Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Án phanh thây viên chức văn phòng 7

Phiên bản Dịch · 2319 chữ

Hộ sĩ có chút nghi hoặc hỏi: “Hứa tiên sinh ngài có phải nhận sai người rồi hay không? Đây là bảo an của bệnh viện chúng tôi, tên là Dư Phong, anh ta là nam, không phải họ Lâm, càng không phải là Lâm tiểu thư gì đó, trước nay anh ta chưa từng mang kính, tôi có ấn tượng rất sâu với anh ta, lúc phỏng vấn trước đây, chủ quản vốn dĩ cho rằng hắn không đủ cao nên không muốn nhận, nhưng thị lực của anh ta rất tốt, cho nên mới phá cách trúng tuyển.”

Hứa Nham lắc lắc đầu, nói tiếp: “ Có phải bảo an của mấy người là nam hay không tôi không biết, nhưng vị này không phải bảo an của mấy người,  chuẩn xác mà nói thì không phải là bảo an trước kia của mấy người, cô ta thật sự là nữ,  tuy rằng dung mạo nhìn rất giống, góc cạnh cũng cố ý tân trang, hơn nữa cô ta không có hầu kết, đồng phục cũng đã từng sửa qua, còn có bột mì màu trắng chưa kịp rửa trên tay cô ta, người lúc nãy ở hành lang ném bột mì vào người tôi chính là cô ta."

Lâm Lả Lướt mắt nhìn tay phải của mình, mặt trên quả nhiên còn sót lại chút bột mì, cắn môi, nắm chặt tay, trầm mặc mở miệng nói: “Cho nên các người cố ý gài bẫy để dụ tôi ra?"

" Cô làm như vậy là để trả thù cho ai, hay là thuần túy tiết tư hận, Thạch Uy ngày thường thích giành thời gian chơi đùa mấy nữ nhân ngốc nghếch, nhìn thấy nữ nhân liền đi không nổi, hắn bị thương thành dáng vẻ kia, phỏng chừng so với bị giết còn khó chịu hơn.” Thời Việt nói.

" Loại người như Thạch Uy, nhân cách giẻ rách, trách nhiệm chó tha, miệng chó không mọc được ngà voi, ích kỷ, tham tài háo sắc, đặc biệt là ở phương diện háo sắc này đặc biệt rõ ràng, cũng không cần chọn lựa gì hết, chỉ cần là nữ nhân hắn liền muốn ngủ cùng, ngủ xong liền biến mất, không chủ động không cự tuyệt, mặt ngoài đối ai cũng quan tâm, thực tế căn bản không hề để bụng, hắn đối tốt với mọi người vinh viễn chỉ là ngoài miệng nói vài câu, không uổng phí sức lực,cho nên người hận hắn rất nhiều, người muốn giết hắn chỗ nào cũng có, để hắn không thoải mái là tôi sai, động thủ với cái loại rác rưởi này chính là đem cả mình bồi vào, vừa thấy chính là mua bán lỗ vốn, kẻ ngốc mới có thể làm."

Lâm Lả Lướt nói ra từng câu từng chữ, lời nói rõ ràng, logic rõ ràng, hoàn toàn không giống người đeo kính trong công ty kia, bị người mắng vài câu liền mặt đỏ đến không dám nói lời nào.

"Không tốt!"

Thời Việt bỗng nhiên phản ứng lại, mở cửa sổ ra, trên vách tường có vài giọt máu, cùng với dấu chân.

Thời Việt trở về, bước tới trước mặt Lâm Lả Lướt, đi đi lại lại chung quanh cô ta, nói: “Thật là lợi hại, cố ý lộ ra sơ hở để chúng tôi phát hiện, cái kế hoạch này bắt đầu từ lúc ở công ty phải không? Còn có cái ảnh ở góc bàn kia, lúc đầu tôi còn tưởng cô thích mới nhặt, bây giờ thì rõ rồi, ra vào cần phải dùng nó, cho nên cô trộm cầm đi."

“Một bức ảnh chụp có thể chứng minh cái gì, vạn nhất tôi thích cậu mới trộm ảnh chụp của cậu thì sao? Có gì kì quái hả? Còn lý do tôi mặc đồng phục bảo an xuất hiện ở đây, được, tôi thừa nhận, bởi vì tôi chán ghét Thạch Uy, ở công ty nghe nói hắn tự sát, liền muốn qua xem hắn chết hay chưa, hắn mà chết là tôi có thể về mở tiệc ăn mừng rồi, nhưng tôi không thể trực tiếp tới đây,  ngày thường ở trong công ty mọi người đều xem tôi như vô hình, tình cảnh cũng không khấm khá hơn cậu là bao, chính là Thẩm Vân nói giúp tôi, nếu cô ấy biết tôi đến đây thăm Thạch Uy,  khẳng định sẽ hiểu lầm, cho nên tôi phải cải trang như vậy."

Những lời này nghe cũng hợp tình hợp lý, nhưng lại không kĩ càng tỉ mỉ cân nhắc, Lâm Lả Lướtrất  thông minh, nhưng Hứa Nham cùng Thời Việt cũng không ngu ngốc.

