Tinh Thạch An Toàn di động
Tới khi Hàn Phong xuất hiện trở lại, hắn đã đứng tại phòng họp lâm thời của tiểu đoàn Hi Vọng.
Ngồi trước bàn dài là hơn 20 người cả nam lẫn nữ đang tụ tập nhỏ giọng bàn luận với nhau, đây đều là các đội trưởng, trưởng phòng, lãnh đạo khối dân sự, cùng với vài nhân viên hậu cần có liên quan.
Thấy Hàn Phong đột nhiên xuất hiện, bọn họ đều đồng loạt đứng lên mà nghiêm cẩn cúi chào:
- Thủ lĩnh.
- Thủ lĩnh.
Hàn Phong tuỳ tiện giơ cánh tay còn lành lặn lên đáp lại rồi ngáp một tiếng uể oải ngồi xuống ghế:
- Đói quá, mọi người ăn cơm cả chưa, có ai còn miếng đồ ăn vặt thừa nào không. Oáp... Được rồi, bắt đầu đi.
Cuộc họp bàn bạc các vấn đề kỹ chiến thuật của trận giao tranh trước đó và trận chiến sắp tới đây đã chính thức bắt đầu.
Chẳng qua sau hiệu lệnh bắt đầu của hắn, chẳng có ai dẫn đầu nhảy ra báo cáo cả.
Hàn Phong có chút mất tự nhiên nhìn xuống hơn 20 người bên dưới, mà những người bên dưới cũng đang nhìn lại hắn, ánh mắt còn xuất hiện biểu cảm vô cùng kì dị.
Cảm giác mất tự nhiên càng lúc càng lớn, cuối cùng liền biến thành ngượng ngùng, hắn không thể không mắng thầm một câu trong lòng:
"Bọn này bị điên à, làm sao lại nhìn người ta như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy."
Ngồi ở cuối bàn dài là Tần Tiểu Bích đội trưởng đội quân y. Nàng ta vừa mới mất đi tình nhân trong chiến đấu, ánh mắt vẫn như cũ đỏ bừng, bất quá khi nhìn tới cánh tay cụt lủn của Hàn Phong vẫn là dâng lên cảm động mà hỏi thăm:
- Thủ lĩnh, cánh tay của anh còn đau không?
Có lời này của nàng ta khởi đầu, mấy người xung quanh bắt đầu nhao nhao kêu to:
- Đại đội trưởng, trang bị chữa thương của tôi vẫn còn lượt dùng...
- Thủ lĩnh, buổi sáng tôi vừa đánh rớt một kỹ năng bị động chữa thương, hiện tại liền cho anh...
- Đại đội trưởng, chi bằng chúng ta gác lại chiến đấu buổi chiều...
- Tôi còn dư nước tăng lực được phân phát...
- Tôi có cá khô vừa ăn trộm được...
Âm thanh nhao nhao như chợ vỡ thoáng chốc đổ dồn tới phía này để cho Hàn Phong có chút cảm động.
Mấy người này, thật sự là...
Khác với Tinh Thạch Nguyện Ước đem tới sự mạnh mẽ tuyệt đối cho chủ sở hữu, Tinh Thạch An Toàn, thứ phần thưởng hệ thống này, nói một cách công bằng là đem lại rất ít giá trị an toàn cho chủ sở hữu.
Thứ mà nó đem đến nhiều hơn cả là sự an toàn cho những người khác, cho những người không sở hữu nó.
Sở dĩ Tinh Thạch An Toàn là mệnh căn của một thế lực, đó là bởi vì chỉ có Tinh Thạch An Toàn mới có thể phóng xuất vòng phòng hộ ngăn cản giới hạn huyết mạch, tạo ra "vùng an toàn" đúng nghĩa, sống bên trong sẽ không sợ nguy cơ phơi nhiễm thây ma. Hơn nữa cũng chỉ có Tinh Thạch An Toàn mới có thể cấp quyền truy cập thương thành cho người khác tiến hành tiêu phí minh tệ, gia tăng thực lực của bản thân, còn Tinh Thạch Nguyện Ước chỉ có thương thành cá nhân mà thôi.
