Án phanh thây viên chức văn phòng 8
008 trợn trắng mắt liếc nhìn 003 một cái, giải thích cho A Nam: "Vốn là chúng ta tiến vào phòng phát sóng trực tiếp theo chỉ thị của lão bản. Trong lúc truyền tống, tín hiệu đột nhiên bị nhiễu, điểm đến bị thay đổi, cho nên chúng ta mới ở đây."
" Nếu tín hiệu bị nhiễu, tại sao không đặt lại định vị một lần nữa khi nó khôi phục? Làm sao đám người đó lại có thể đuổi theo các ngươi được?" A Nam hỏi tiếp.
" Này 003 chính ngươi nói đi."
Giọng của 003 có chút nhỏ nhẹ, lẩm bẩm câu: “Ta có chút khát nước, ăn chút dưa hấu giải khát, lỡ miệng ăn thêm vài miếng mà thôi, sau đó mấy người kia liền đuổi theo, đều do 006 cùng 008 không đáng tin cậy, ra khỏi cửa cũng không biết đường đem theo tiền."
008 thật sự nhịn không được, từ phía sau đạp cho 003 một cái, mắng: " Mặt ngươi thì có, ngươi đó mà là muốn giải khát à? Ngươi cầm đao đem mỗi cái dưa hấu chém thành hai nửa, phát hiện dưa chưa chín thì khép lại, dưa kia khép lại rồi có sống được không? Nửa cánh đồng dưa bị ngươi chém soàn soạt, ngươi còn mắng người ta keo kiệt, nói sẽ bồi thường, rồi có bồi thường không? Ngươi đó là lãng phí lương thực, người ta còn chưa tức giận, ngươi đã phát hỏa trước rồi, xảy ra chuyện thì chạy nhanh lắm."
“006 tại sao ngươi lại không ngăn cản chứ?" 003 có chút ngốc hỏi, hắn nhớ rõ 006 khuyên ngăn người khác tốt lắm.
006 nhún nhún vai, buông tay, vẻ mặt vô tội: "Ta cảm thấy 008 đá rất đúng, 003 ngươi lần này thật không tốt chút nào, ta hiện tại cảm thấy lúc trước lão bản bắt ngươi dọn nhà vệ sinh một tháng là quá nhẹ."
" Được rồi, xử phạt thế nào chờ các ngươi hoàn thành xong nhiệm vụ trở về rồi nói, vòng khảo hạch tiếp theo sắp bắt đầu rồi, lần này còn nghiêm khắc hơn lần trước rất nhiều, 003 nếu ngươi cứ cà lất cà phơ như vậy, không chỉ là giáng cấp thôi đâu, trực tiếp đào thải là như thế nào ta cũng không cần nói cho ngươi nữa đúng không? Chuyện dưa hấu ta sẽ đi giải quyết, sẽ bồi thường và cấp hạt giống cho họ. Còn ba người các ngươi nhanh chóng đi đến phòng phát sóng trực tiếp, trong phòng phát sóng trực tiếp có một số người không biết từ đâu ra, nếu chuyện này phát sinh dưới mí mắt chúng ta, chúng ta có tư cách gì để giữ vị trí này nữa? 008 ngươi xử sự trầm ổn, lần này đổi thành ngươi phụ trách đi, nếu 003 không chịu phục tùng mệnh lệnh, chỉ cần không tổn hại đến tính mạng, có thể trực tiếp xử lý, không cần thông báo.”
Lần phát sóng trực tiếp lần này gặp phải nhiều chuyện hơn so với những lần phát sóng trực tiếp trước. Trước đây hệ thống sẽ tuyển chọn danh sách, sau đó giám thị giả cùng đồ tể sẽ đưa người chơi đến phòng phát sóng trực tiếp, từ lần phát sóng trực tiếp đầu tiên đến lần phát sóng trực tiếp cuối cùng cũng sẽ không có vấn đề gì lớn. Mặc dù sẽ có một số người chơi không tuân thủ quy tắc, nhưng chỉ cần đồ tể đi ra ngoài hù dọa vài câu, phát sóng trực tiếp liền có thể thuận lợi tiến hành. Bây giờ còn chưa bắt đầu đã xuất hiện một đống vấn đề rồi, xem ra là khảo hạch đã bắt đầu rồi, có người không kiềm chế được.
A Nam xử lý tốt hết thảy trở lại phòng, Ngôn Nhược đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình, màn hình liên tục nhấp nháy, ngón tay Ngôn Ngược nhanh chóng thao tác trên bàn phím một lúc, màn hình lại trở lại bình thường.
“Lão đại, có cần tôi đi cảnh cáo không? Trực tiếp công kích hệ thống chúng ta lúc đang phát sóng trực tiếp, đây không phải cạnh tranh hợp lý, mà là vi phạm quy định thao tác.” A Nam đứng ở phía sau Ngôn Nhược, cau mày nói.
