Công chúa và thằng chăn ngựa
Hàn Phong đứng ở cửa hồi lâu, nhìn về phía nữ tử với y phục trắng xanh được thêu kín vô số đạo hoa văn hoạ tiết phức tạp đang ngồi sau bàn làm việc tới mức xuất thần, hắn không khỏi khẽ than thở vài tiếng.
Làm sao lại có cảm giác cao xa cùng thoát tục như vậy.
Cái nữ tử này, khuôn mặt lạnh nhạt hờ hững ẩn phía sau những đường nét mềm mại uyển chuyển kia, thật sự khiến cho người phải vĩnh viễn chìm đắm vì mê mẩn, thế nhưng đôi mắt mơ hồ ẩn chứa một loại khí thế ngạo mạn cùng tư thái cao cao tại thượng kia lại khiến cho người ta không nhịn được buộc phải cúi đầu, giống như bản thân chỉ là thứ sinh vật hạ đẳng, không có tư cách được phép nhìn ngắm đối phương, tự cảm thấy bản thân vô cùng thấp hèn không xứng đáng.
Đứng trước nàng ta, tất cả mọi người đều buộc phải biến thành một tên nô lệ cắt cỏ chăn ngựa, chỉ có thể ở tại xa xa ngưỡng vọng không dám tới gần, thế nhưng ngay cả việc ngắm nhìn cũng khiến người ta vô cùng sợ hãi, sợ nếu như bản thân bị phát hiện nhìn trộm, kia sẽ là cái kết bị chém bay đầu.
Thậm chí còn hơn cả thế.
Phượng nhãn mơ hồ lấp lánh quyền uy, mỗi cái cau mày nhíu mắt đều khiến thế nhân phải run rẩy, giống như mình chính là nguyên nhân của mọi ưu phiền, tự cảm thấy bản thân chính là người có lỗi, chính là người cần phải dốc hết tâm can ra sửa chữa sau lầm. Đặc biệt cái nữ tử này toàn thân ẩn ẩn còn có hào quang rực rỡ liên tục phóng xuất, ngay cả đầu ngón tay đang cầm trên chiếc bút máy cũng mơ hồ phát sáng, cái này càng khiến cho người ta không dám cử động dù chỉ một chút.
Một khi cử động, đó chính là phạm thượng.
Nữ tử này, mỗi cái nhíu mày đều để cho người ta cảm thấy tiếc thương, khiến cho người ta phải cuống cuồng lên muốn biết nguyên nhân tại sao nàng lại phiền muộn như vậy, sau đó liền muốn dùng tay móc trái tim còn đang đập thình thịch của bản thân ra để tạ lỗi.
Đây không phải Tường Vi mà hắn biết, Tường Vi khi chuyên tâm làm việc và Tường Vi trần trụi quỳ mọp trên giường, thật khác quá xa.
- Nhìn cái gì đó!
Âm thanh quát nạt đến lần thứ ba vang lên, Hàn Phong mới như sực tỉnh từ trong mộng mị.
Hắn vội vã nhìn về phía trước, nhìn tới cái nữ tử đang nhíu mày tức giận ở kia, trong lòng thầm hô một tiếng không ổn.
Chết tiệt, thật sự mất mặt mà.
Chưa kịp xung trận đã tự khiến mình ở vào cửa dưới rồi.
Ả này chắc chắn là đang vận dụng Thao Túng Tâm Lý, bằng không sao có thể không làm gì mà cũng dắt hắn đi một vòng như vậy được chứ.
Hắn lúc này nhanh chóng lắc lắc đầu hai cái, muốn từ đây lấy lại tinh thần, lấy lại sự chủ động.
Sau đó hắn vẫn cảm thấy bản thân không dám nói gì cả.
Hắn sợ bản thân sẽ nói sai gì đó, vậy liền lập tức bị phán có tội.
Cuối cùng hắn tự cấu vào đùi mình một cái thật mạnh để chấn chỉnh bản thân rồi hừ nhẹ nói:
- Tường Vi tiểu thư, cô thật sự là to gan, thật coi như tôi không dám làm gì cô sao?