Tinh Thạch An Toàn có thể kiến tạo lên một thế lực đúng nghĩa, bởi vì động lực để duy trì nó được tồn tại chính là tình trạng cư dân đang sống phụ thuộc bên trong.
Chỉ cần còn sống tại phạm vi vòng phòng hộ bao phủ, vậy thì kẻ mạnh chắc chắn sẽ phải bảo vệ người yếu hơn, bởi vì sức mạnh của kẻ mạnh đều phải xây đắp từ tình trạng của người yếu, do đó người yếu mới không bị chà đạp, mới có thể được hưởng thụ sự an toàn đúng nghĩa, được sống sót đúng nghĩa, khi và chỉ khi đang phụ thuộc thế lực có Tinh Thạch An Toàn.
Nếu một thế lực không sở hữu Tinh Thạch An Toàn, vậy kẻ mạnh tại thế lực đó sẽ giống như Đổng Thành, tuỳ tiện phát tiết hắc ám, đem người nhốt vào lồng sắt, chết liền chết, ai mà thèm quản.
Mà sở dĩ đám người Tam Giang không dám manh động, đó cũng là do họ sợ kẻ yếu phụ thuộc thế lực của họ bị vạ lây, bị tàn sát sạch sẽ, tới lúc đó Tinh Thạch An Toàn của bọn họ vỡ nát, bọn họ cũng sắp tới lúc phải biến thành kẻ yếu rồi.
Nhân quả tương tự, nếu như người yếu bên trong thế lực sống càng khoẻ mạnh, càng tốt đẹp, càng an toàn, vậy thì Tinh Thạch An Toàn càng toả ra hào quang mạnh mẽ của nó. Trước hết là sẽ giúp chủ sở hữu nhận về mốc hoàn thành nhiệm vụ, sau đó tất sẽ có lợi ích đính kèm, chỉ là chưa thể hiện ra ngoài mà thôi.
Tinh Thạch An Toàn chính là thứ keo dính kết nối kẻ mạnh và người yếu, để cho kẻ mạnh phải kìm hãm sự mạnh mẽ lại, kìm hãm sự điên cuồng cá nhân lại, phải ra sức bảo vệ người yếu, phải kiến tạo ra một môi trường đủ an toàn, luật lệ đủ chặt chẽ, còn người yếu sẽ có thể dựa vào đó tìm kiếm không gian phát triển đầy đủ, thời gian phát triển dài lâu.
Đó chính là vòng bảo hộ lớn nhất, sự đảm bảo an toàn lớn nhất mà tinh thạch mang lại, cho những người không sở hữu nó, cũng là chiếc vòng kim cô siết chặt sự liều lĩnh của một thủ lĩnh thế lực, là người sở hữu nó.
Hàn Phong là kẻ mạnh, những người bên dưới đây, có thể xem là kẻ yếu. Xét một cách thực tế nhất, hắn đang lợi dụng những người này để giúp hắn ổn định thế lực, gia tăng hào quang bảo hộ, đạt thành điều kiện nhiệm vụ. Mà bọn họ cũng muốn dựa vào hắn để có thể trở thành cao tầng, trở thành lãnh đạo, thăng quan tiến chức, muốn dựa vào tổ chức mà hắn xây dựng để kiếm lại lợi ích cho mình, sự an toàn cho mình và cho người thân.
Mối quan hệ hai bên, từ đầu tới cuối, có thể xem như hợp tác win - win, cả hai bên cùng có lợi.
Tôi cung cấp môi trường, còn các anh cung cấp sức lực, thời gian, trí tuệ, tài năng. Không ai nợ ai, cũng không có ai nhất thiết phải chịu ơn ai, thậm chí mỗi người ở đây đều được tổ chức trả lương, tương tự như một công ty vậy.
Hàn Phong rất cần cư dân thuộc thế lực của mình phải thật ưu tú, ngược lại, cư dân bên trong tất nhiên cũng mong muốn thủ lĩnh của mình phải ưu tú, phải mạnh mẽ, phải quyết đoán, phải thông minh và can đảm, càng phải dũng cảm đối diện khó khăn, mưu trí tuyệt hảo để dẫn dắt đoàn đội, phải trở thành thuyền lớn giữa biển tận thế, để cho bọn họ có thể dựa vào.
