Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiếm lợi lớn nhất

Tiểu thuyết gốc · 4048 chữ

Trương Lãm là sát thủ được "Tam Giang" cử qua Liễu Lâm. Hắn ta đã ngoài sáng trong tối lập kế hoạch phối hợp với nhóm người Phó Tế Tường để lung lạc nhân tâm, kích động biểu tình, tung tin đồn giả, thậm chí là giết người rồi vu oan, mục đích nhằm phá hoại tính ổn định sơ khai của trấn Hi Vọng.

Chẳng qua âm mưu của đám người này đã bị Hàn Phong lật tẩy, mâu thuẫn vốn đang cao trào giữa căn cứ người sống sót huyện Tam Giang và trấn Hi Vọng cũng vì việc này mà triệt để bùng phát.

Hàn Phong cái tên khủng bố này có bao giờ chịu thiệt, tất nhiên sau khi bị người ta cắn một ngụm thì đã cắn lại một trăm ngụm, không chút do dự giữa đêm hôm đó liền tiến hành trả đũa, bằng cả đòn phá hoại tài nguyên lẫn sát thương sinh mạng.

Liền ngay sau đó mới nổ ra trận chiến giữa hai bờ đông tây sông Lệ, cuối cùng cầu Liễu Hà biến thành vật tuẫn táng.

Về phần Chương Lãm, hắn ta bị Hàn Phong bắt sống, hiện tại vẫn là ngày ngày uống rượu nho biến dị, ăn có người canh, ngủ có người gác.

Tất nhiên, bên ngoài mặt, hắn ta vẫn như cũ là trốn thoát được, tung tích ở đâu thì không rõ. Bởi vì trấn Hi Vọng vẫn đang liên tục phát tin truy nã hắn thông qua các "trạm tin", phần thưởng còn mỗi lúc một cao hơn, thậm chí chỉ là manh mối thôi cũng sẽ có thưởng.

Vài cắc ké ếch nhái các thể loại thậm chí còn kiếm chác được kha khá từ việc bán tin giả cho trấn Hi Vọng rồi.

Hàn Phong tịch thu được một khoả cánh sao an toàn, cũng không biết là của ai, hắn cũng lười hỏi Tường Vi, không muốn nàng ta phải bận tâm vì việc này.

Chẳng qua thông qua một buổi gặp mặt đơn độc tại đây ngày hôm nay, chủ nhân của cánh sao kia hẳn đã rõ ràng, chính là Tào Khang trước mặt.

- Cậu đã bắt giữ Trương Lãm đúng không?

Hàn Phong sau khi suy nghĩ một chút thì cười nhạt thử mồi một câu:

- Tào đoàn trưởng, ông nói gì vậy, tôi không hiểu?

Tào Khang nheo mắt lại đánh giá Hàn Phong vài giây rồi chậm chạp nói:

- Hàn Phong, cậu chắc có lẽ là người hơn ai hết hiểu rõ tính nghiêm trọng của việc này. Tinh Thạch An Toàn là mệnh căn của một thế lực, tuyệt đối không thể để mất, thậm chí nếu có mất cũng phải tìm mọi cách đi tìm về, không thể biến mất một cách đáng ngờ được.

Hàn Phong vẫn tiếp tục giả ngu:

- Ân, ông nói rất đúng, vật kia quả thật rất quan trọng. Nếu tôi mà làm mất cánh sao an toàn, tôi cũng sẽ lo sốt vó, sẽ gài bom tại vị trí lõi sao, cho người canh chừng 24/7, thậm chí khu vực kia sẽ được bọc kính kín đáo lại, xả khói từ nho đen biến dị nồng đậm không lúc nào ngớt, ngoài ra còn có phi phàm giả hệ khống chế chờ đợi, cùng với vài ba trang bị tứ giai mạnh mẽ, sẵn sàng bắt sống bất kỳ ai dám mò tới trộm cắp...

Tào Khang khuôn mặt thoáng trở nên sượng trân.

Ông ta đang nghi ngờ liệu có phải hay không Bạc Thanh là nội gián, đã tuồn tin tức cho người đối diện, bởi vì chỉ có lão già kia mới biết những bố trí cụ thể xung quanh lõi sao an toàn mà thôi. Tất cả những người khác, tuyệt đối không thể đọc ra vanh vách tới 90% sự chuẩn bị như vậy được.

Chẳng lẽ Bạc Thanh thật sự đã phản bội?

Không thể nào, ông ta thà rằng tin người trước mặt có đọc tâm thuật còn hơn tin Bạc Thanh phản bội.