Tường Vi nghe được lời này, biểu cảm thoáng chốc liền biến thành có chút chột dạ, trong lòng đã bắt đầu tìm cách làm sao để chạy trốn, thế nhưng nàng mặt ngoài vẫn là cứng rắn nói:
- Anh có ý gì, tôi không hiểu... Đây là địa phận đóng quân của tiểu đoàn 3, mời anh ra...
Nàng không nói thì thôi, đối phương xem như vẫn bị khí thế áp đảo doạ tới mức không dám tiến lên, chẳng qua vừa mới nói được câu đầu, đối phương giống như đã được bơm thêm sự tự tin, nói tới câu sau, âm điệu run rẩy lộ rõ, đối phương đã bắt đầu di động bước chân.
Đây là vì sao a, tên cuồng đồ này, hắn muốn làm gì.
Theo khoảng cách đôi bên chậm chạp rút ngắn, cảm giác chột dạ trong lòng Tường Vi cũng càng lúc càng lớn, còn sắp muốn biến thành hoảng loạn sợ hãi tới nơi. Nàng lúc này vội vã nhìn trái nhìn phải, thế nhưng nhìn đâu cũng là vách tường lều vải, không có chỗ nào để trốn.
Tên đáng sợ kia, hắn ta sắp tới rồi.
Liều thôi.
Cắn răng mắng một tiếng, Tường Vi vội vã muốn từ dưới ghế đứng lên chạy đi, chẳng qua rất nhanh nàng liền bị một cái bàn tay thô cứng vươn ra bắt lấy bả vai vai, sau đó thân thể lập tức bị ghì chặt xuống ghế dựa.
- Tường Vi phó đoàn trưởng, chúng ta có một chút việc cần bàn bạc.
Hàn Phong bàn tay cảm nhận được làm da mềm mại như nước, trong mũi cũng ngửi được hương vị nữ nhân phong tình ngọt lịm, thằng em bên dưới thiếu chút đã bắn ra, bao nhiêu lời dâm ngôn uế ngữ nhục mạ chà đạp sớm chuẩn bị từ trước cũng muốn vào lúc này tuôn trào phát tiết.
Chẳng qua, hắn không dám.
Hắn cái thằng chăn ngựa hạ đẳng này, thật sự là không dám dâng tâm mắng chửi chủ nhân của mình.
Làm sao càng tiếp xúc nhiều lại càng cảm thấy bản thân không xứng.
Tường Vi thân thể bị ghì sát tới chặt cứng, phía trên còn bị mơ hồ bị đụng chạm, hơi thở không khỏi trở nên vạn phần gấp gáp, nàng lúc này cả người khẽ nhích một cái muốn tránh đi ánh mắt nóng rực kia, chẳng qua phía dưới đùi non không cẩn thận liền lướt qua cái vật gì đó, thật sự là vừa thô vừa nóng.
- Ưm...
Nóng quá, vậy liền rên rỉ một chút
Chắc là không có ai nghe thấy đâu.
Hàn Phong đã triệt để trở nên phát cuồng.
Công chúa cao xa quyền quý với bộ y phục lộng lẫy phát sáng vừa mới tới cạnh chuồng ngựa, nói với thằng chăn ngựa rằng muốn tìm một con ngựa để cưỡi đi chơi, sau đó liền chủ động chạm vào con ngựa khoẻ nhất đàn, điều này khiến cho cái thằng chăn ngựa đang đứng sát phía sau tâm lý biến thành cực độ vặn vẹo.
Không ngờ công chúa cũng có thể tự mình tới chuồng ngựa, đây là tại sao, thân phận của nàng đáng ra chỉ cần ngồi tại lâu đài chỉ đạo người ta dắt tới, nàng ta vậy mà đã rời đi cảnh binh, tự mình chọn ngựa sao.
Vậy, thử to gan tiến tới, ở tại phía sau tì lên hạ thân công chúa một chút xem sao.