"Được rồi, những chuyện khác sau này nói. Cô nói cô cải trang đến bệnh viện là để xem Thạch Uy chết hay chưa, bởi vì sợ Thẩm Vân tức giận,  cho nên mới muốn giấu giếm, vậy cô giải thích cho tôi chuyện này chút, cái bình hoa kia từ đâu mà ra? Tôi nhớ lúc trước nó không có ở đó."

“Không sai, bình hoa là tôi để đó, thì sao nào? Hắn làm những chuyện đó, chỉ đập hắn một cái cũng quá tiện nghi cho hắn rồi. Cậu thật sự cho rằng mọi người rất hòa thuận ư? Bớt ngây thơ đi."

"Cô nói dối, hôm nay Thạch Uy mới được đưa vào viện, cũng tự sát vào hôm nay, nhưng cô đã sớm qua bệnh viện này mấy ngày nay rồi, cô hóa trang cao siêu, làm bác sĩ cùng hộ sĩ đều nhớ kỹ mình là để thời điểm tất yếu có thể giúp cô làm chứng, trừ phi cô có năng lực biết trước tương lai, bằng không việc đến bệnh viện này làm bảo an từ rất lâu trước đây cô định giải thích như thế nào? Cón có sự kiện hành lang thần quái, cô muốn che giấu điều gì? Cách giải thích hợp lý duy nhất là cô đang cố kế hoạch gì ở bệnh viện này, đúng lúc này Thạch Uy lại vào đây, cô cũng rất chán ghét anh ta nên mới muốn ra tay luyện tập trước."

Đỗ An lúc này tỉnh lại, ho khan hai tiếng,  thu hút sự chú ý của mọi người, trong mắt Lâm Lả lướt toát lên vẻ hận ý.

Lúc này Lâm Lả Lướt hóa trang, hoàn toàn khác với bộ dạng ở công ty, cho nên Đỗ An nhìn cũng không nhận ra được, có rất nhiều chuyện Thời Việt còn chưa nghĩ kĩ, cho nên chưa muốn nói chuyện này trước mặt Đỗ An, cố ý dùng thân thể cản trở tầm mắt hắn ta."

Mới vừa tỉnh lại Đỗ An cảm thấy cổ đau nhức vô cùng, thở thôi cũng đau, nói chuyện cũng trở nên cẩn thận, nhìn đến Hứa Nham trước mặt, cố ý đem miệng vết thương cho Hứa Nham xem: “Hứa phó tổng, ngài xem viết thương này đi, đây là tai nạn lao động, phải bồi thường đó nha."

Thời Việt khóe miệng giật giật, nghĩ thầm Đỗ An này quả nhiên là kẻ điên, cần tiền không cần mạng, lúc này còn có thể nghĩ đến tiền.

Bác sĩ hừ một tiếng: " Đến nước này rồi mà còn nghĩ đến tiền à? Cậu có biết trên cổ cậu có hai vết thương rất nghiêm trọng không? Nếu mà sâu thêm một tí nữa thì có thể cho cậu về chầu trời rồi đó."

“Đây là có chuyện gì, cậu không phải ở lại chăm sóc Thạch Uy sao? Tôi nhớ rõ lúc tôi và Hứa phó tổng ra ngoài thì Thạch Uy đã ngủ rồi mà? Trong thời gian ngắn như vậy mà hai người lại có thẻ biến thành cái bộ dạng này rồi, là ai làm?” Thời Việt hỏi.

Nhìn thấy là Thời Việt nói chuyện, Đỗ An có chút hờ hững, làm bộ không có nghe thấy.

Hứa Nham hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?"

"Là như thế này, Hứa phó tổng, các ngươi mới ra khỏi cửa, Thạch Uy liền tỉnh. Lúc đó, cậu ta đột nhiên lao tới và túm lấy cổ tôi, trong miệng còn nói linh tinh cái gì mà phải giết tôi, tôi vất vả lắm mới thoát được, còn chưa kịp kêu người, Thạch Uy liền ngất xỉu, sau đó tôi cũng ngất xỉu, Thạch Uy đầu óc xác thật có vấn đề, cậu ta nhìn thấy ai đều nói người đó muốn giết mình, ai muốn giết cậu ta chứ? Vẫn là nhanh chóng đưa cậu ta đến bệnh viện tâm thần đi thôi, như vậy mới an toàn cho mọi người."

Thời Việt nhìn đến ngón tay Đỗ An, liền biết Đỗ An đang che giấu chuyện gì đó, may mắn hiện tại hắn ta nói năng rất hăng say, không có chú ý đến Lâm Lả Lướt, cũng may Đỗ An không thích hắn, không chú ý tới hắn ở bên này, hắn như vậy đi ra ngoài, có lẽ không có ai phát hiện, trộm mang theo Lâm Lả Lướt là được.

“Ha ha.”

