rêu rao trước mặt mọi người, sau này hắn làm sao có mặt mũi mà tiếp tục làm việc ở đây nữa?
Lúc này lý trí này đã bị tức giận chiếm cứ, nghe được Thạch Uy nói chuyện, liền cho rằng Thạch Uy là muốn cười nhạo hắn, bắt đầu công kích bừa bãi: "Nơi này có chỗ cho cậu nói chuyện sao? Đừng có mà giả bộ làm người tốt, muốn anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tôi sẽ không cho cậu toại nguyện đâu. Tôi nói này Thẩm Vân, cô không phải rất tò mò trước đây ai đã đưa mình trở về sau bữa tiệc sao? Chính là Thạch Uy, hắn đã bỏ thứ gì đó bên trong rượu của cô, cô có cảm thấy việc làm của hắn rất hợp ý mình không? Cảm thấy hắn thích cô rồi? Đừng tự mình đa tình, hắn chỉ là đánh cược với chúng tôi sẽ mất bao lâu để được ngủ cùng với cô mà thôi, những ảnh chụp đó của cô đều lan truyền khắp diễn đàn công ty rồi, mọi người đều đã xem qua.”
“Đỗ An, cậu nói bậy bạ gì đó , có phải tối hôm qua lại đi uống rượu không, hiện tại còn tỉnh rượu sao?"Thạch Uy cao giọng nói.
Thẩm Vân đoạt di động Thạch Uy lật xem ảnh bên trong album, quarb nhiên đều là ảnh chụp cô uống say ngày hôm đó, tất cả đều không có mặc quần áo, Thạch Uy đang tạo dáng đầy ghê tởm nằm một bên, Thẩm Vân nhìn thấy ảnh chụp tức đến phát run, trực tiếp ném điện thoại di động vào mặt Thạch Uy, cô nhấc bình hoa trên bàn đập vào đầu hắn.
Cái bình vỡ xuống đất, đầu Thạch Uy cũng nở hoa, Thạch Uy sờ soạng đầu đổ máy, nhìn máu trên tay, hắn ta dùng hai tay bóp chặt cổ Thẩm Vân, chửi: “Mày dám đánh tao, còn tưởng bản thân là Ngọc Nữ thanh thuần cơ đấy, không phải đêm đó chính mày cũng rất hưởng thụ đó ư? Đên hôm đó mày kêu tên Trì Dư không phải rất sung sướng sao? Bây giờ lại không cam lòng, không phải chính mày hôm đó ôm chặt lấy tao cầu xin tao đừng đi sao? Ngủ qua với nhiều người rồi, hiện tại lại giả bộ rụt rè, muốn thanh danh, làm cho ai xem, mày nhìn xin Trì Dư có muốn mày hay không? Người ta sợ mày có bệnh tránh còn không kịp, cũng may tao không chê mày, nguyện ý chạm vào mày, mày nên thấy đủ mới phải."
Mấy người bên cạnh đem Thạch Uy kéo ra, cách xa một khoảng, lời nói càng nói càng khó nghe, hiện trường càng ngày càng loạn, Thạch Uy cùng Đỗ An hiện tại tấn bừa công loạn, mọi người đều sợ hãi không dám nói gì, không dám lơi lỏng, đem vài người đến chỗ khác.
Thời Việt phát hiện tiểu cô nương đeo kính nói giúp hắn trước đây từ đầu đến cuối đều ngồi tại chỗ chuyên tâm làm việc của mình, hắn liếc mắt thấy một bức ảnh ở góc bàn, bức ảnh so với ảnh chụp trên thẻ nhân viên hoàn toàn giống nhau.
Cửa văn phòng Diệp tổng bỗng nhiên mở ra, Diệp tổng đứng ở trước cửa lạnh lùng nhìn hết thảy chuyện đang xảy ra, trong mắt hiện lên vẻ thờ ơ, giống như sống chết của những người này không liên quan gì tới nàng, đối phương phát hiện ánh mắt của Thời Việt liền lập tức đổi biểu tình, mở miệng quát lớn: " Các ngươi đang làm cái gì vậy? Ở trong văn phòng cư nhiên động thủ, còn ra thể thống gì?"