Ép nàng ta vào chuồng ngựa.
Tường Vi khuôn mặt càng lúc càng trở lên đỏ bừng, Hàn Phong, tên hỗn đản này, hắn đã trèo lên ghế, trực tiếp đem nàng đè sát xuống dưới, nàng không thở được.
- Ngô... Ưm...
"Tên nô bộc chăn ngựa to gan, ngươi đang làm gì vậy, mau buông tay ra."
Hàn Phong nhìn tới cảnh vưu vật mê người đang oằn oại giãy dụa dưới háng, tâm lý vặn vẹo càng thêm một bước nữa trở nên phát cuồng, hắn bàn tay đặt trên bầu nhũ hoa cự đại điên cuồng bóp mạnh một cái, lại nuốt xuống một ngụm nước bọt hưng phấm rồi mới nghiến răng gầm gừ qua cổ họng:
- Công ch... Tường Vi tiểu thư, cô dám phá đám việc làm ăn của tôi, có biết tội chưa?
"Công chúa, nô tài có tội, nô tài chỉ xin được phạm thượng một lần này, xin hãy để nô tài chuộc tội bằng cách quỳ xuống liếm giày của người."
Tường Vi nghe tới cái lời chất vấn này, hàm răng chợt cắn trên đôi môi đỏ mọng.
Hỗn đản, còn dám nhắc tới chuyện kia.
Nàng lúc này khẽ cục cựa thân thể một chút, sau khi ánh mắt đều nhanh mờ đi vì đôi thỏ non bị tác động, còn bị bóp cằm tới đau đớn, giọng nói run rẩy mới có thể thốt lên:
- Anh thật sự... Là không biết điểm dừng... Vậy mà lại... Ngô... Muốn, muốn vòi tiền cả huyện Tam Giang...
"Tên nô bộc chết tiệt này... Ngô... Đừng mà, xin ngươi đừng bóp, vua cha sẽ biết mất... Ân, tên chăn ngựa, sao ngươi lại cởi đồ ra..."
Hàn Phong đã đem toàn thân y phục của bản thân lột xuống rồi ném qua bên cạnh.
Hắn cả người trần trùng trục thô lỗ như con trâu mộng lúc này đè xuống nữ tử dưới thân, côn thịt cự đại đập trên khuôn mặt xinh đẹp tới nghẹt thở, hô hấp đã biến thành nặng nề:
- Sai lầm nào cũng phải trả giá, hiện tại liền trả giá cho sai lầm của mình đi. Mau ngậm nó vào.
"Công chúa, nơi này là chuồng ngựa, vô cùng kín đáo, nhà vua không thể biết được. Xin người, hãy thoả mãn kẻ hầu này một lần thôi, hãy bú c+c đi..."
Tường Vi ánh mắt liền trở nên vô cùng tức giận.
Tên thổ phỉ vô sỉ, nàng thì có lỗi gì chứ, nàng chỉ muốn đòi công đạo cho những người mù mờ bị hắn lừa.
Chẳng qua khi đối diện cái ánh mắt điên cuồng ra lệnh của đối phương, nàng nội tâm không khỏi dâng lên một cỗ sợ hãi cùng khuất nhục, rất nhanh liền biến thành phục tùng.
Đôi môi đỏ mọng dần hé mở.
Côn thịt thô lỗ liền không chút do dự đâm vào.
Liền muốn đâm tới lút cán.
Ót...
- Ưm... Ngô... Tôi không sai... Hức hức...
"Tên nô bộc chết tiệt... Ngươi dám phạm thượng, đây là tội chết, tru di tam tộc... Không được, không được, mau bỏ con c+c bẩn thỉu của ngươi khỏi miệng ta... Ngô... Không được giật tóc, không được tát, không được hạ nhục ta..."