Nhưng mà, tại sao a, tên khốn này đoán được tới cỡ đó sao.

Thấy Tào Khang không nói gì, Hàn Phong lại tiếp tục khích bác:

- Thật ra thì loại bố trí đơn giản như vậy sao có thể bắt được người ta chứ? Cánh sao an toàn chỉ có thể kéo một người trở về với lõi sao, ông nghĩ tôi sẽ đơn độc chui vào cái bẫy của các ông như trẻ con bị dụ kẹo à?

Tào Khang hơi thở không khỏi có chút nặng nề.

Thằng oắt con này, giọng điệu thực sự là ngứa tai mà.

Ông ta lúc này không nhịn được mà gằn giọng đe doạ:

- Hàn Phong, cậu nên biết, nếu vật kia có khả năng thất lạc trong tay thế lực nguy hiểm, vậy thì chúng tôi càng phải bằng mọi giá tìm về. Ngay cả Cổ Nguyên cùng Lạc Thanh Thuỷ cũng sẽ đứng về tôi trong vấn đề này...

- Hahahaha...

Âm thanh cười tới vô cùng vui vẻ của Hàn Phong vang lên đã cắt ngang lời đe doạ của đoàn trưởng tiểu đoàn 2 Tam Giang.

Cười xong, hắn giơ tay phải lên, ngoài 5 chiếc nhẫn sáng bóng và một chiếc găng tay không màu, trên cổ tay còn một chiếc vòng tay màu cổ đồng tinh xảo, chính giữa vòng tay có khắc lấy một tiêu ký vòng tròn nhỏ, bao bọc lấy biểu tượng đầu lâu đỏ ở giữa.

Bởi vì đã cụt mất tay trái, không thể chỉ chỉ trỏ trỏ được, hắn tạm thời chỉ có thể lắc lắc hai cái rồi thản nhiên nói:

- Vòng tay này gọi là Vòng Tay Luyến Tiếc level 4, là do một người họ Triệu tặng cho tôi để biểu đạt thiện duyên.

- Ngoài ra, họ Triệu kia còn tặng cho đoàn trưởng tiểu đoàn 1 Tam Giang một chiếc nhẫn cùng với vài thứ hay ho nữa.

Tào Khang nghe được lời này thì không khỏi cắn chặt răng.

Họ Cổ kia, tính tình ngay thẳng bộc trực, mưu mô quá thấp, vậy mà lại để tên họ Hàn này kéo xuống nước rồi...

Hàn Phong chỉ thoáng thể hiện một chút liền nghiêm túc nói:

- Tôi tin lời ông. Dù kể cả là có chuyện ngoài lề gì xảy ra đi nữa thì Tinh Thạch An Toàn vẫn là mệnh căn của một thế lực, Cổ Nguyên và Lạc Thanh Thuỷ, đúng là sẽ đứng về phía ông.

- Tôi còn tưởng các ông sẽ nhân cơ hội tôi đang bận bịu tại đây, còn đệ đệ tôi thì đang bận bịu tại Đại Xuyên, từ đó tấn công trấn Hi Vọng, cướp ngược Tinh Thạch An Toàn, cướp luôn thiên tài địa bảo ớt biến dị cơ chứ.

- Hahaha, sao các người nói sẽ bằng mọi giá đòi về cơ mà, sao chưa đòi đi, cơ hội tốt như vậy cơ mà?

- Nói thật là tôi đang thật sự mong chờ sẽ có người tặng thêm cho vài chiếc vòng tay, vài đôi giày, vài chiếc áo khoác nữa đó.

Thái độ cuồng ngạo của Hàn Phong để cho Tào Khang không khỏi khẽ trầm xuống.

Tên này thật sự là tự tin đấy.

Hắn ta dựa vào cái gì? Chẳng lẽ đã nhổ Tinh Thạch An Toàn lên mang theo bên mình, hay là còn có bài tẩy gì đó kinh khủng lắm, có thể thành công đối chọi với tất cả bọn họ?

Trong lúc nhất thời, không khí tại bờ hồ Hương Khê biến thành một mảnh kỳ dị.

Một lúc sau, Tào Khang vẫn là khẳng định chắc chắn nói:

- Hàn Phong, cậu không có cơ sở nào để tự tin như vậy cả. Tôi biết trấn Hi Vọng có một con chó biến dị level 29, nhưng chỉ như vậy là không đủ.

Hàn Phong liếc mắt nhìn Tào Khang một chút thì thở dài nói:

- Tào đoàn trưởng, tôi là một thổ phỉ. Sự tự tin của tôi tuyệt đối không phải tới từ sức mạnh cá nhân, mà tới từ sự quyết đoán khi vận dụng sức mạnh đó.

- Người mạnh hơn tôi rất nhiều, nhưng người liều hơn tôi, rất ít.

- Tôi luôn sẵn sàng làm ra hành vi báo thù để đòi lại công đạo cho bản thân nếu gặp thiệt thòi, và chắc chắn sẽ làm việc này một cách bất chấp. Còn các ông tuy chẳng sợ thực lực của tôi, nhưng lại sợ hãi một tên khủng bố sẽ phát điên mà cắn càn, nguy hại đến thứ mà các ông đang bảo vệ. Vậy nên các ông mới không dám ra tay, trừ khi có thể một kích tất sát.

- Tôi tự tin, vì tôi không bị trói buộc gì cả, càng tự tin hơn khi đối thủ của tôi có quá nhiều trói buộc.

- Vấn đề không nằm ở năng lực phi phàm, vấn đề nằm ở suy nghĩ phi phàm, Tôi dám nghĩ phi phàm, còn càng ông vẫn luôn dùng lối suy nghĩ bình phàm.

Tào Khang khuôn mặt đã biến thành cực độ âm trầm.

Tên khủng bố điên rồ này, hắn ta đang đem hơn 6000 người ra đe doạ.

Bọn họ đúng là rất khó nhất kích tất sát kẻ này được. Hắn ta có kỹ năng ngũ giai, kể cả có chết, hắn ta cũng kéo theo được cả một đám người làm đệm lưng.

Thậm chí thằng nhóc Ngô Soái kia rất trùng hợp thời gian gần đây lại không ở Liễu Lâm, rời xa tranh đấu khốc liệt nhất, có thể nói là đang an toàn tới cùng cực. Nhưng nếu như biểu ca hắn mà bị người ta hại chết, đoán xem huyện Tam Giang sẽ phải đối diện với đòn trả thù dai dẳng và mãnh liệt tới cỡ nào.

Ông ta lúc này hít sâu một hơi rồi trầm giọng hỏi:

- Hàn Phong, cậu muốn triệt để đối đầu với chính quyền sao?

Hàn Phong sờ sờ vị trí gốc cánh tay trái vừa bị chém cụt. Dưới tác dụng của hàng loạt kỹ năng chữa thương, cộng thêm kỹ năng tam giai Siêu Phục Hồi của cá nhân hắn, miếng thịt vừa bị xẻo xuống này đã bắt đầu nhú ra mầm non mới rồi.

Lúc này hắn bình tĩnh nói:

- Tào đoàn trưởng. Sự thật là tôi chưa bao giờ muốn đối đầu với Tam Giang, ngay từ giai đoạn ban đầu tiếp xúc, tôi đã biểu đạt thiện chí muốn trở thành thế lực phụ thuộc rồi.

- Ông biết điều này, nhưng ông đang cố tình phủ nhận. Có thể do ông không tin tôi. Có thể đang có người khác tác động tới ông khiến ông phải kiên định với phe cánh đã chọn. Có thể do nhiệm vụ hệ thống buộc ông phải đối đầu với chủ nhân Tinh Thạch An Toàn khác. Cũng có thể do tinh thần chính nghĩa vì nước vì dân nên muốn đối đầu với tôi.

- Ông đừng nghĩ tôi đang nói lời giễu cợt. Tôi cũng từng có một thuộc hạ cực kỳ tài năng tên là Lý Võ Lạc, tinh thần cống hiến cho tổ quốc, cống hiến cho nhân dân của hắn ta khiến tôi vô cùng khâm phục và trân trọng, ngay cả thời điểm hiện tại cũng bị ít nhiều lây dính.

- Nhưng mà, bị lây dính chính nghĩa, không có nghĩa là tôi cũng sẽ ra sức cống hiến cho chính phủ, hai điều này hoàn toàn trái ngược.

- Người ta nói đừng bao giờ dồn người khác vào đường cùng, cũng đừng bao giờ tham lam quá độ, kẻo vừa bị no tới vỡ bụng, vừa bị cắn tới gãy chân cụt tay.

- Thiện ý của tôi đã bị chính phủ trực tiếp bỏ qua, chẳng những vậy tôi còn bị các ông dồn vào đường cùng, còn các ông thì muốn một ngụm nuốt trọn tất cả.

- Tinh Thạch An Toàn của các ông quan trọng, còn của tôi thì không sao?

- Tào đoàn trưởng, nhân chi sơ tính bản thiện, là các ông ép tôi tới bước đường này, tuyệt không phải tôi sinh ra đã là thổ phỉ.

Hàn Phong đã hoàn tất quá trình xây dựng aura nạn nhân, cùng với đổ hết lỗi lầm cho người khác.

Thấy Tào Khang không nói gì, sắc mặt còn biến thành cực độ âm trầm thế kia, hắn lúc này mới nhếch miệng cười nói:

- Tào đoàn trưởng, xét về cả tuổi tác lẫn tư cách, tôi có thể xem như hàng hậu bối của ông. Bất quá, hiện tại, tôi vẫn muốn nói là, khá khen cho ông, vậy mà ông lại có thể quyết đoán tới nơi này một mình.

- Theo tình báo của tôi nắm được, ông là một người nóng nảy, cố chấp, cứng đầu, bài xích thổ phỉ, tuyệt không chịu thoả hiệp.

- Nhưng mà, sau đúng một trận đánh buổi sáng và một cuộc họp buổi trưa, ông vậy mà lại quyết đoán quay xe với đồng minh lâu năm của mình.

- Để đơn độc tới đây gặp một tên thổ phỉ.

- Haha, Mộ Dung Địch người kia còn chưa "có gan" gặp riêng tôi đâu.

- Tất nhiên, việc Cổ Nguyên gặp tôi đêm hôm qua, chắc hẳn là ông cũng biết rõ, nhưng tôi đoán việc đó không phải động lực để ông có thể quyết định được.

- Ông chỉ là muốn đơn thuần đòi lại vật đã mất của mình, hay là, thực sự đã thay tính đổi nết?

- Ông đây là muốn bắt tay với thổ phỉ sao, muốn xuống nước trao đổi với thổ phỉ, không muốn làm theo kế hoạch ban đầu nữa?

- Ông đã chán ngán cách làm việc đầy mưu mô chước quỷ của Bạc Thanh rồi?

Tào Khang bàn tay bất giác nắm chặt.

Hàn Phong, tên này quá mức nhạy bén rồi, hắn ta đoán ra được cả việc này.

Đúng là ông ta đang chán ngán việc cứ phải chạy theo mấy trò ngoài sáng trong tối, còn mỗi lúc một rắc rối nhiều hơn, thậm chí đã dính dáng tới cả thành viên Long Nha, đây là điều khiến ông ta cực kỳ đau đầu.

Lúc này ông ta từ trong ngực móc ra một tấm giấy hình chữ nhật màu vàng kim, lớn chừng ba đầu ngón tay, sau khi quan sát một chút, ông ta ném về phía trước, thản nhiên nói:

- Cậu nói đúng, sai lầm nào cũng phải trả giá, đây là sai lầm của tôi, đây cũng là trả giá của tôi.

Hàn Phong thò tay phải bắt lấy tờ giấy vàng kim này.

"Đinh! Bùa Nhật Luân level 4. Kỹ năng gia trì: Hào Quang Chiến Thắng tăng cường. Tăng 200% lượng exp nhận về khi đánh hạ quái vật. Tự động thu thập vật phẩm thưởng rơi vãi. Không thể trang bị trùng lặp với vật phẩm cùng loại."

Hàn Phong khoé miệng nhếch lên một đường cong chiến thắng.

Hắn có một trang bị level 3 là Bùa Nguyệt Hư, vật kia cũng có Hào Quang Chiến Thắng. Nhờ có nó gia trì 50% lượng exp nhận về, hắn mới có thể từ hai đòn tuyệt sát lúc trước liếm lấy vô số kinh nghiệm thăng cấp. Thứ trong tay này thậm chí còn tuyệt vời hơn cả thế, hào quang với 200% điểm gia trì là con số khủng bố, thậm chí còn hỗ trợ thu thập vật phẩm luôn, khỏi cần mất công đi đào bới, tuyệt đối không sợ rơi rớt hay thất lạc.

Giá trị của thứ đồ này, để miêu tả cụ thể hơn, đó là 56.000 minh tệ thương thành, giá gốc lên tới 70.000 minh tệ.

Đồ vật trong thương thành chỉ để tên, không để tác dụng, người ta chỉ có thể dựa vào đó để phán đoán giá trị sơ bộ. Giá trị của thứ này, tuyệt đối đáng giá.

Lúc này hắn bàn tay khẽ vẫy, một viên cánh sao an toàn đã được triệu hồi ra từ nhẫn trữ vật.