“Không phải đám người kia, người này là lần đầu tiên công kích chúng ta, kỹ thuật thao tác nhanh nhưng với năng lực này còn chưa vào được đâu, trước tiên không cần rút dây động rừng, ta muốn xem xem người này rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Đã lâu rồi hắn không cảm thấy hưng phấn như vậy, dám chọn địa bàn của hắn mà tấn công, thú vị thật, hắn còn chưa thấy ai có thể toàn thân mà lui từ tay thủ hạ của mình đâu, chỉ cần đã tới, cũng muốn lưu lại cái gì đó, tỷ như hắn thừa dịp đối phương không chú ý mà trang bị thêm cái chống theo dõi.
Ngôn Nhược nhấp một ngụm cà phê ở bên cạnh, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình, trên màn hình Thời Việt ánh mắt kỳ quái nhìn Lâm Lả Lướt: "Tại sao hắn nhìn thấy cô lại phản ứng như vậy?"
"Làm sao tôi biết được chuyện này? Nói không chừng hắn cũng hư não như Thạch Uy rồi, có lẽ trước làm nhiều chuyện xấu nên bây giờ chột dạ, cho nên nhìn thấy tôi liền sợ hãi, cậu cũng không thể nói tôi lớn lên xấu đến mức ảnh hưởng đến hắn chứ? Không phải hắn ta chưa từng thấy tôi ở công ty đâu, lúc thấy hắn cũng không có phản ứng này mà? Cậu hỏi tôi còn không bằng trực tiếp hỏi hắn."
Lâm Lả Lướt quá nhanh mồm dẻo miệng, Thời Việt càng thêm hoài nghi, nhưng hắn hiện tại không có chứng cứ.
Thời Việt nhưng thật ra muốn hỏi Đỗ An, Thời Việt thật ra muốn hỏi Đỗ An, nhưng người ta mới chịu kinh hách, tinh thần không tốt không muốn để ý tới một cái chức trường tiểu bạch nhỏ nhoi như hắn, , chỉ nguyện ý nói chuyện cùng Hứa phó tổng, hắn cũng bất lực, lúc này rồi mà còn phân biệt đối xử.
Hứa Nham ngồi ở mép giường, nhìn Đỗ An ôm đầu không ngừng phát run, nhẹ giọng an ủi: “Đỗ An, cậu nhìn kỹ một chút, kia là người không phải quỷ. Sao cậu lại sợ cô ấy như vậy?" Nghĩ đến chuyện gì đáng sợ sao? Nói cho tôi biết, trên đời này làm gì có ma quỷ, chỉ là cậu tự mình dọa mình thôi. Cậu xem cô ấy có chân mà, quỷ thì khong có chân đâu."
Nghe những lời này, Lâm Lả Lướt ở một bên khinh miệt cười một cái, yên lặng xem vở kịch, hiện tại mọi người đều chú ý tới Đỗ An bên kia, không quan tâm cô ta càng tốt, xem ra người duy nhất chú ý tới cô ta là Thời Việt cũng không muốn làm cô ta khó xử, trước hết tìm cơ hội trốn khỏi đây đã.
Đỗ An chậm rãi buông tay xuống, trộm nhìn Lâm Lả Lướt, nhìn thấy trên mặt đất có chân, biết đối phương không phải quỷ, lau mồ hôi trên trán, trong lòng rốt cục buông xuống, không phải quỷ thì hắn không sợ, Đỗ An rất nhanh điều chỉnh tốt tâm thái, trộm nhìn Hứa Nham, lại bắt đầu bán thảm: “Hứa phó tổng chê cười rồi, lúc trước tôi bị bóp cổ nên rất sợ, đầu óc nhất thời có chút không thanh tỉnh, trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một người xa lạ nên tôi mới nhìn lầm."
Khi nói chuyện, Đỗ An bí mật giấu điện thoại sau lưng, hành động này bị con mắt tinh tường của Thời Việt nhìn thấy, hắn lấy điện thoại ra và bí mật bấm vào số máy lạ đã nhắn tin cho hắn.
Đinh đinh đinh, Thời Việt thấy phía sau Đỗ An có ánh sáng, là tin nhắn hắn gửi đến, nghe thấy di động kêu, Đỗ An mặt không đổi sắc tắt máy, tiếp tục giả bộ suy yếu.
Hứa Nham cảm thấy có gì đó động đậy sau lưng, quay đầu nhìn lại thì thấy Thạch Uy đang lôi kéo quần áo của mình, hắn vừa định nói chuyện thì nhìn thấy Thạch Uy chớp mắt với mình, liền hiểu ý của anh ta.
" Đỗ An, tôi nghĩ vết thương trên cổ của cậu khá nghiêm trọng, vừa rồi bác sĩ cũng nói, vết thương kia mà sau thêm chút nữa là cậu mất mạng rồi, nói như thế nào cũng là tôi để cậu tới bệnh viện chăm sóc Thạch Uy mới khiến cậu biến thành bộ dạng này, tôi phải chịu trách nhiệm. Sang phòng bên cạnh để bác sĩ kiểm tra một chút đi, xác định không sao rồi qua đây. Đêm nay tôi và Trì Dư ở lại đây là được."
