Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phỏng vấn (3)

Phiên bản Dịch · 1020 chữ

Chương 3: Phỏng vấn (3)

Mẹ nhìn thấy mỗi ngày trời chưa sáng Trương Vũ đã ra khỏi nhà đi học thêm, mỗi đêm về nhà muộn vẫn còn học đến hai ba giờ sáng.

Thấy hắn liên tục mang về những sách giáo khoa môn Văn, Toán, Vật lý của lớp 11, 12, thấy hắn định trong một năm học xong tất cả các môn thông thường của trung học phổ thông ngoài Tiên đạo, bà cảm thấy vui mừng vì sự tiến bộ của con trai.

Nhưng khi bà nhìn thấy những hộp thuốc mang về, trong lòng vẫn dâng lên một chút nghi ngờ.

Trương Vũ cười giải thích: “Mẹ, từ nhỏ đến lớn, con đã học ít hơn những học bá kia mười nghìn giờ, nếu không cố gắng thì con sẽ bị họ bỏ xa mãi đấy."

"Những loại thuốc kích thích thần kinh này có thể giúp con mỗi ngày chỉ cần ngủ nửa tiếng, nâng cao hiệu quả học tập, ít nhất là không bị những học sinh trong thành phố bỏ xa hơn nữa."

"Mẹ yên tâm đi, những thuốc này đều không mất tiền đâu."

"Hiệu trưởng trường luyện thi rất coi trọng con, những thuốc này đều là ông ấy tặng con."

Nghe nói là hiệu trưởng tặng, mẹ càng vui mừng hơn vì con trai được đánh giá cao.

Rất nhanh, Trương Vũ đã mang về thêm nhiều thứ.

Ngoài các loại sách giáo khoa cấp ba, chất kích thích thần kinh, còn có các viên nang điều chỉnh nồng độ hormone, thực phẩm bổ sung dành riêng cho yêu thú, cùng những lọ bột thuốc không có bao bì.

Lời giải thích của Trương Vũ cũng rất nhiều, có lúc nói là đồ rẻ mua từ việc làm thêm, có lúc nói là bạn học tặng, có lúc lại bảo là phần thưởng từ trường luyện thi...

Mẹ vui mừng vì sự chăm chỉ của con trai, càng hạnh phúc hơn khi thấy hắn có mối quan hệ tốt và thành tích xuất sắc ở trường luyện thi.

Bà chuyển cho Trương Vũ 1000 tệ, dặn hắn nhớ phải cảm ơn bạn bè và thầy cô.

Nhưng dần dần, bà nhận thấy tâm trạng của Trương Vũ bắt đầu có vấn đề, có lúc sáng ra đi còn vui vẻ, tối về lại im lặng không nói gì rồi đi ngủ ngay.

Có lúc đang vui vẻ ăn cơm, nghe điện thoại xong liền nhíu mày, không ăn được nữa.

Bà biết chắc chắn là áp lực tu tiên quá lớn, khiến Trương Vũ căng thẳng.

Bà chỉ có thể mua thêm đồ ăn mà hắn thích, để dành thêm tiền học phí, hy vọng giúp hắn giảm bớt áp lực.

Dần dần, bà lại phát hiện Trương Vũ rất để ý đến điện thoại của mình, không chỉ lúc nào cũng mang theo người, mà còn không cho ai tùy tiện động vào điện thoại, có cuộc gọi cũng luôn vào nhà vệ sinh đóng cửa rồi mới nghe.

Có lần bà thấy điện thoại hết pin nên mang đi sạc, không ngờ bị Trương Vũ nổi giận mắng một trận.

Hiểu rằng con đang chịu áp lực lớn nên bà không dám động vào điện thoại của Trương Vũ nữa, sợ ảnh hưởng đến việc tu tiên của con trai.

Đột nhiên một ngày, Trương Vũ xin tiền học thêm, nói rằng trường luyện thi mời tiền bối đã đỗ vào Đại học hàng đầu đến giảng bài, đây là tiền dành cho tiền bối.

Sau đó là tiền giới thiệu cho giáo viên tuyển sinh cấp ba.

Tiền kiểm tra linh căn ở bệnh viện.

Còn có tiền mua phi kiếm dân dụng dành cho trẻ em cùng các bạn ở trường luyện thi.

Từ hai ba nghìn đến bảy tám nghìn... Lần cuối cùng, bà phải chuyển thẳng hai mươi nghìn tệ, Trương Vũ nói đó là tiền thuê linh căn thiên phú.

Nhưng tin vui cuối cùng cũng đã đến, Trương Vũ đã thi đậu vào trường cấp ba Tung Dương.

Mẹ hắn rất tự hào về thiên phú và nỗ lực của con trai, cho nên bà đồng ý ngay với các khoản học phí, phí tài liệu, tiền thuốc men mà Trương Vũ đề cập tiếp theo.

Tuy nhiên, sau khi nhập học, số tiền mà Trương Vũ yêu cầu ngày càng nhiều, gia đình dần dần không còn đủ chi trả.

Cuối cùng vào một buổi chiều nọ, khi nghe giọng nói từ đầu dây bên kia, người mẹ cảm thấy tim mình đau nhói.

"Alo? Xin hỏi có phải là mẹ của Trương Vũ không?"

"Bà có biết rằng khoản vay của con trai bà đã quá hạn 30 ngày chưa…"

Đêm hôm đó, Trương Vũ đã thú nhận tất cả với mẹ.

Trong hơn một năm qua, những chi phí trong quá trình học tập không phải là miễn phí, được tài trợ hay tặng thưởng như hắn từng nói… Tất cả số tiền đó đều đến từ các khoản vay trên các nền tảng khác nhau.

"Mẹ ơi, con xin lỗi."

"Nhưng con thực sự muốn tu tiên lắm."

"Dù có mắc nợ cả đời không trả được, con vẫn muốn tu tiên…"

Sau khi nghe tất cả, người mẹ lặng lẽ bán hết những thứ có giá trị trong nhà, rồi vay thêm một phần tiền để trả nợ cho Trương Vũ.

Bà tưởng từ giờ con trai có thể yên tâm tu tiên.

Nhưng chẳng bao lâu sau, bà lại phát hiện ra khoản vay mới của con trai đã quá hạn.

Trả nợ… vay mượn… trả nợ… vay mượn…

Cuối cùng mẹ cũng không thể chịu đựng được nữa, khuyên Trương Vũ nên tiêu ít tiền hơn.

"Mẹ, thuốc này không thể ngừng được, nếu ngừng thì đạo tâm của con sẽ thoái hóa, con sẽ mất hết công sức bấy lâu nay mất…"

"Thiên linh căn nhất định phải thuê, không có Thiên linh căn thì pháp lực của con không theo kịp…"

Bạn đang đọc Không Có Tiền Tu Cái Gì Tiên ( Bản Dịch ) của Hùng Lang Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi milo1231
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.