Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tà Vật (2)

Phiên bản Dịch · 1096 chữ

"Tiếng gì vậy?"

Tiểu Nhu và đám gia nhân trong xe đều biến sắc, nhớ đến những lời đồn đại trong thành gần đây.

"Chẳng lẽ con Sơn Mị vừa rồi không phải là yêu quái gây ra những vụ việc ngoài thành sao?!"

Gần đây, ở Thiếu Dương đã có hơn mười người mất tích, lại thêm lời đồn mỗi khi đêm xuống, ngoài thành lại có tiếng trẻ con khóc, không dứt, người ta nghi ngờ là do yêu quái gây ra. Trước đó khi nhìn thấy thi thể Sơn Mị, mọi người còn cho rằng có lẽ chính là ả ta đã gây ra những vụ mất tích và tiếng khóc trẻ con kia.

Thế nhưng bây giờ, khi lại nghe thấy tiếng trẻ con khóc...

"Thiếu gia!"

Cả đám người đều trở nên căng thẳng, sắc mặt trắng bệch, so với lúc nhìn thấy hình dạng thật của Sơn Mị còn sợ hãi hơn. Dù sao lúc đó bọn họ không hề biết Sơn Mị là yêu quái, mãi đến khi bị Trần Xuyên chém chết, hiện nguyên hình mới biết, tuy cũng sợ hãi, nhưng lúc đó Sơn Mị đã bị giết, hơn nữa trời cũng chưa tối.

Nhưng bây giờ thì khác, trời đã sẩm tối, chỉ có ánh sáng leo lét của đuốc, lại đang ở trong rừng, hai bên đường tối om, không nhìn rõ gì cả.

Trần Xuyên nắm chặt đao, gân xanh trên cánh tay nổi lên. Cảm giác nguy hiểm lạnh lẽo ngày càng mãnh liệt, hắn có cảm giác như đang bị một con mãnh thú hung dữ nhìn chằm chằm.

"Đừng hoảng loạn, tiếp tục đi, có ta ở đây, ra khỏi rừng, đến cổng thành là sẽ không sao."

Trần Xuyên biết rõ, lúc này càng không thể rối loạn, phải trấn an mọi người, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nói.

Quả nhiên, nghe Trần Xuyên nói vậy, mọi người cũng bình tĩnh hơn đôi chút. Tuy vẫn còn lo sợ, nhưng phải nói là, sau chuyện chém giết Sơn Mị vừa rồi, Trần Xuyên đã tạo cho họ cảm giác an toàn, lời nói của hắn cũng có trọng lượng hơn rất nhiều.

Xe ngựa tiếp tục đi, một lúc sau, tiếng khóc trẻ con biến mất.

Nhưng đúng lúc này --

"Vút!"

Một bóng đen không rõ là người hay thú vụt qua từ phía rừng cây bên trái, kéo theo tiếng lá cây xào xạc.

Đám gia nhân đều thót tim.

"Tiếp tục đi, đừng dừng lại."

Trần Xuyên ra lệnh, giơ cao thanh đao trong tay, ánh đao sắc lạnh lóe lên.

"Xào xạc -- "

Cỏ cây trong rừng lay động, bóng đen kia lại xuất hiện, di chuyển liên tục trong rừng, nhưng trời quá tối, tốc độ của nó lại quá nhanh, nên dù có thị lực tốt như Trần Xuyên cũng chỉ nhìn thấy lờ mờ một bóng đen.

"Hý hí hí -- "

Những con ngựa như cảm nhận được sự nguy hiểm, sợ hãi hí vang.

"Oa! Oa!..."

Tiếng khóc trẻ con lại vang lên, lần này rất gần, nghe như phát ra từ bụi cây cách đó chưa đầy mười thước.

"Thiếu gia!"

Đám gia nhân đều sợ hãi, Tiểu Nhu trong xe ngựa cuộn tròn người lại.

"Tiếp tục đi!"

Trần Xuyên tay cầm đao, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, thần kinh căng như dây đàn.

Mọi người đều sợ hãi tột độ, may mà có Trần Xuyên trấn giữ, đặc biệt là khi nhìn thấy thanh đao trong tay hắn, họ lại cảm thấy an tâm hơn, nên tuy sợ hãi, nhưng cũng không hoàn toàn rối loạn, tiếp tục làm theo lời Trần Xuyên.

Vút!

Phía sau xe ngựa, một bóng đen từ trong rừng lao ra, xuất hiện giữa đường.

Trần Xuyên nhìn kỹ, chỉ thấy lờ mờ một bóng người và đôi mắt xanh biếc lạnh lẽo, sau đó bóng đen đó lại chui vào rừng cây bên đường.

Soạt! Soạt!

Ngay sau đó, trong rừng cây phía sau xe ngựa liên tục vang lên tiếng xào xạc, như có thứ gì đó đang di chuyển.

Thứ đó vẫn bám theo phía sau.

"Bịch!"

Trần Xuyên nhảy lên nóc xe ngựa, nhìn về phía rừng cây phát ra tiếng động.

Nhưng trời quá tối, ngoài tiếng cỏ cây xào xạc do thứ đó di chuyển, Trần Xuyên không nhìn thấy gì khác.

Rất nhanh, tiếng động cũng biến mất.

Tim Trần Xuyên thắt lại, càng nguy hiểm, thì không khí càng yên tĩnh, điều đó cũng đồng nghĩa với việc nguy hiểm càng lớn.

Quả nhiên, ngay sau đó!

"Oaaa... -- "

Một tiếng thét chói tai, không giống tiếng khóc trẻ con, cũng không giống tiếng mèo kêu, bén nhọn đến mức có thể xuyên thủng màng nhĩ, đột nhiên vang lên từ phía trước. Một bóng đen từ bụi cỏ bên trái con đường lao ra, chặn ngay trước xe ngựa.

Những con ngựa lập tức đứng khựng lại, không phải do người đánh xe ghìm cương, mà là bị dọa đến chết đứng, như nhìn thấy thiên địch vậy.

Trần Xuyên tay cầm đao đứng trên nóc xe ngựa, lúc này mới nhìn rõ hình dạng của thứ đó.

Đó là một con quái vật nửa người nửa thú, thân hình giống người, trần truồng, da màu đỏ sậm, hai tay hai chân lại giống như thú dữ, chống xuống đất, lưng gù, phía sau mông là một cái đuôi dài không lông, đầu cũng giống người, nhưng lại có khuôn mặt không lông như mặt mèo, đôi mắt màu xanh lục như loài bò sát máu lạnh, miệng hơi há ra, để lộ hàm răng nanh sắc nhọn.

Con quái vật chặn ngay trước xe ngựa, đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào xe, miệng khẽ mở, như dã thú đang chuẩn bị tấn công.

"Thiếu, thiếu gia!"

Đám gia nhân mặt cắt không còn giọt máu, sợ hãi nhìn con quái vật trước mặt, hai chân run lẩy bẩy, không biết làm sao.

Trần Xuyên cũng toát mồ hôi lạnh.

Ngay khi bị con quái vật này nhìn chằm chằm, một cảm giác sợ hãi dâng lên từ đáy lòng Trần Xuyên. Cảm giác này khiến hắn nhớ lại hồi chín tuổi, khi bị một con chó dữ trưởng thành tấn công, nếu không có người lớn đến cứu, Trần Xuyên cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với mình.

Mà cảm giác bây giờ, giống hệt như lúc đó.

Bạn đang đọc Liêu Trai Kiếm Tiên (Dịch) của Tây Qua Hữu Bì Bất Hảo Cật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhansmall999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.