Thời Việt từ trước đến nay đều xem mặt đoán ý, biết Hứa Nham đây là muốn ly khai bọn họ, đúng lúc hắn cũng muốn tìm cơ hội nói chuyện riêng với Lâm Lả Lướt, liền theo Hứa Nham nói: "Vậy tôi đi thuê phòng cho Đỗ An trước, Hứa phó tổng ngài ở đây nghỉ ngơi chút đi."
Sau khi mọi người rời đi, trong phòng chỉ còn lại Thạch Uy cùng Hứa Nham, Hứa Nham đứng dậy ngồi xuống chiếc giường tạm đối diện, nói với Thạch Uy đang nằm trên giường: " Tôi cho bọn họ đi rồi, cậu bắt đầu từ lúc nào khôi phục thần trí? Muốn nói gì thì nói đi."
Thạch Uy hít sâu hai cái, thử cử động cơ thể nhưng đáng tiếc chẳng có chút sức lực nào, đặc biệt là nửa người dưới hoàn toàn không có cảm giác, tay nắm thành quyền, hung hăng đấm một cái nhưng lại không cảm thấy đau đớn một chút nào, trong ánh mắt anh ta tràn ngập hận ý: “Từ lúc Đỗ An nói đầu óc tôi có vấn đề, muốn đem tôi đến bệnh viện tâm thần, tôi đã tỉnh rồi. Hứa phó tổng ngài đừng tin lời hắn nói, tinh thần tôi không có vấn đề, rất bình thường, người có vấn đề là hắn, hắn ta nói dối, hắn đã che giấu mọi chuyện."
“Che giấu chuyện gì?”
Kỳ thật Hứa Nham đã sớm đã nhìn ra Đỗ An nói dối, Thạch Uy nói như vậy rất hợp ý hắn, hắn cũng có thể dễ dàng hỏi ra.
“Hắn chính là người đã đe dọa tôi, hắn muốn giết tôi, lúc mấy người vừa mới rời đi, tôi bỗng nhiên gặp ác mông, ở trông mộng có người đang bóp cổ tôi, muốn giết tôi, vì vậy tôi tỉnh dậy, tôi vừa mở mắt ra đã thấy hắn ta cầm điện thoại chụp tới chụp lui trên người mình, tôi hỏi hắn chụp cái gì, hắn không để ý tới, tôi bảo hắn dừng tay, hắn cũng không để ý tới tôi, còn tiếp tục chụp, thật sự không có cách nào, tôi duỗi tay muốn cướp di động hắn, hắn liền trực tiếp ném điện thoại di động xuống chiếc giường tạm kia rồi lại đây bóp cổ tôi, nếu như tôi không phản ứng kịp, tôi sợ mình đã bị bóp chết rồi, tôi liều mạng muốn thoát, nhưng thoát không ra, muốn hắn buông tay, tôi chỉ có thể bóp chặt cổ hắn, buộc hắn buông tay.”
"Sau đó thì sao, chuyện gì đã xảy ra?"
Thạch Uy hồi tưởng lại, nói tiếp: “Lúc ấy, tuy rằng chúng tôi bóp cổ nhau, nhưng sức lực của hắn lại rất lớn, tôi không thở được nữa, sắp bất tỉnh đến nơi thì cánh cửa đột nhiên mở ra, tôi cho rằng mấy người đã trở lại, tôi được cứu rồi nhưng phía sau cửa lại là một người tôi không quen biết, anh ta làm động tác ý bảo tôi đừng nói chuyện, sau đó chậm rãi đi tới phía sau Đỗ An, Đỗ An lúc đó một lòng muốn bóp chết tôi, không có chú ý tới có người bước đến phía sau hắn, tôi dùng ánh mắt nhắc nhở hắn, Đỗ An làm như không thấy, tiếp tục bóp tôi.”
" Người đó trực tiếp động thủ với Đỗ An phải không?"
Thạch Uy lắc đầu: “Không phải, hắn ta trực tiếp cầm lấy điện thoại trên giường lên, nhìn một chút rồi lại đặt lại, sau đó hắn chụp Đỗ An từ phía sau, lúc ấy hô hấp tôi đã yếu, không còn chút sức lực nào, liền buông cổ Đỗ An ra, Đỗ An thấy vậy cho rằng tôi đã ngất xỉu, cũng buông ra tay, đúng lúc có người chụp hắn từ phía sau, lúc quay đầu nhìn mặt đối phương, hắn đã rất hoảng sợ, Đỗ An muốn chạy trốn, người kia trực tiếp đút thứ gì đó cho hắn ăn, sau đó ngoài hành lang liền vang lên một tiếng, người kia liền trực tiếp đi rồi.”
"Không phải hắn ta bóp cổ Đỗ An sao? Vậy vết thương còn lại trên cổ Đỗ An là như thế nào? Còn có cậu làm sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy?"
Nói đến đây, hận ý trong mắt Thạch Uy càng tăng lên: “Là Trì Dư, là hắn làm hại, chính là hắn.”
Đăng bởi | fairypham |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật |