Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Án phanh thây viên chức văn phòng 5

Phiên bản Dịch · 2451 chữ

Hứa Nham nhanh chóng suy nghĩ, sau đó nói với giám đốc đầu trọc :" Việc này trước hết đừng để lộ ra ngoài, gọi điện thoại cho nhà cậu ta, nói công ty phải làm một hạng mục lớn, yêu cầu các nhân viên liên quan phải ở lại công ty một thời gian, công việc của cậu ta thì an bài người làm thay, tôi cùng Trì Dư qua bệnh viện xem tình hình như thế nào, Đỗ Uy cũng phải đi cùng với chúng tôi, mặc kệ những hành động ở công ty trước đây của Thạch Uy, cậu chính là từ công ty được đưa đến bệnh viện, về tình về lý, công ty cũng không thể để cậu ta nháo đến tự sát mà không quan tâm được, tôi thấy Đỗ An là người thích hợp nhất để chăm sóc cho Thạch Uy, tôi đã hỏi qua cậu ấy rồi, Đỗ An sẽ chẳng thấy chết mà không cứu đúng không?"

Tin tức Thạch Uy vừa lan ra,  Thời Việt nguyên bản lo lắng công ty sẽ bởi vì chuyện này mà làm làm người hoảng sợ, không ngờ mọi người chỉ mang vẻ mặt hóng hớt ăn dưa, so với sợ hãi thì càng muốn biết nội tình bên trong hơn, nhìn thấy Hứa Nham bằng mọi cách đưa Đỗ An đến bệnh viện chăm sóc Thạch Uy, tâm tình bát quái của mọi người lại rực lửa, phải biết rằng mâu thuẫn của Đỗ An với Thạch Uy không phải nhỏ, hắn người đó gặp nhau không vặn gãy cổ nhau là may lắm rồi, còn chăm với sóc cái gì? Nghĩ đến cảnh đó thôi cũng cảm thấy thập phần xuất sắc rồi.

Tí tách, tí tách, trên tường đồng hồ treo tường lại bắt đầu vang lên, âm thanh lần này còn lớn hơn trước, lực chú ý của Thời Việt bị dời sang đó, không có nghe được những người khác đang nói cái gì, bất giác đi về phía đồng hồ treo tường, mọi người đều lo ăn dưa hóng chuyện, không ai để ý tới Thời Việt bên này đã rời đi.

Đi đến đồng hồ treo tường trước mặt, Thời Việt dừng bước, duỗi tay muốn chạm vào, khi tay đang chuẩn bị chạm vào đồng hồ treo tường thì đột nhiên có người đánh vào tay hắn, hắn ăn đau liền thu tay lại, phát hiện chính mình đang đứng trước đồng hồ treo tường, vừa rồi hắn giống như bị khống chế, muốn chạm vào đồng hồ treo tường kia.

" Không muốn chết thì tránh xa cái đồng hồ treo tường kia một chút."

Một giọng nam lạnh nhạt và xa cách, nghe có chút xa lạ.

Thời Việt nhìn thấy một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ, rất phổ thông, cảm giác tồn tại cũng không mạnh, là loại gương mặt nếu bạn không chú ý nhìn liền sẽ xem nhẹ, cũng may trí nhớ của Thời Việt tốt, hắn nhớ rõ người này cũng từng xuất hiện qua ở phòng phát sóng trực tiếp, giám thị giả đã nói lúc nào có vấn đề thì có thể hỏi, hắn nhấc tay, chẳng qua giám thị giả giống như không có chú ý tới hắn.

Vừa định nói lời cảm tạ, đối phương vẻ mặt lạnh nhạt rời đi,  quay lại nói: “Vân Che.”

Thời điểm nhìn lại, đồng hồ treo tường tí tách đã biến mất.