Nhưng mà, sau một màn chặt tay cứu người lúc trước, mối quan hệ hai bên dường như đã tiến thêm một bước nữa, một bước rất nhỏ, nhưng cũng rất lớn.
Vượt trên tất cả những đức tính kể trên, vượt hơn tất cả sức mạnh to lớn hay mưu mô tài cán, bọn họ thật sự cần tới một thủ lĩnh có đủ lòng yêu thương và sự hi sinh vô điều kiện.
Bởi vì chỉ có lòng yêu thương và sự hi sinh vô điều kiện mới kiến tạo lên được cảm giác an toàn chân chính, sức mạnh phi phàm mới có điểm đích để phát huy tác dụng.
"Không ai yêu con hơn cha mẹ. Bởi vì cha mẹ yêu con vô điều kiện."
Sự an toàn không phải là thứ mà thực lực thuần tuý có thể đem lại. Thực lực thuần tuý như La Thiên Dật không hề đem lại cảm giác an toàn cho ai cả, ngược lại, bọn họ còn cảm thấy mơ hồ sợ hãi, và chỉ muốn người kia xuất hiện vào thời điểm cần thiết mà thôi, thậm chí còn là muốn loại bỏ.
Nhưng mà, một vị thủ lĩnh bỏ cơm trưa tới thăm bệnh, một thủ lĩnh không có bất kỳ chuyên môn gì nhưng vẫn dùng tất cả những gì bản thân sở hữu để hết lòng cứu chữa một nhân viên tầng cấp thấp nhất, thậm chí còn không chút do dự quyết đoán tự chặt cụt tay mình để cứu người.
Thủ lĩnh như vậy, rất nhiều sao?
Mối quan hệ hai bên, sau một cánh tay quyết đoán chặt xuống, đã vượt xa mối quan hệ ông chủ - nhân viên rồi. Bởi vì một cánh tay của Hàn Phong đã chứng minh rõ ràng: chỉ cần là người của hắn, ngay cả là những người nhỏ bé yếu ớt nhất, những người ít quan trọng nhất, dễ tổn thương nhất, có thể nhắm mắt bỏ qua, hắn cũng không dễ dàng từ bỏ, sẽ luôn đem tất cả tâm huyết của bản thân ra để bảo vệ, kể cả việc đó có là tự chặt tay của mình.
"Tôi xin lỗi, là tỗi của tôi, là tôi đã không thể bảo hộ mọi người..."
Những lời kia thực sự đã ghim chặt trong lòng mỗi một người tại khu quân y, sau đó liền lan truyền ra khắp toàn bộ cư dân tại chiến trường Minh Thái. Những người đang phải thời thời khắc khắc chịu phải sự giày vò trong đau đớn, đang hoảng loạn tới tuyệt vọng vì ảo giác bủa vây, đang phải rơi tự do trong hố sâu ác mộng, bọn họ cuối cùng đã nắm được một nhánh cây nhỏ bé vươn ra ngang chừng, nhánh cây kia bắt lấy họ, cung cấp cho họ sự an toàn mà không có bất kỳ sức mạnh thuần tuý nào có thể sánh bằng.
Một cách vô điều kiện.
Đây chính là sự tin tưởng về cam kết bảo hộ, bằng tất cả tâm huyết và sức lực.
Chỉ cần Hàn Phong còn đứng đó, họ sẽ có dũng khí để đứng lên chống chọi lại mạt thế, bởi vì họ biết thủ lĩnh sẽ luôn luôn đứng bên cạnh họ, cùng họ chống cự lại ác mộng, tuyệt đối không lùi bước, tuyệt đối không bỏ rơi họ.
Hắn lại càng là người đứng tại tuyến đầu.
Người kia chính là một viên Tinh Thạch An Toàn di động.
Liễu Huyên ngồi bên trái bàn dài, lúc này nàng không thể không thở dài một hơi.
Thật ra thì, nhìn đi nhìn lại, cái tên hỗn đản này, cũng rất ra dáng một thủ lĩnh.