Hắn đem cả cánh sao an toàn, cả Bùa Nhật Luân đều ném về phía Tào Khang, nhàn nhạt nói:

- Tối nay, Trương Lãm sẽ được thả.

Tào Khang tiếp nhận cả hai thứ vào trong tay, khuôn mặt xuất hiện sự ngỡ ngàng, thậm chí là không thể tin nổi.

Đây là...

Ông ta nhìn những món đồ trong tay mình, lại nhìn về phía trước, trầm giọng nói:

- Hàn Phong, cậu không chấp nhận cái giá này sao?

Hàn Phong nhún vai, thản nhiên trả lời:

- Tào đoàn trưởng, tôi sẽ nói thẳng lời trong lòng, tôi chỉ nhìn vào lợi ích thôi.

- Giữa việc dùng thế ép người kiếm chác chút lợi lộc dựa trên tình cảnh khó khăn, và việc giúp đỡ họ trong thời điểm đó, tôi cảm thấy việc sau có lợi hơn.

- Sự việc trước đó đã chấm dứt, cả hai bờ đông tây sông Lệ đều có thiệt hại riêng phần, nhưng coi như đều nằm trong ngưỡng chịu đựng.

- Tuy nhiên cá nhân ông lại thiệt lớn khi mất cánh sao an toàn.

- Tôi giữ cánh sao này, chẳng được lợi lộc gì cả, dù sao cho tôi 10 lá gan cũng chẳng dám mò tới cướp đồ, mà giữ lại thì lại chịu cảnh thù hận của ông. Vậy nên tôi quyết đoán trả ông cho rảnh nợ, đó xem như hoàn toàn sòng phẳng.

- Nhưng mà, nếu như tôi lại thêm một bước chiếm lợi của ông, đó sẽ không sòng phẳng nữa, sẽ là hành động thấy cái lợi trước mắt mà thiệt hại về sau, ghim sự hận thù và bài xích lớn hơn nữa. Ông sẽ triệt để coi tôi là loại thổ phỉ chỉ biết lợi ích, giống như những gì tôi đã thể hiện trong cuộc họp hôm nay.

- Điều đó sẽ càng đẩy ông đến gần với Bạc Thanh hơn, và rồi tương lai gần hoặc xa, trấn Hi Vọng sẽ phải chịu sự trả thù thẳng thắn, không cần cân nhắc nữa.

- Đây chính là điều mà Bạc Thanh mong muốn thấy nhất, ông ta chỉ ngồi không cũng chiếm được lợi, gia cố được mối quan hệ nội bộ.

- Tôi trả lại đồ cho ông, cũng không thèm chiếm lợi của ông, đây xem như giải khai khúc mắc trong lòng ông, để ông thấy được thành ý của tôi. Rằng dù tôi là một thổ phỉ, dù tôi có thích chiếm lợi, nhưng tôi cũng là người biết điểm dừng, càng là người biết đúng sai phải trái.

- Đồng thời hành động này còn khiến tôi đứng ở vị thế tốt hơn hiện tại.

- Tôi đã khá chắc chắn về việc xây dựng bối cảnh khiến Cổ Nguyên và Lạc Thanh Thuỷ sẽ không tấn công trấn Hi Vọng, và hôm nay, ông sẽ là người tiếp theo không thể dễ dàng dâng lên ý đồ tấn công trấn Hi Vọng nữa.

- Ông sẽ không còn đứng ở vị thế "báo thù một cách có đạo nghĩa" nữa.

- Tôi muốn điều đó hơn là Bùa Nhật Luân.

Tào Khang đã triệt để câm lặng.

Nếu hiện tại có ai nói người thanh niên trước mặt là loại công tử ca chỉ biết bóp vếu em vợ và kiếm chác theo kiểu gian thương, ông ta sẽ là người đầu tiên đứng ra phản bác.

Họ Hàn này là từ đâu chui ra, so với Bạc Thanh, tâm tính thậm chí còn nhỉnh hơn đôi phần.

Điểm nhỉnh hơn này, đúng là tư duy phi phàm như hắn ta đã nói trước đó, vậy mà dám nói ra toàn bộ suy nghĩ và kế hoạch trong đầu.

Lúc này ông ta thu lại cả hai vật phẩm, lắc đầu nói:

- Hàn Phong, tôi rất coi trọng cậu, nhưng tôi vẫn phải nói thẳng, tôi sẽ không thể là đồng minh của cậu.

- Hahaha...