Ngôn Ngược ở trước màn hình nhìn bóng lưng Vân Che hồi lâu,  003 ở một bên có chút vui sướng khi người gặp họa nói: “Lão đại, người này cũng tới đây , xem ra trận phát sóng trực tiếp này thú vị rồi đây. Hắn không phải từ trước đến nay đơn đả độc đấu, cũng không quản sống chết của kẻ nào hết sao? Tại sao lần này lại ra tay với Thời Việt? Này có tính là bắt được nhược điểm của hắn không? Ngài có muốn tôi qua đó ngáng chân hắn không, thuận tiện xả giận cho ngài luôn, xem hắn còn dám đối nghịch với ngài nữa không."

Ngôn Nhược liếc mắt nhìn 003 một cái, một giọng nói lười biếng vang lên: "Ngươi không phải đối thủ của hắn."

003 vội vàng ngậm miệng lại, Ngôn Nhược nghiêm túc,  hắn chưa thấy Ngôn Ngược đánh giá ai cao như vậy,  bất quá hắn càng có hứng thú, hắn không thể động thủ với Ngôn Ngược, nhưng với Vân Che thì khác, một người có cảm giác tồn tại không mạnh, nếu ở trong quá trình phát sóng trực tiếp bỗng nhiên xảy ra một chút việc nhỏ, hẳn là sẽ không có ai chú ý tới, hắn là đồ tể, có giấy thông hành,  tránh được giám thị giả tiến vào phòng phát sóng trực tiếp cũng không phải chuyện khó khăn lắm.

Mỗi ngày làm từng bước tuyển người, sau đó xem phát sóng trực tiếp, trừng phạt người, sinh hoạt thật sự quá nhàm chán, muốn tìm một chút phong phú cho đời sống sinh hoạt của mình.

003 một tay vuốt cằm, cười gian xảo, không cần phải nói, Ngôn Nhược cũng biết hắn suy nghĩ cái gì, lắc lắc đầu, nghĩ thầm, những ngày tháng ở đây quá thoải mái, phải cho hắn ăn một chút đắng, bằng không hắn sẽ quên mất mình là ai.

A Nam tới gần Ngôn Nhược nói: “Lão đại, Vân Che dường như có mục đích riêng, hắn ta vẫn luôn giảm cảm giác tồn tại của mình, hắn dường như đang tìm kiếm cái gì đó ở phát sóng trực tiếp."

Ngôn Nhược không nói gì, nhìn chằm chằm màn hình.

Trên màn hình Thời Việt đi theo Hứa Nham đến bệnh viện, bên cạnh còn có Đỗ An, cuối cùng Đỗ An cũng phải tới.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, trong phòng chỉ có một chiếc giường, Thạch Uy mặc một thân quần áo bệnh nhân, ngồi ở trên giường phát ngốc, nghe thấy tiếng động liền nhìn về phía cửa, nguyên bản đôi mắt vô thần nhưng khi nhìn thấy người xuất hiện  đồng tử nháy mắt thay đổi, liều mạng xé tóc, lẩm bẩm một mình: " Không phải tôi làm, tôi cái gì cũng không biết."

Thời Việt nhìn thấy Thạch Uy côi cút khác hẳn anh ta mấy tiếng trước thì có chút kinh ngạc. Rốt cuộc anh ta đã phải trải qua chuyện đáng sợ như thế nào mà tính cách cũng thay đổi luôn rồi? Lúc nãy nhìn qua khe cửa ánh mắt của Thach Uy không giống như thế này, chỉ sau khi nhìn thấy ba người họ đi vào, anh ta mới trở nên như thế này, nói cách khác trong ba người có một người làm cho anh ta thập phần sợ hãi.

Có thể loại trừ Thời Việt ra, còn Đỗ An và Hứa Nham, đều ở công ty, có nhiều người có thể làm chứng, không có khả năng ảnh hưởng đến Thạch Uy bên này mới đúng, không đúng, Thời Việt phản ứng lại, có một số việc khả năng từ lúc bắt đầu đã sai rồi, hai tràng khắc khẩu kia có lẽ chính là muốn cho người khác nhớ rõ hắn, cảm thấy tính cách hắn chính là như vậy,  không có tâm cơ cùng năng lực làm những chuyện đó, muốn cho người khác cảm thấy hắn chỉ biết ghen ghét còn chuyện khác thì không làm được.