Sử Thắng Sử phó đoàn trưởng trên khuôn mặt cũng hiện lên biểu cảm thật tâm khâm phục, hắn không thể không tự nói, lựa chọn ở lại trấn Hi Vọng là lựa chọn sáng suốt nhất mà bản thân từng đưa ra.
Triệu Nhược Pháp ngồi bên phải cách đó ba dãy ghế, hắn ta thật muốn đứng dậy hô to kêu lên, thủ lĩnh cũng từng cạy mồm em gái hắn ra để đổ máu tươi vào, người kia không phải lần đầu tiên cắt thịt của mình đi cứu chữa người khác.
Hàn Phong khuôn mặt có chút tái nhợt.
Có người vừa đẩy trà xoài tới trước mặt hắn.
Cái này, không phải đã ngầm hiểu nó là đồ độc quyền chỉ cung cấp cho thủ lĩnh thôi à, bọn này vậy mà dám lén lút lấy ra tiêu thụ.
Hắn lúc này ho khụ một tiếng đè xuống thanh âm ồn ào xung quanh rồi tức giận vỗ bàn nói:
- Yên lặng, yên lặng cho tôi. Không phải tôi đã nói với các người rồi sao, kỹ năng phi phàm không phải tuỳ tiện muốn dùng liền dùng. Nếu dồn quá nhiều kỹ năng chữa thương vào cùng một người, cùng một thời điểm, lại dồn liên tục kéo dài, điều đó sẽ làm quá tải và xung đột năng lượng phi phàm, khiến năng lượng dư thừa rồi tích luỹ trong thân thể, gây ra tác động ức chế thân thể, khiến cho vết thương lâu lành hơn, thậm chí phản ngược tác dụng.
- Tần Tiểu Bích, cô không giải thích cặn kẽ với bọn họ về điều sao, làm vậy là lãng phí nguồn lực, thâm hụt tài nguyên phi phàm không đúng chỗ.
Tần Tiểu Bích tuy bị mắng mỏ chỉ trích nhưng vẫn vô cùng vui vẻ mà đáp lại:
- Ân, tôi đã biết, thủ lĩnh, đây là lỗi của tôi, về sau tôi sẽ tuyên truyền kỹ lưỡng hơn.
Những người còn lại nghe được Hàn Phong tức giận giáo huấn, chẳng những không cảm thấy uể oải, ngược lại còn dâng lên cảm động lớn hơn.
Trước đó Hàn Phong ở chiến trường chửi bới um sùm, bọn họ còn có chút khiếp đảm, thậm chí là âm thầm cảm thấy ức chế cùng xa lánh, vài người còn bắt đầu thì thầm lan truyền mấy tin đồn từ yến tiệc Tam Giang, cho rằng thủ lĩnh tràn đầy tật xấu. Hiện tại tất cả đều đồng loạt quay xe, bọn họ chỉ cảm thấy Hàn Phong là người ngoài lạnh trong nóng, khẩu xà tâm phật, là một thủ lĩnh vô cùng đáng yêu.
Hơn nữa, những lời mắng chửi vừa rồi còn để cho bọn họ tỉnh ngộ ra, hiểu rõ hơn về cách vận dụng phi phàm khi chữa thương, đây chính là mắng chửi đúng a.
Đặc biệt là Hồ Du bên kia, hắn ta hiện tại liền có chút muốn nghe giáo huấn, ngày nào bị chửi cũng được.
Sau màn thể hiện tình cảm sến sẩm tới chảy cả nước của chủ tớ công ty đa cấp trấn Hi Vọng, việc chính bắt đầu.
Vẫn là các thống kê người chết, người bị thương, người lành lặn.
Đạn dược tiêu hao, đạn dược tồn kho, công sự hỏng hóc, công sự thất lạc, công sự còn lại, công sự vẫn ghim chặt chưa sử dụng.
Tài nguyên hoán đổi với Tam Giang, tồn kho còn lại, phần đang tiếp nhận thêm, phần chuẩn bị phân phát.
Điểm tiềm năng còn thừa của đội viên, khả năng giao chiến còn lại, số đội viên còn sở hữu trên 100% bộc phá lực, số đội viên trên cấp 10, dưới cấp 10.