Trò hề cuối cùng cũng dừng lại, Thời Việt giúp nhặt mảnh vỡ thủy tinh, cô nương mang kính đi cùng hắn, khi đi đến thùng rác, cô gái đeo kính đột nhiên hỏi Thời Việt bằng một giọng ảm đạm: "Anh phát hiện ra rồi đúng không?"
Thời Việt sợ tới mức run run, buột miệng thốt ra: “Tôi phát hiện cái gì?”
Cô gái đeo kính hỏi khi ngơ ngác hỏi:" Anh đang nói chuyện với anh vậy?"
" Không phải cô vừa mới hỏi tôi phát hiện ra rồi hay sao? Cho nên tôi mới hỏi cô." Thời Việt giải thích.
“Tôi không nói.” Cô gái đeo kính liếc mắt nhìn Thời Việt đầy ý vị thâm trường một cái liền quay trở về chỗ làm việc của mình.
Thời Việt một mình đứng ở thùng rác trước lâm vào trầm tư, hắn xác thực đã nghe cô nương kia nói chuyện, nhưng tại sao cô ta lại nói dối và nói rằng bản thân không nói? Còn có hỏi hắn câu kia phát hiện rốt cuộc là phát hiện cái gì, là chỉ hắn đã thấy bức ảnh ở góc bàn kia sao? Nhưng một bức ảnh có thể đại diện cho điều gì?
Hắn cảm thấy hiện trường mỗi người đều có hiềm nghi, tư liệu nói Trì Dư là nhân viên mới của công ty, nhưng hắn vừa mới nghe được từ miệng Diệp tổng cùng lão giám đốc kia một chút tin tức, sau khi trung hòa một chút, hắn mới biết Trì Dư nguyên bản không có ở trong danh sách thông báo tuyển dụng, nói không chừng kẻ sát nhân có thể là vì người thay thế kia mà muốn giết Trì Dư.
Những người khác trong văn phòng nhiều hoặc ít đều muốn khi dễ Trì Dư, nhìn không ra ai tương đối hận Trì Dư, nhưng thật ra cô gái đeo kính kia đã nói giúp hắn vào câu, xem như thái độ của mọi người trong công ty này đối với Trì Dư có chút bất đồng.
Còn đối với Diệp tổng thì sao? Hiện tại hắn không thể nhìn thấy gì nhiều, chỉ biết kiến nghị mà Diệp tổng đề ra lúc trước hẳn không tồi, bộ dáng lạnh lùng đứng ở trước cửa văn phòng xem mọi người đánh nahu vừa rồi của nàng có thể nhìn ra được đám nhân viên này ở trong mắt nàng cũng không quan trọng lắm, thậm chí đánh chết cũng không sao, lão bản như vậy, không bị nhân viên chửi rủa vài câu mới là lạ.
Thật ra hắn chưa từng nghe ai nói rằng Diệp tổng không tốt, nhưng nhiều nhiều vô ý lại nghe nhiều câu khen Diệp tổng là người tốt, phúc lợi của công ty cũng tốt, vì vậy Trì Dư bị mọi người bài xích đến chết cũng muốn lưu lại nơi này. Nhưng nếu Diệp tổng là người tốt như mọi người nói, sẽ dùng cái loại này ánh mắt nhìn bọn họ sao? Đó là loại ánh mắt thờ ơ và thậm chí là đáng ghét.
Thời Việt nhanh chóng lắc đầu, tưởng tượng đến ánh mắt kia hắn liền nổi da gà, nơi này quá không bình thường, căn bản không phải một nơi làm việc bình thường.
Nghe được những lời cãi vã của đám người vừa rồi, Thời Việt sàng lọc ra được một số tin tức, lúc Trì Dư mới tới đây, cũng không phải ai cũng nhằm vào hắn, ít nhất Thẩm Vân kia không phải, hẳn là ngay từ đầu đã thích Trì Dư rồi, Thẩm Vân tuy rằng thoạt nhìn nói chuyện không khách khí, nhưng thời điểm cô gái mang kính bị chế giễu, cô ta cũng động thân ra tay cứu giúp, cho thấy Thẩm Vân cũng không quá tệ.