Hai tràng khắc khẩu kia chính là bằng chứng ngoại phạm hoàn mỹ, nếu Thạch Uy bên này tự sát thành công, cảnh sát có tra cũng không liên quan đến hắn ta,  bởi vì sẽ có một đống người làm chứng cho hắn, thật là tính toán tốt.

Đỗ An đem cửa phòng đóng lại, đi đến trước giường bệnh, bắt lấy cánh tay không khống chế được mà vò đầu bứt tai của Thạch Uy, ra vẻ quan tâm nói: “Thạch Uy, cậu làm sao vậy, cậu vừa mới nói cái gì không phải cậu làm, có phải đầu cậu bị thương nặng đến nỗi xuất hiện ảo giác rồi không? Cậu biết tôi và Trì Dư rồi, để tôi giới thiệu với cậu một chút, vị này chính là Hứa phó tổng được tổng bộ điều tới đây, nghe được cậu đã xảy ra chuyện, liền đến thăm cậu. Cậu không cần sợ hãi, ở bệnh viện dưỡng thương thật tốt, chuyện khác đều không cần lo, tôi phụ trách chăm sóc cậu, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cậu đến khi xuất viện."

Rõ ràng mỗi một câu đều là bình thường mà nói, cũng không biết vì cái gì, nghe vào lỗ tai Thời Việt lại cảm thấy lạnh căm căm. Ấn trương lúc trước của hắn về Đỗ An là một người thích ghen ghét, thích soi mói, EQ và IQ đều không cao, nhưng từ khi hắn ta bước vào phòng bệnh, đặc biệt là nghe được một loạt lời này của hắn, Thời Việt phải nhìn hắn ta bằng con mắt hoàn toàn khác, hắn che giấu cũng thật lợi hại.

Thạch Uy nghe Đỗ An nói xong, cảm xúc càng thêm kích động,  muốn thoát khỏi tay đối phương, nhưng rõ ràng giãy giụa không được, khi nhì  thấy nụ cười của Hứa Nham, chậm rãi bình tĩnh lại, khôi phục bộ dáng bình thường, , Đỗ An buông tay Thạch Uy ra,  Thạch Uy được tự do, nhìn thấy ba người trước mặt, bỗng nhiên bắt lấy ống tay áo Hứa Nham, nói: "Cứu tôi với, có người muốn hại tôi."

“Là ai muốn hại cậu?” Hứa Nham hỏi.

“Tôi không biết, tôi chỉ biết là hắn ta muốn mạng tôi, tôi không thể ở trong bệnh viện, nếu không hắn ta sẽ giết tôi, tôi sẽ xuất viện, đúng vậy, tôi muốn xuất viện, tôi phải nhanh chóng rời khỏi đây. "

Đỗ An nhìn về phía Hứa Nham: “Hứa phó tổng, tình huống của Thạch Uy là não bị thương nặng, có chứng vọng tưởng bị hại, ngài mau đứng ra xa một chút, hiện tại cảm xúc của cậu ấy không ổn định, có thể làm ngài bị thương bất cứ lúc nào."

Hộ sĩ cầm ống tiêm đi vào: “Vị tiên sinh này nói không sai, có thể nói chuyện, nhưng tốt hơn hết phải giữ một khoảng cách nhất định, người bệnh phần đầu đã bị thương nặng, luôn cảm thấy có người muốn hại mình Loại tình huống này của cậu ấy, khả năng sẽ vì phòng ngừa có người thương tổn mình mà lựa chọn xuống tay trước, lúc trước vừa mới băng bó đầu xong, cậu ta bỗng nhiên dùng đầu đập nát cửa kính, ghì kính vào cổ mình, một hai phải từ trên lầu nhảy xuống, chúng tôi phải mất rất nhiều công sức mới có thể chế phục cậu ta, tiêm thuốc an thần giúp cậu ta bình tĩnh lại.  Hiện bệnh viện đang bố trí bác sĩ tâm lý để tiến hành kiểm tra thêm cho bệnh nhân, tốt hơn mọi người nên giũ khoảng cách đến khi biết được kết quả kiểm tra."