Hàn Phong đã hoàn toàn đứng trên thành ghế, phía dưới háng chính là thân thể nõn nà ướt át tới độ xuân phong khai lộ của Tường Vi, người kia đang nhiệt tình ôm lấy hạ thân hắn, đôi môi đỏ mọng mút chặt lấy nam căn, liên tục ra ra vào vào, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên biểu cảm đê mê dâm mỹ tới cùng cực.
Hắn cổ họng khàn khàn vặn vẹo hô lên:
- Không sai? Còn dám cãi? Không sai cũng phải trả giá.
"Công chúa, nô tài có tội, xin người hãy thoả mãn nô tài chỉ một lần này thôi... Công chúa, biểu cảm này của người, thật sự giống như một tiện tì thấp hèn đó, có biết không... Chết nô tài mất..."
Tường Vi khuôn mặt đã trở nên đỏ bừng.
Bị một nam nhân đè ra bắt ép khẩu dâm một cách thô lỗ khiến cho nàng vô cùng nhục nhã, càng khiến cho nàng cảm thấy vô cùng sợ hãi, sợ sẽ có người nào đó đột nhiên chạy tới báo cáo công việc.
Chụt... chụt...
Vật trong miệng... Hương vị thật sự vô cùng mạnh mẽ... Khiến cho người ta không nhịn được muốn uống tới no bụng...
Nghĩ tới điều này, nghĩ tới thứ sữa ngọc biến dị với hương vị gây nghiện kia sẽ được bơm đầy vào thân thể mình, nàng lập tức muốn xuất ra tại chỗ.
- Ngô... Chết... Chết mất...
"Tên nô bộc to gan... Ngươi đây là đang muốn cưỡng hiếp chủ nhân của mình sao... Ôi, chủ nhân, giết nô tì đi..."
Hàn Phong đem côn thịt bơm vào miệng nữ nhân dưới thân tới khi đối phương gần như muốn ngất đi mới chịu ngưng lại, để cho đối phương hơi thở gấp gáp cùng ánh mắt biến thành tràn ngập xuân quang, hắn mới chịu từ trên ghế dựa nhảy xuống.
Lúc này hắn khẽ phất tay một cái, một cái cột trụ băng giá cao 2 mét đã được triệu hồi ra, hai bên còn gắn lấy hai thanh xà song song nhau, trên mỗi thanh xà còn có một nút mắc cố định.
Đây không khác nào một cái trụ buộc ngựa.
Lúc này hắn lại từ trong nhẫn trữ vật triệu hồi ra một sợi dây thừng, sau đó đem dây thừng buộc lên trên thanh ngang, cố định nó thật chặt, tạo thành một cái nút thắt.
Xong xuôi đâu đấy, hắn mới là dùng một tay tóm lấy hai tay nữ nhân đang muốn chạy trốn dưới thân, sức mạnh mạnh mẽ xuất ra, thoải mái liền đã nhấc bổng nàng ta lên cao.
Sau vào thao tác chật vật cố gắng với sự hỗ trợ của hai băng nô trên xà ngang, phó đoàn trưởng tiểu đoàn 3 Tam Giang cả người đã bị treo lơ lửng lên cột trụ.
Tường Vi khuôn mặt đã biến thành hoảng loạn, còn có một cỗ khiếp đảm liên tục diễn sinh, nàng phượng nhãn đều nhanh xuất hiện một trận sương mù sợ hãi, đôi môi đỏ mọng gấp gáp hô lên:
- Thả tôi xuống mau, chết tiệt...
"Tên nô bộc hèn mọn, ngươi muốn làm gì, mau thả ta xuống..."
Cái tư thế bị trói rồi treo lơ lửng không điểm tựa này thật sự giống với nô lệ bị treo lên chờ xử quyết, hoàn toàn là cảm giác bất lực, tất cả mọi việc chỉ có thể phó thác cho người khác tuỳ ý làm bậy, đây đã khiến cho nàng vô cùng bất an.
Hàn Phong mặc kệ ánh mắt van xin kia, bởi vì ánh mắt của hắn đã triệt để liền biến thành điên cuồng.
Hôm nay liền muốn biến công chúa thành nô bộc.
