Giết sạch
Sau khi đặt hàng, Tô Thần đến địa điểm đã được định trước. Với chiếc áo khoác đen phủ xuống vai, dáng vẻ hắn toát ra sự lạnh lẽo và xa cách, như một bóng đêm lặng lẽ hòa vào ngõ hẻm tối tăm.
Bước vào hẻm, hắn nhìn thấy một người đàn ông đang đứng dựa vào tường, ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn hắt lên mặt, làm nổi bật những vết sẹo trên gương mặt hắn. Những vết sẹo ấy không chỉ là dấu hiệu của những trận chiến mà còn là lời cảnh báo rằng người đàn ông này không phải là kẻ dễ đối phó.
Tô Thần dừng bước, ánh mắt hắn cảnh giác quét qua khung cảnh xung quanh, kiểm tra xem có điều gì bất thường hay không. "Chỉ là một thằng nhóc à?" Tên trung niên cất tiếng, giọng hắn mang chút ngạc nhiên pha lẫn chế giễu. Nhưng Tô Thần không quan tâm, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào hắn.
"Anh có hàng chứ?" Tô Thần hỏi, giọng trầm thấp và không có chút cảm xúc.
Tên trung niên nhếch mép cười, mở chiếc vali bên cạnh mình. Bên trong là một con dao và một lọ Kali Xyanua. "Đây là thứ mày cần," hắn nói, đôi mắt lấp lánh tham vọng.
Tô Thần cẩn thận tiến lại gần, không để lộ sơ hở. "Một tay giao tiền, một tay giao hàng," hắn lạnh lùng nói, mắt không rời chiếc vali.
Tên trung niên cười, rút ra một điếu thuốc và châm lửa, không vội vàng. "Mày cẩn thận đấy nhóc. Nhưng ta thích những kẻ cẩn thận." Sau khi phả ra làn khói thuốc, hắn rút từ túi áo ra một thiết bị kiểm tra và quét qua chai thuốc độc. Sau đó, hắn ném nhẹ nó về phía Tô Thần, cùng với con dao.
Tô Thần nhận lấy, mở vali của mình, đếm lại tiền rồi ném nó sang cho tên trung niên. Gã đàn ông gật gù khi thấy số tiền hợp lệ. "Giao dịch thành công, thằng nhóc."
Không nói thêm lời nào, Tô Thần xoay người rời khỏi con hẻm, với tay cầm chắc chiếc vali. Hắn không cần nhìn lại, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt tham lam và kỳ lạ của tên trung niên dõi theo mình từ phía sau.
Tô thần liền vọi bước đi và hòa mình với bóng tối, 1 lúc sao xác định không có ai theo dõi Tô thần liền lấy con dao ra , vì sao hắn mua con dao trên wed đen thay vì mua ở chỗ khác vì đây con dao làm từ Obisidian 1 loại đá tự nhiên được cho là bén nhất thế giới, Tô thần nhìn kỹ con dao , lưỡi dao mỏng lại rất sắt nhọn , Tô thần nhìn vậy lại rất hài lòng
Tô Thần nhìn khách sạn từ xa, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ những ô cửa kính lớn, tạo cảm giác yên bình mà hắn đã không còn cảm nhận được từ lâu. Cầm chặt chiếc vali chứa đựng vật dụng vừa mua, hắn bước đến khu vực phía sau khách sạn – nơi mà các nhân viên thường ra vào.
Hắn đã chuẩn bị đồng phục nhân viên từ trước, và giờ đây, Tô Thần thay đổi bộ dạng của mình, trở nên giống một nhân viên phục vụ đêm không có gì nổi bật. Chiếc mũ lưỡi trai che kín mặt, trong khi áo khoác và quần đồng phục đã hoàn toàn che khuất vóc dáng hắn.
Đứng trước cửa phụ, Tô Thần giả vờ điều chỉnh trang phục, mắt quét qua xung quanh để chắc chắn rằng không có ai chú ý. Khi bước vào, hắn gặp một nhân viên bảo vệ đứng canh. "Ca đêm sao? Tôi là nhân viên mới, ca của tôi vừa bắt đầu," Tô Thần nói, giọng nói tự tin nhưng không quá nổi bật.