Hàn Phong cười lên đầy sự thoải mái.

Hắn giơ cánh tay phải của mình lên, lại giơ tay trái cụt lủn đang trên đà lúc nhúc mọc ra, tuỳ tiện nói:

- Ai bảo tôi muốn ông làm đồng minh của tôi.

- Ông cứ việc làm đồng minh của Bạc Thanh, tôi còn thực sự mong muốn điều đó. Tôi chỉ cần ông không làm kẻ thù của tôi là được.

- Tào Khang, ông còn hơn 20 vạn thây ma tại huyện Lệ Trì phải đối mặt, thậm chí còn nhiệm vụ chức nghiệp phải giải quyết, tình cảnh khó khăn còn lớn hơn cả cái tay đã cụt của tôi, sao tôi phải dồn ông vào tuyệt cảnh để ông phải phát cuồng, lại dở hơi đi làm đồng minh của ông làm gì cho mệt xác chứ, không phải sẽ tự rước thêm phiền vào người sao?

- Để khối đồng minh các người tự đi giải quyết vấn đề với nhau tốt lắm.

- Ông đã không thể hạ quyết tâm tấn công trấn Hi Vọng để cướp lấy tinh thạch an toàn nữa, vậy thì viên cánh sao an toàn mà Cổ Nguyên đang nắm giữ kia chính là hi vọng duy nhất để ông giải quyết vấn đề nhiệm vụ của mình.

- Đó mới chính là mục đích cao nhất của tôi, dùng ông làm khiên chắn, ngăn cản áp lực từ quận Xuân Hà!

Tào Khang khuôn mặt lại càng thêm một bước trở nên âm trầm.

Ông ta hừ nhẹ một tiếng xoay người rời đi, cũng không quên để lại một câu đe doạ:

- Cậu nghĩ tốt quá nhỉ? Người từ quận Xuân Hà muốn cướp tinh thạch cũng là cướp từ cậu, cậu ngồi đó mà trông chờ chúng tôi sẽ đánh nhau, không có chuyện đó đâu.

- Hahahaha...

Âm thanh cười to tràn đầy sự khoái trí của Hàn Phong vang vọng cả một góc hồ Hương Khê.

Đối diện Tào Khang cái vị quân nhân thẳng thắn bộc trực này, vậy thì thẳng thắn rõ ràng mới là phương pháp ứng đối tốt nhất.

Hắn sau khi cười xong thì hít sâu một hơi nheo mắt lại.

Tinh Thạch An Toàn là mệnh căn của mọi thế lực.

Cổ Nguyên, Tào Khang, Lạc Thanh Thuỷ, Mộ Dung Địch, những người này buộc phải bảo vệ và duy trì sự trưởng thành của tinh thạch, từ đó bảo vệ gốc rễ của mình.

Bọn họ tuyệt đối không thể nhổ tinh thạch lên rồi bỏ chạy giống như cách Hàn Phong có thể làm được.

Nếu bọn họ đều đã thêm một bước từ bỏ việc đoạt Tinh Thạch An Toàn của trấn Hi Vọng, vậy thì không muốn mâu thuẫn với quận Xuân Hà, bọn họ cũng phải mâu thuẫn, đây là hi vọng cuối cùng của bọn họ.

Chỉ cần còn một hi vọng, dù là nhỏ nhất, vậy thì con người ta sẽ đem tất thảy sức lực ra mà tranh đấu.

Mà Hàn Phong thành công hướng mũi dùi công kích ra khỏi cổ họng của mình, còn để cho hai con quái vật khổng lồ đi mâu thuẫn với nhau, hắn sẽ có thời gian và không gian an toàn lớn nhất.

Đây mới chính là lợi ích lớn nhất mà không một lá bùa nào có thể sánh bằng.

Tất nhiên để xây dựng và kích động sự mâu thuẫn này một cách rõ ràng hơn nữa, hắn sẽ phải làm rất nhiều việc, không chỉ đơn giản là vài thao tác tác động tới cá thể như hiện tại. Dù sao gốc rễ lớn nhất của những người này vẫn là tổ chức chính phủ, có thiên hướng thoả hiệp nhau hơn, còn hắn vẫn là thổ phỉ, điều này không phải dùng mồm mép đơn thuần mà đi khoả lấp được.

Lúc này hắn bàn tay khẽ búng, thân thể đã một lần nữa biến mất vô ảnh.

"Chung quy cũng chỉ là nửa điểm gió sương mà thôi..."

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 31
Lượt đọc 403

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.