Đỗ An nghe được một tiếng cười khẽ, hắn ngày thường tương đối mẫn cảm, đặc biệt để ý ánh mắt người khác, 

Khi tiếng cười này phát ra, hắn ra liền nhận định là cười nhạo mình, nhìn khắp bốn phía, phát hiện đằng sau Thời Việt còn có một người đang mặc đồng phục bảo an, đứng dậy đẩy Thời Việt ra, hỏi: “Ngươi đang cười cái gì, lời nói của ta buồn cười như vậy sao?"

Khi nhìn thấy rõ mặt Lâm Lả Lướt, sắc mặt Đỗ An tái nhợt, trán không ngừng toát mồ hôi, lui về phía sau, trốn ở trên giường: “Có quỷ!'

Thấy vậy, Ngôn Ngược ngồi trước màn hình duỗi người, vẫy vẫy tay với người phía sau A Nam thò lại gần hỏi: “Lão đại, chuyện gì?”

Ngôn Nhược thở dài: " Tự mình xem đi."

Nói xong đem màn hình nhỏ phóng lớn ra,  A Nam nhìn thấy cảnh tượng trong màn hình mà choáng váng, liền giải thích với Ngôn Ngược :  “Lão đại, ngài trước tiên đừng nóng giận, 003 bọn họ đang làm theo mệnh lệnh của ngài, chỉ có điều phương pháp hơi khác một chút thôi."

Ngôn Nhược bẻ tay kêu răng rắc, cắn răng nói: “Tốt nhất là như vậy.” Quay đầu nghiêm túc nói: “A Nam, cậu đừng mềm lòng, đây không phải chuyện tốt gì đâu, cậu là một đồ tể, điều cấm kỵ nhất của đồ tể chính là mềm lòng, cậu cũng đã xem thông tri rồi, vòng khảo hạch mới sắp bắt đầu rồi, cậu cũng biết hệ thống sẽ làm gì với những người không qua khảo hạch mà. 003 bọn họ tuy rằng ngày thường thích huyên thuyên nhưng không đến mức phải chết. Phải làm gì cậu cũng biết rồi đó."

Quy tắc từ trước đến nay của nơi này chính là thích ứng được thì sống sót, không đạt tiêu chuẩn thì bị đào thải. Quy tắc loại trừ trong phòng phát sóng trực tiếp đương nhiên khác với tự nhiên bên ngoài. Để không tiết lộ bí mật, những tên đồ tể bị đào thải sẽ trực tiếp bị giết chết, , căn bản là không có cơ hội đi ra ngoài.

A Nam rời khỏi phòng, truyền lời cho 003: “003 các ngươi đang làm cái gì vậy?"

Lúc này 003 đang mang theo 006 cùng 008 chạy trốn,  phía sau một đám nông dân cầm xẻng cùng chổi ở đuổi theo nhóm người bọn hắn, đang vừa chạy vừa thở hồng hộc, nghe được A Nam nói, thở hổn hển trả lời: “Đang chạy trốn a, đại ma đầu lúc này sẽ không bố trí thêm nhiệm vụ khác đâu nhỉ?"

006 nhắc nhở nói: “003 ngươi nói chuyện cẩn thận một chút đi, nơi này chính là phòng phát sóng trực tiếp, ngươi nói chuyện như thế này, nếu bị nghe thấy sẽ xong đời đó."

008 ngăn cản nói: “006 ngươi không cần lo cho hắn, hắn chính là thích tìm đường chết, hắn một ngày không bị lão đại ngược một lần thì cả người sẽ rất khó chịu, ngươi không biết sao?”

" Ai có thể nói cho ta biết tình huống hiện tại như thế nào không? Các ngươi không phải đi làm nhiệm vụ lão đại giao à? Làm thế nào lại biến thành chạy trốn rồi?" A Nam cố gắng giữ bình tĩnh trò chuyện với ba người bọn họ.

“Không được, mệt chết tôi rồi, A Nam, chờ chúng tôi thoát khỏi đám người đằng sau rồi liên hệ lại với cậu nha.” 003 vừa chạy vừa nói.

" Các ngươi có phải quên thân phận của mình rồi không?"

003 bỗng nhiên dừng bước chân, phản ứng lại: " Đúng nha, chúng ta là đồ tể, chỉ cần đặt vị trí tốt thì đi nơi nào cũng được, quả nhiên không nên mang theo hai người các ngươi, chỉ số IQ sẽ bị kéo thấp."

006 nhận thấy tình hình không ổn, lập tức lôi kéo 008, 008 nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi buông ta ra, để ta qua đó vặn đầu hắn xuống, nhìn xem bên trong rốt cuộc chứa cái quái gì."

Thay đổi vị trí, ba người họ rốt cuộc cũng có thể an tâm nói chuyện cùng A Nam.

A Nam sợ nếu là lại cùng 003 nói chuyện, sẽ tự tay hủy hoại hình tượng trầm ổn tốt đẹp mà bản thân xây dựng bao lâu nay, cho nên chọn cách hỏi người đáng tin cậy hơn:  “008, tình huống hiện tại của các ngươi là như thế nào?"

Bạn đang đọc Hung Án Phòng Phát Sóng Trực Tiếp Đã Online (Bản Dịch) của Ngư Cốt Thiên Thành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi fairypham
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.