" Cô nói tinh thần Thạch Uy có vấn đề? Nhưng cậu ấy chưa từng có biểu hiện gì khoong đúng ở trong công ty, hơn nữa hành vi của cậu ấy cũng không khác gì người bình thường mà."  Đỗ An nói.

" Trước mắt chỉ là hoài nghi, còn phải chờ kết quả kiểm tra nữa, cậu ta tự mình hại mình là thật, còn thường ôm đầu lẩm bẩm có người muốn hại mình, nghe nói ác ngươi có người muốn lưu lại chăm sóc cậu ta, cũng phải cẩ thận một chút."

Thạch Uy nhìn thấy Hứa Nham không tin mình, muốn giải thích, sốt ruột không cẩn thận từ túm ống tay áo biến thành nắm lấy cổ tay,  bởi vì da Hứa Nham vốn trắng, chạm nhẹ một cái cũng lưu lại dấu vết,  Thạch Uy lại nắm chặt, cổ tay Hứa Nham lập tức đỏ một mảnh.

Hộ sĩ nhìn thấy cổ tay Hứa Nham đỏ bừng,  cho rằng Thạch Uy lại phát bệnh, nên lập tức kêu Thời Việt cùng Đỗ An hỗ trợ đem Thạch Uy kéo ra, đồng thời nhanh chóng cách ly hai người.

Sau khi cho Thạch Uyuống thuốc an thần, cuối cùng anh ta cũng bình tĩnh trở lại và không còn gây chuyện nữa, có lẽ lúc trước anh ta đã dùng quá nhiều sức lực, bây giờ chỉ một lúc liền bình tĩnh lại,  giống như trừu cởi.  Chỉ trong vài giây, anh ta đã chìm vào giấc ngủ, trong không khí truyền đến tiếng hít thở đều đều của Thạch Uy.

“Người bệnh hiện tại đã ngủ rồi, lưu lại một người trông coi là được, một người đi cùng tôi đến nộp viện phí, người còn lại đi mua một số thứ cần thiết."

Chân chạy việc không thể lãnh đạo làm được,  Thời Việt chủ động nói mình sẽ ra ngoài mua đồ,  Đỗ An lưu tại trong phòng trông nom người bệnh, Hứa Nham đi theo hộ sĩ thanh toán viện phí, sau khi bàn bạc xong xuôi liền bắt đầu hành động.

Đỗ An nhìn lại lần nữa  cánh cửa đang đóng chặt, còn chưa kịp thở, Thạch Uy đang ngủ say trên giường bệnh đột nhiên mở mắt ra nhìn hắn. 

Tình huống hiện tại có chút không lạc quan, Thời Việt vừa mới bước chân ra khỏi cửa bệnh viện thì bên tai lại xuất hiện tiếng tích tách,  âm thanh đang dẫn đường hắn đi về một hướng, chân hắn vô thức đi theo hướng phát ra âm thanh.

Hứa Nham bên kia lại là bộ dạng khác, mới thanh toán viện phí xong,  hành lang bỗng nhiên nghe được có người kêu tên của hắn, quay đầu lại nhìn lại không có người, tiếp tục đi lại nghe được có người kêu tên của hắn, nhưng mỗi lần hắn quay đầu lại nhìn không thấy ai,  cuối cùng có người gọi tên hắn lần thứ ba, hắn không quay đầu lại nhìn mà tiếp tục đi về phía trước, đối phương cho rằng Hứa Nham sẽ không quay đầu lại nhìn, liền tiếp tục kêu tên của hắn lần thứ tư, Hứa Nham nhanh chóng quay đầu lại, liền thấy một bóng người chạy trốn thoáng qua,  vội vàng đuổi theo.

Bạn đang đọc Hung Án Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Đã Online (Bản Dịch) của Ngư Cốt Thiên Thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi fairypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.