Mầm non sáng giá.
Tình hình nhóm "bao cát" chịu đòn.
Tình hình vật phẩm phi phàm còn lại, số gãy hỏng, số thất lạc, số hết tác dụng.
Tình hình lương thực ăn uống.
Tình hình tiến độ chữa thương.
Tình hình phục hồi thể lực, phục hồi đau đớn ác mộng.
Tình hình chiến ý tổng thể.
Tình hình gia cố xe cộ phương tiện.
Bảo quản thân xác đồng đội...
Sau đó liền là một màn xem xét quá trình chiến đấu trên màn hình máy chiếu, tự nhận xét, tự kiểm điểm, sau đó là góp ý cùng sửa lỗi chéo.
Tiếp theo liền phân công công tác trong kế hoạch tác chiến sắp tới.
Cuối cùng là một màn chia chác tài nguyên giữa trận.
Việc này đáng lẽ nên diễn ra sau khi kết thúc chiến dịch, lúc đó thì chiến công sẽ được thống kê đầy đủ chính xác hơn.
Chẳng qua người ở đây ai cũng đều hi vọng bản thân có thể mạnh lên ngay lập tức. Cái này cũng dễ hiểu, chiến đấu tiếp theo chắc chắn sẽ rất khốc liệt, không biết tương lai sống chết ra sao, bọn họ càng hi vọng bản thân có thể nạp đầy đủ cả 7 phương diện phi phàm, sẵn sàng ứng phó bất kỳ tình huống nào.
Một núi kỹ năng, tinh thạch exp, tinh thạch tiềm năng, thẻ vật phẩm, thẻ tiến giai, tinh thạch ma dược, các thể loại hầm bà lằng nhằng được vác lên bàn.
Đội viên phòng hậu cần nhanh chóng tiến lên gạt ra hai phần riêng biệt. 20% hiện có trên bàn là phần "áp chế toàn thể", đây chính là đặc quyền của cao tầng, là phần mà bọn họ có thể ăn chia trước.
80% còn lại, tất nhiên là phải chia sau, dán thông cáo công khai tại bảng tin trung tâm khu huấn luyện.
Nói gì thì nói, tuân thủ nguyên tắc phân chia công bằng thì tổng thể thế lực mới có thể hoạt động bền vững được, tiền bạc phân minh ái tình dứt khoát, lớ ngớ là phạm vào điều 2 bộ luật Hi Vọng ngay.
Tuy nhiên số lượng 20% tài nguyên còn lại vẫn là rất lớn, ai nấy ánh mắt đều hiện lên sáng rực, bởi vì đây chính là phần tài nguyên miễn phí, không mất cống hiến đi đổi, ai cũng đều có phần cả.
Dựa vào vị trí đoàn trưởng của mình, Hàn Phong được nhân viên công tác đẩy tới một đống lớn tài nguyên, trong số này bao gồm 1700 exp tinh thạch, 2 kỹ năng tam giai, 7 kỹ năng nhị giai, mười mấy bản nhất giai, 5 thẻ vật phẩm ngẫu nhiên, 1 thẻ vật phẩm chỉ định level 3, 4 điểm tiềm năng.
Con số nhỏ trong số 20% đã được từng này rồi, hắn đã rất hài lòng.
Thật ra nếu như xét một cách công bằng thì Hàn Phong phải được chia tới một nửa của 20%, bởi vì hai đòn tất sát bằng Nhẫn Mô Phỏng của hắn đã diệt hạ rất nhiều thây ma tiến hoá, đem tới hầu hết tài nguyên cấp cao ở đây rồi. Sau đó thi đàn đổi chiến thuật, giữ thây ma tiến hoá lại để cản sát thương pháo binh áp chế, tài nguyên cấp cao có thể đánh rớt đã bị hạn chế khá nhiều.
Bất quá Hàn Phong không thèm chấp nhặt việc phải chia đều này.
Là một thủ lĩnh có đạo đức, hắn mới lười tranh giành chút tiền lẻ với cấp dưới, dù sao anh ăn xương thì em cũng phải húp tí cháo chứ hả, đớp hết thì sao mà bền được.
Cái gì cũng phải giữ thể diện của một thủ lĩnh.
Hắn lúc này từ balo sau lưng đổ ra một đống lớn kỹ năng tam giai rồi ngượng ngùng nói:
- Mọi... Mọi người, tôi gần đây hơi kẹt minh tệ... Ở đây có chút kỹ năng tam giai, mọi người có thể xem xét rồi hoán đổi hay không.
- Ân, giá cả rất dễ thương lượng, đảm bảo rẻ hơn hẳn thương thành!
Tiền lẻ ăn không bõ dính răng...
Một núi kỹ năng tam giai ước chừng phải 70 bản các thể loại hầm bà là nhằng được Hàn Phong xuất ra. Đây là tất cả tài sản tích luỹ của hắn từ khi dị biến đến giờ, có là tự đánh rớt, có là được chia phần, có là cá cược được, có là tịch thu tại Đại Xuyên, có là trộm cắp được, thậm chí còn mấy bản mới giết người cướp được tối qua, chủng loại đa dạng phong phú, có mấy kỹ năng cực kỳ mạnh mẽ mà tất cả mọi người đều đang săn lùng.
Ví dụ như Phong Đao tam giai.
Sức mạnh khủng bố của kỹ năng này đã được thể hiện trong chiến đấu sáng nay.
Ai cũng biết kỹ năng này không phải quá mạnh mẽ, một Phong Đao tuy vô hình vô sắc, tuy mạnh mẽ, nhưng chỉ có thể hạ sát một thây ma liền tản mát đi mất, rất khó vãn hồi. Không phải ai cũng có kĩ thuật không chế thượng thừa như Hồ Du để có thể tối đa hóa uy lực của kỹ năng này. Bất quá, mọi người vẫn vô cùng phát cuồng vì nó, bởi sự khủng bố của nó tới từ biểu hiện của phó đoàn trưởng tiểu đoàn ba Tam Giang, Thích Thương.
Người kia đã hoàn hảo kết hợp Phong Đao với Hoả Đao, tạo thành sát chiêu Bão Lửa.
Thế lửa từ sát chiêu này cực mạnh, gió nổi lên liền đem lửa cuốn khắp toàn bộ chiến trường, lan cả ra địa phận phòng thủ của tiểu đoàn khác. Lửa một khi bốc cháy liền phừng phừng vặn vẹo, uy áp cực kỳ dữ dội, cả khả năng chém phá, tầm sát thương, góc độ sát thương và khả năng cơ động đều được nâng lên một tầm cao mới, thế nhưng sát chiêu vẫn giữ nguyên được đặc tính thiêu đốt liên tục và tồn tại lâu dài, không hề bị tản mát mất đi.
Làm ít công to chính là như vậy.
Đây chính là đỉnh phong phi phàm mà bất kỳ ai cũng đều muốn theo đuổi.
Mà thời gian trước đó kỹ năng Hoả Đao đã được Lưu Giang giảng dạy chi tiết, nó vốn đã rất được ưa chuộng ở trấn Hi Vọng, hầu như người nào cũng sở hữu cả.
Meta lửa đốt chưa hạ nhiệt, gió nổi lên thêm vào, meta phong hoả lại bắt đầu bùng phát.
- Tôi mua, tôi mua kỹ năng này...
- Chết tiệt, thủ lĩnh, ưu tiên tôi đi.
- Thủ lĩnh, tôi còn trà xoài...
- Tôi các thêm điểm cống hiến tương lai vào...
- Tôi trả giá sát thương thành...
Hàn Phong nhìn cảnh này, chỉ hận không thể có 10 bản Phong Đao để bán.
Con mẹ nó, hút máu, hút máu a. Giá nào bám sát thương thành nhất thì ông đây mới bán, cống hiến gì, tình nghĩa gì, trà xoài gì, cút qua một bên ngay.
Hắn lúc này chuẩn bị một cái tư thế đạo mạo nghiêm chỉnh nhất có thể rồi ho một cái cao giọng lên tiếng:
- Không cần cãi nhau nữa. Lady first, ưu tiên phụ nữ, tôi sẽ bán nó cho Trần Tư Oánh.
Liễu Huyên ngồi ở đuôi bàn, nhìn tới khoé miệng rớt dãi của người kia, nàng không khỏi ném thẳng một câu chó chết vào mặt thủ lĩnh trấn Hi Vọng.
Tên này lại không giống thủ lĩnh rồi.
Phương Tường khẽ vuốt vuốt chòm râu trụi lủi ở cằm. Tên Hàn Phong này, kỹ năng chức nghiệp không hề bị lụi đi chút nào, làm việc vẫn tương đối ổn đấy. Tuy nhiên vẫn còn một điểm cần lưu ý, kia chính là phải tỏ ra khó khăn một chút với những người khác, có vậy thì người ta mới càng thêm coi trọng giao dịch sau này hơn.
Kiều Ti Vân liền triệt để cảm thấy ngán ngẩm.
Tất cả quy tắc lễ nghi mà nàng dạy, thủ lĩnh đều không nhớ một tí gì cả, biểu hiện kia không khác gì con buôn chợ cá, gian thương vô lại, thật sự là ngựa chứng khó bảo, không có giáo dưỡng.
Được rồi, đó là thủ lĩnh...
------
Cuộc họp của trấn Hi Vọng kết thúc vào lúc 14 giờ.
Hàn Phong bước ra khỏi cửa mà hai mắt có chút hoa lên, hắn đói quá.
Sau đó sắc mặt của hắn liền biến thành âm trầm mà nghiến răng mắng chửi:
- Con mẹ nó, lũ khốn nạn này ép giá quá ghê... Bọn này chỉ bị lừa hai ba bản đầu, mấy bản kỹ năng sau liền bắt đầu than nghèo than khổ, năn nỉ tỉ tê, thậm chí cố tình kết bè kết phải lại để gây áp lực lên mình.
- Bọn này quên mất là ai đã chặt tay cứu người rồi à.
- Haizzz... Nếu là lão béo Phương Tường với cái tay như chân con hà mã kia, chắc chắn lão sẽ bán được giá tốt hơn.
- Gãy thật chứ...
Lừa bán cả mớ kỹ năng với giá cao hơn giá bán cho thương thành, thu về rất nhiều minh tệ, lại còn phải vay mượn tứ phía, Hàn Phong vẫn chưa gom đủ 108.000 minh tệ, còn thiếu gần 5000 nữa.
Cái này để hắn cảm thấy tương đối uể oải.
Hiện tại hắn thật sự không biết kiếm thêm tiền ở đâu ngoài đi săn giết thây ma.
Lũ khốn Tam Giang nói phải đưa nước chống chịu trước, sau khi đánh trận xong mới trả tiền. Mặt ngoài là nói cần thời gian thu gom minh tệ, cùng với muốn đánh giá hiệu quả của thuốc nước trước, nhưng Hàn Phong biết rõ bọn này đây là muốn chây ỳ rồi sau đó cù cưa kéo dài.
Hắn cũng chịu, không thể làm gì khác hơn. Chẳng lẽ thật còn muốn huỷ hợp đồng sao, không thể a, hay là đi cắt cổ từng đứa moi tiền hay sao, mà vay tiền Tam Giang lại khiến hình tượng mà hắn nỗ lực xây dựng trước đó tan thành mây khói.
Đem sự hậm hực chôn sâu trong lòng, Hàn Phong bàn tay khẽ búng, thân thể lập tức biến mất tại chỗ.
Kiếm cái gì ăn trước tính tiếp.
Tiểu đoàn 3, binh đoàn Tam Giang.
Lều phó đoàn trưởng.
Tường Vi ngồi trước bàn dài, mày liễu hơi cau lại vì vấn đề khó giải quyết trước mắt.
Lúc này nàng chợt giống như có cảm ứng mà ngẩng đầu lên.
Sau đó nàng nhìn thấy ở cửa ra vào đang đứng đó một thân ảnh không biết từ bao giờ, còn có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình. Cái điệu bộ thổ phỉ thiếu thân sĩ kia, thật sự giống hệt như ánh mắt đang đánh giá một món ăn.
- Anh... Anh muốn làm gì...
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 25 |
Lượt đọc | 368 |