Nhân viên bảo vệ nhíu mày một chút. "À, nhân viên mới à? Lần sau nhớ đi cửa chính nhé. Đi vào đi."
Tô Thần gật đầu rồi bước qua, thở ra một cách nhẹ nhõm.
Tô thần nhanh chân Bước vào khu bếp của khách sạn, Tô Thần di chuyển nhanh chóng. Không ai chú ý đến một nhân viên phục vụ khác đang loay hoay với những chiếc khay thức ăn. Khi bếp trưởng liếc mắt thấy Tô Thần, ông ta hỏi, "Nhân viên mới à?"
"Vâng," Tô Thần đáp gọn.
"Được rồi, mang mấy phần này lên tầng trên cho đại gia đình kia," ông ta ra lệnh, không quên dặn dò qua loa về số lượng món.
Tô Thần nhận chiếc xe đẩy chứa các phần ăn, hắn di chuyển dọc hành lang và vào thang máy. Khi cửa thang máy khép lại, ánh mắt hắn lạnh lẽo, tay rút ra lọ Kali Xyanua từ vali. Hắn thận trọng quan sát trước sau, rồi nhẹ nhàng mở nắp hộp, trộn Kali Xyanua vào từng phần thức ăn. Hắn làm tất cả một cách điêu luyện và kín đáo, tính toán thời gian phát tác của thuốc, để đảm bảo rằng khi phát hiện ra thì đã quá muộn.
Tô Thần với ánh mắt lạnh lùng bước ra khỏi thang máy, Hắn để con dao sắc lẹm đã được chuẩn bị sẵn được để trong ngăn xe đẩy. Hắn đi dọc hành lang, từng bước chân vang lên rõ rệt trong không gian tĩnh mịch. Hắn đã ghi nhớ kỹ số phòng mà gia đình kia đang ở.
Đi tới từng phòng hắn dùng giọng trầm thấp, nói thức ăn đêm đã chuẩn bị rồi đây tiếng mở cửa 1 người đàn bà trung niên lấy và đóng cửa lại, mọi chuyện rất thuận lợi cho tới phòng cuối cùng, Tô thần lập lại thức ăn đêm tới đây.
“Không ăn đâu!” Giọng nói chua chát cất lên.
Hắn tiến lại gần cửa, giọng nói bình tĩnh, nhưng không cho dì ba pha ống để không a điều gì khác thường. “Đây là một ít nước mà khách sạn tặng ạ, mời ra lấy,” Tô Thần nói, cố gắng giữ giọng thật nhẹ nhàng.
Chỉ vừa dứt câu, cánh cửa bật mở. Một người đàn ông trung niên, có vẻ như là chồng của dì ba, đứng đó với vẻ mặt khó chịu. Nhưng trước khi hắn kịp phản ứng, Tô Thần đã chuẩn bị sẵn con dao. Chỉ nghe một tiếng "vút”, âm thanh xé gió vang lên, và phần cổ của người đàn ông đã đứt một nửa.
Máu văng tung tóe, nhuộm đỏ cả cửa. Tô Thần không chần chừ, bước vào khum xuống lấy con dao và lột khẩu trang ra , bước vào với gương mặt tươi cười, và nói ô dì ba đây sao lâu rồi không gặp dì có khỏe không, ánh mắt hiếp gương mặt tươi cười cùng với vết máu tung tóe trên người cảnh tượng này rất dọa người,lúc này dì ba đã sợ tới nổi ko nói nên lời.
"Ngươi..ngươi", ồ dì ba làm gì mà sợ thế Tô thần nói xong liền quan sát 1 chút trong phòng ô dì còn có con này wao 1 đứa trẻ nhỏ dễ thương làm sao chắc nó mới 3-4 tuổi thôi nhỉ, Tô thần giọng chị ba phát ra "làm ơn" ngươi hãy tha tha tha cho con ta làm gì ta cũng được nhưng đừng đụng tới con ta.Dì ba còn muốn nói tiếp nhưng chưa kịp dứt câu thì.
Tô thần liền bước tới dì ba vung 1 dao cổng họng của dì ba gần như đã đứt lìa cảnh tượng trong máu me đáng sợ nhưng âm thanh phát ra lại rất nhỏ.
Ta không có thối quen nói quá nhiều với người chết a.
Đăng bởi | khanhdeptrai999 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 3 |