Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thỉnh thần (2)

Phiên bản Dịch · 1016 chữ

Chương 14: Thỉnh thần (2)

Các tiết học của trường hôm nay đã kết thúc nhưng đối với phần lớn học sinh trung học phổ thông Tung Dương, một ngày học chỉ mới trôi qua được một nửa. Tiếp theo, bọn họ còn phải tham gia các lớp học thêm, sau đó tự học đến tận khuya mới được nghỉ ngơi.

Khác với những học sinh vội vã đến các lớp học thêm, lúc này Trương Vũ đang ngồi trong căn tin vắng lặng.

Không còn tiền tiết kiệm và hạn mức vay mượn, hắn đã không tham gia lớp học thêm từ hai tuần trước.

Sau khi ăn tối xong, hắn suy nghĩ một lúc rồi quyết định mở điện thoại ra.

"Thử xem sao."

Đầu tiên, hắn gọi cho mẹ của Trương Vũ, sau đó lại gọi cho bố nhưng cả hai đều không ai nghe máy.

Nhớ lại những ký ức về bố mẹ và chị gái của Trương Vũ trong đầu, cuối cùng hắn đành phải gọi cho chị gái.

"Trương Vũ?"

Nghe giọng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia, Trương Vũ gượng gạo nói: "Chị, chị có thể cho em mượn một ít tiền không?"

Trong khoảng lặng im, khi Trương Vũ tưởng đối phương sẽ cúp máy thì từ điện thoại vang lên giọng nói: "Hồi mày học lớp một, tao đã nói với bố mẹ là mày không có thiên phú Tiên đạo, đi theo con đường này chỉ là lãng phí thời gian và tiền bạc."

"Sau khi ly hôn, mẹ lại tin vào ảo tưởng của mày, cố gắng một mình lo cho mày học cấp ba, thậm chí gần đây mẹ còn tìm bọn tao để vay tiền, muốn động vào tiền học thêm của tao."

"Hừ, kết quả là cái thằng ngu không biết lượng sức mình như mày còn đi vay tiền để tu tiên, giờ mày đã nợ ngập đầu rồi phải không?"

Đối mặt với những lời trách móc, Trương Vũ không thể nói gì, bởi theo những ký ức hắn đã sắp xếp trong đầu, những gì đối phương nói đều không sai.

Sau khi bố mẹ ly hôn và mỗi người dẫn theo một trong hai chị em họ, Trương Vũ biết rõ thu nhập của mẹ không đủ, nhà không có tiền nhưng bản thân hắn lại quá tự phụ, cuối cùng cũng cố gắng vay tiền để tu tiên, từ đó đến nay cứ vay nọ trả nọ.

Điện thoại bên kia tiếp tục vang lên.

"Đây là lần cuối chúng ta liên lạc, số nợ mày vay, mày tự trả đi."

"Chị đây cho mày một lời khuyên nữa, bỏ học đi làm để trả nợ đi."

"Xem như từng là một nhà, chị sẽ chuyển cho mày 500, số tiền này đủ để mày tìm được việc làm trước khi chết đói đấy."

Nghe tiếng tắt máy từ đầu dây bên kia, Trương Vũ bất đắc dĩ thở dài: "Cũng may, ít nhất cũng xin được 500."

Cộng thêm 500 mà Bạch Chân Chân cho, số tiền tiết kiệm của Trương Vũ cuối cùng cũng vượt qua 1000.

Nhưng trên đường về nhà, trong đầu Trương Vũ vẫn không ngừng hiện lên lời khuyên của người kia.

"Bỏ học đi làm sao?"

Nằm trên giường trong căn phòng thuê, Trương Vũ đờ đẫn nhìn lên trần nhà đã bị mốc.

Học lực sa sút, không một xu dính túi, nợ nần chồng chất, thể xác mệt mỏi... hắn buộc phải thừa nhận, việc bỏ học sớm để đi làm dường như là một quyết định sáng suốt.

Ngay lúc này, một cơn đau nhói từ lòng bàn tay truyền đến, ký hiệu mà chỉ hắn mới có thể nhìn thấy cuối cùng cũng được lấp đầy bởi màu đen.

Đồng thời, một giọng nữ trong trẻo vang lên từ một bên: "Cậu nhóc, nghi thức triệu thần đã hoàn thành, đã đến lúc thực hiện ba điều ước rồi."

Trương Vũ quay đầu lại, phát hiện một con búp bê vải đang ngồi trên mép giường của mình.

Nhìn con búp bê vải đã ngả màu vàng, đường chỉ khâu xiêu vẹo, dường như sắp bung ra, hắn chợt nhận ra, đây chẳng phải là con búp bê mà hắn đã thấy trong nghi thức kỳ quái trên sân thượng sau khi đến thế giới này ngày hôm qua sao?

Búp bê: "Này, ngươi có nghe ta nói không? Ba điều ước, một cái cũng không được thiếu."

Đối mặt với cảnh tượng kỳ quái trước mắt, Trương Vũ chỉ muốn rời đi.

Lúc này, hắn đã không còn là kẻ ngây thơ không biết gì về thế giới này nữa.

Sau khi sắp xếp lại những ký ức trong đầu, hắn biết thần ở thế giới này không phải là thứ tín ngưỡng hư ảo, mà là những người quản lý nắm giữ vô số công việc lớn nhỏ trong Côn Khư.

Nhưng những vị chính thần này tuyệt đối không phải là thứ mà một kẻ phế vật trong Tiên đạo như Trương Vũ có thể tùy tiện triệu hồi. Những thần linh mà nghi thức triệu thần của Trương Vũ gọi đến, chắc chắn là tà thần trong truyền thuyết, những kẻ gây loạn khắp nơi, coi mạng người như cỏ rác, bị Thập Đại Tông Môn và các bộ chính thần đánh đập tàn khốc.

Những chuyện về những kẻ phàm nhân giao dịch với tà thần, cuối cùng thân tử đạo tiêu, hồn phi phách tán đều là những chuyện mà dân thường ở tầng thấp nhất của Côn Khư nghe từ nhỏ.

"Trương Vũ này đường cùng rồi, cuối cùng lại tìm đến tà thần sao?"

"Thảo nào mỗi khi nghĩ đến những ký ức liên quan, mình lại cảm thấy chóng mặt, đây cũng là thủ đoạn của tà thần à?"

Ngay lập tức, Trương Vũ cảm nhận được nguy hiểm, muốn bỏ chạy nhưng nghĩ lại, hắn lại dừng lại, cơ thể không ngừng run rẩy.

Bạn đang đọc Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên ( Bản Dịch ) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi milo1231
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.