Lúc trước bắt hắn rót nước khả năng chỉ là thuần túy thói quen sai sử người khác thôi, trớ trêu sau đó lại bị hắn cự tuyệt trước mặt mọi người, mất hết mặt mũi cho nên mới kích động mở miệng châm chọc như vậy. Dựa theo tính cách của Trì Dư, nếu không thích Thẩm Vân cũng sẽ xử lý đặc biệt lễ phép, sẽ không làm Thẩm Vân khó coi, cho nên hận ý của Thẩm Vân đối Trì Dư hẳn là không lớn, nhiều nhất là có chút mất mặt mà thôi, không đến mức muốn mạng Trì Dư.
Không đúng, Thời Việt lại nghĩ tới chuyện gì đó, nếu Thạch Uy nói là sự thật, người đưa Thẩm Vân về lúc đó là anh ta chứ không phải Trì Dư, ngày đó bọn họ đã xảy ra quan hệ, nhưng Thẩm Vân không biết đó là Thạch Uy, tưởng là Trì Dư, hẳn là cảm thấy dáng vẻ kia của Trì Dư là đã đồng ý kết giao với cô, nhưng sau khi đến công ty, Trì Dư vẫn luôn trốn tránh Thẩm Vân, dựa theo tính cách của Thẩm Vân sẽ cảm thấy nan kham khuất nhục, muốn giết Trì Dư cũng không phải không có khả năng.
Thẩm Vân lúc trước nói nếu đắc tội cô, Trì Dư có khả năng sẽ mất việc ở công ty này, có thể thấy được cô ở cái công ty này nhất định có quyền, cho nên chuyện thay đổi người của lão hói hẳn là cô cũng tham dự, hoặc ít nhất cũng biết đến mới đúng. Vì vậy thời điểm giám đốc hói đưa tư liệu cho Thời Việt đưa đến văn phòng Diệp tổng, dư quang khóe mắt có thể vẫn luôn nhìn đến Thẩm Vân. nói cách khác bọn họ hẳn đều đã biết kiến nghị Diệp tổng từng đề cập qua với Tiếu Nhiên, bọn họ cũng rõ ràng biết Trì Dư không có đáp ứng.
Lúc hắn bị bảo an đuổi ra khỏi office building, vừa đúng lúc gặp đồng nghiệp tới, mọi người nhìn thấy mặt hắn đều tránh còn không kịp, giống như gặp được một con quỷ đen đủi, nhưng hắn chú ý tới có mấy người sắc mặt bất đồng, không phải ghét bỏ, là hoảng sợ, sợ hãi, nhưng nhìn thấy hắn vẫn tới lui làm việc như thường, sắc mặt mấy người kia lại khôi phục bình thường.
Thời Việt nhớ rõ trong mấy người kia có một người chính là Thạch Uy, cho nên hắn hẳn là biết Trì Dư thật sự đã chết, cho nên thời điểm nhìn thấy Thời Việt trong khuôn mặt của Trì Dư xuất hiện ở công ty, , ánh mắt mới có khủng hoảng, lúc trước hắn nhất định đã nhìn thấy cái gì đó, nên mới sợ hãi như vậy, giống như thời điểm cãi nhau lúc nãy, Thời Việt quan sát thấy ánh mắt Thạch Uy quét đến người hắn đều nhanh chóng dời đi, không dám chính diện liếc hắn một cái, nơi này nhất định cất giấu chuyện gì đó.
Hắn nhớ tới lúc mới đến nơi làm việc, hắn rõ ràng không thấy bình hoa trên vị trí của Thẩm Vân, làm thế nào vào lúc tranh cãi kịch liệt thì bình hoa lại xuất hiện, giống như có người cố tình đưa qua muốn Thạch Uy chết vậy.
Đăng bởi | fairypham |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 6 |