Hư không
Khi rút con dao ra khỏi cổ của dì ba, máu từ vết cắt còn nhỏ giọt xuống sàn, nhưng trong lòng Tô Thần chẳng còn cảm giác gì. Từ khi còn rất nhỏ, hắn đã biết mình không giống người khác. Sinh mệnh đối với hắn chẳng khác gì một chiếc lá: phát triển, rồi úa tàn và biến mất. Những điều đó, với hắn, đã sớm trở thành vô nghĩa. Hắn chưa từng có cảm giác về sự sống hay cái chết, và càng không có khái niệm về tình cảm người thân. Lúc cha mẹ hắn qua đời, hắn thậm chí còn không thấy buồn bã hay tiếc nuối chỉ là một sự kiện diễn ra và kết thúc, chẳng để lại dấu vết trong lòng.
"Giết nhiêu đó chắc cũng đủ điểm rồi," hắn nói lạnh lùng, mắt vẫn dửng dưng nhìn về phía cái xác đang nằm im . Từ hư không, một bảng thông báo hệ thống xuất hiện trước mặt hắn.
[Kết toán điểm tổng cộng: +17 điểm.]
Tô Thần đưa tay vuốt màn hình, mở hệ thống ra và tìm đến mục xuyên toa. Hắn lướt qua các thông tin một cách cẩn thận, đôi mắt không để lộ chút xúc cảm nào. "Thế giới hoàn chỉnh gần nhất... xuyên toa tốn 10 điểm," hắn lẩm bẩm. Nhưng ngay lập tức, một dòng chú thích khác hiện lên: "Thêm 5 điểm nếu không muốn bị sinh vật thần bí ngoài hư không chú ý."
"Ngươi đúng là biết cách vặt tiền quá đấy," Tô Thần nhíu mày, tỏ ra khó chịu với hệ thống, nhưng hắn cũng biết rằng mình không có lựa chọn nào khác.Khi đang nhìn chằm chằm vào màn hình hệ thống, hắn chợt nhớ ra mình vẫn còn sót một người-đứa trẻ vẫn đang ngủ yên trong góc phòng. Tô Thần tiến lại gần, đôi mắt lạnh lẽo nhìn xuống khuôn mặt ngây thơ của đứa bé.
“Thật là một đứa bé đáng thương,” hắn lẩm bẩm, nhưng giọng nói không hề có chút thương cảm nào. "Nhưng trong từ điển của ta, không có hai từ 'thương xót."
Tô Thần giơ dao lên, chuẩn bị vung xuống để kết liễu sinh mệnh nhỏ bé đó. Tuy nhiên, ngay khi lưỡi dao chỉ còn cách da thịt đứa trẻ vài centimet, một thông báo khác từ hệ thống bất ngờ hiện ra, sáng rực trong không gian như một lưỡi gươm cắt ngang ý định của hắn.
[Cảnh báo: Không thể kết liễu mục tiêu này. Yếu tố chưa xác định. Hành động bị hạn chế.]
Tô Thần dừng lại, ánh mắt lóe lên một tia thích thú. "Thú vị... thật thú vị," hắn thì thầm. Hắn không nghĩ rằng hệ thống sẽ can thiệp vào lúc này. Với một kẻ như hắn, chuyện bất ngờ này làm nảy sinh một chút hứng thú.
"Được rồi, thế thì tạm thời bỏ qua vậy," hắn nói, thu dao lại và bắt đầu xử lý đống hỗn độn trong phòng. Những vệt máu trên sàn nhà nhanh chóng được lau sạch, từng mảng máu trên quần áo cũng biến mất khi hắn thay bộ đồ mới, chỉn chu hơn trước. Hắn không thể bước qua thế giới mới trong tình trạng lôi thôi được.
Khi đã chuẩn bị xong xuôi, Tô Thần bước đến trước gương, khẽ chỉnh lại bộ quần áo đen tuyền của mình. Trong đầu, hắn suy nghĩ về những bước đi tiếp theo, về cách sẽ thao túng và điều khiển những kẻ khác trong thế giới mới.
Tiếng động nhỏ từ phía sau khiến hắn quay lại. Đứa trẻ đã thức dậy, đôi mắt ngơ ngác nhìn quanh căn phòng và lập tức hét lên một tiếng đầy kinh hãi khi nhận ra cảnh tượng đầy máu me xung quanh.
"Đến lúc rồi," Tô Thần nói với chính mình. Không để mất thêm thời gian, hắn kích hoạt hệ thống, tiêu hao 15 điểm. Một vết rách không gian tối tăm và bí ẩn dần hiện ra giữa căn phòng, như một lỗ đen nuốt chửng mọi ánh sáng xung quanh.
Hắn bước về phía vết rách không gian, một bước chân đầy dứt khoát. Trước khi biến mất vào bóng tối, Tô Thần quay lại, nhìn thẳng vào đứa bé và để lại một nụ cười đầy thâm ý, rồi biến mất vào khoảng hư vô.
Khi Tô Thần bước vào vết rách không gian, hắn ngay lập tức cảm thấy một sự tĩnh lặng lạ lùng bao trùm. Mọi âm thanh, mọi cảm xúc như biến mất, chỉ còn lại sự trống rỗng và một cảm giác lạnh lẽo dâng trào. Hắn cảm nhận như cơ thể mình đang di chuyển với tốc độ nhanh, nhưng nhìn lại thì chẳng có gì xảy ra cả.
Đột nhiên, một đôi mắt khổng lồ xuất hiện từ trong bóng tối, ánh sáng từ đôi mắt ấy khiến Tô Thần cảm thấy mình như hạt bụi trước cơn lốc. Hắn không thể không bị cuốn hút bởi ánh mắt đó, đầy bí ẩn và quyền lực. Hệ thống cảnh báo vang lên bên tai hắn.
[Phát hiện sinh vật chưa biết. Bắt đầu sử dụng các biện pháp ẩn thân, bảo vệ.]
Áp lực khủng khiếp đè lên cơ thể hắn, khiến Tô Thần phải quỳ xuống, đầu óc choáng váng và mồ hôi lạnh đổ xuống như mưa. Hắn cảm nhận rõ ràng rằng hư không xung quanh bắt đầu xuất hiện những vết nứt, như thể chính không gian này đang gãy rạn dưới sức ép.
Khi áp lực càng lúc càng mạnh, Tô Thần cảm thấy xương trong cơ thể mình bắt đầu nứt ra. Hắn khạc ra một ngụm máu tươi, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc ngước nhìn lên đôi mắt khổng lồ ấy, tò mò về thứ đang theo dõi hắn.
“Hệ thống phát hiện ký chủ đang gặp nguy hiểm. Tiêu hao 10 năm thọ nguyên, ký chủ bắt đầu dịch chuyển tức thời.”
Một cảm giác lạnh lẽo xâm chiếm toàn bộ cơ thể hắn trước khi mọi thứ lại trở về trạng thái yên bình. Tô Thần cảm thấy như mình bị hút vào một cơn lốc xoáy, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất.
Đăng bởi | khanhdeptrai999 |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 1 |