Hắn lúc này giơ tay khẽ bóp lấy cằm Tường Vi, gằn giọng hô lên:
- Liền cho cô biết thế nào là dám chống đối tôi.
"Công chúa, kêu gào đi, rên rỉ đi, gọi vua cha tới cứu đi... Hừ! Hôm nay kẻ hèn này liền muốn to gan chà đạp thứ sáng chói nhất!"
- Ngô... Buông ra... Tôi sẽ la lên đó... Ngô... Đừng bóp, đừng gãi mà...
"Đồ nô tài chết tiệt... Vua cha ơi... Cứu hài nhi... Huhu... Hài nhi sướng quá..."
Hàn Phong doạ dẫm xong chủ nhân liền lập tức dùng tay thô lỗ nắn bóp mấy cái trên bầu nhũ hoa cự đại, để cho chủ nhân phải thể hiện ra sự bất lực, kế tới mới doạ dẫm kẻ tôi tớ:
- Hai con la này, còn không nhanh cút qua một bên, muốn vào bồn cầu nằm cả lũ không?
Sau câu doạ dẫm tràn đầy sự dơ bẩn hạ lưu của Hàn Phong, một chiếc Áo Khoác Phòng Hộ level 4 trên thân thể Tường Vi liền không chút do dự biến thành trong suốt rồi vội vã tuột xuống, nhảy qua trên bàn, giống như không thèm bảo vệ cái gì nữa, sau đó bộ đồ lót ren đen ẩn bên trong cũng lâm vào một mảnh giãy dụa, giống như muốn tử thủ tới cùng.
Ba giây sau, nó quyết đoán tự biến thành không màu rồi hấp tấp nối đuôi bỏ chạy.
Chủ nhân của bọn nó đã không còn lấy một mảnh vai che thân, thân thể non mềm nõn nà ướt át tới cùng cực bị treo trên cột trụ, đồi núi chập trùng thung lũng hoang sơ, cứ như vậy toàn bộ phơi bày trong không khí.
- Không... Đừng mà... Ai đó cứu...
"Hộ vệ, hộ vệ, ta ở phía này... Đừng đi mà..."
Âm thanh nhỏ giọng kêu la của Tường Vi đã chọc cho Hàn Phong phát điên, hắn đưa mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới, nhìn tới làn da trắng nõn như sữa dê đã bắt đầu xuất hiện vài vệt hưng phấn ửng hồng.
Lúc này hắn ghé sát trên người đối phương, hít sâu một hơi khoái cảm.
Sự điên cuồng trong khoảnh khắc này càng tăng lên gấp trăm ngàn lần, bởi vì hắn đã ngửi thấy một cái hình vẽ.
Vùng bụng phẳng lì của công chúa, một cái cự côn xiêu vẹo với quy đầu khủng bố và gân guốc chằng chịt bám theo đang tuỳ tiện ngự trị, bên cạnh còn viết lấy mấy dòng chữ nguệch ngoạc như trẻ con lên ba.
Bồn chứa tinh của Hàn Phong.
Độ sâu: 18cm
Thể tích: 1 lít.
Tường Vi nhìn tới cảnh này xấu hổ này, khuôn mặt đã biến thành đỏ bừng.
Chết tiệt.
Nàng lúc này đang bị treo lơ lửng, không thể chạy đi, bàn tay bị trói càng không thể phản kháng, chỉ có thể giơ chân đạp một cái tới phía trước.
- Hỗn đản, mau thả tôi xuống... Ưm...
"Tên nô tài này, mau thả ta xuống!"
Bàn chân đạp ra liền lập tức bị bắt lại, Hàn Phong đem cẳng chân thon dài trực tiếp gác lên vai mình, huyệt hoa nõn nà ướt đẫm một mảnh đào nguyên thuỷ tuyền của công chúa đã hoàn toàn phơi bày trước hắn.
Ánh mắt hắn đã trở lên đỏ bừng.
Nơi này, chưa lúc nào lại trở nên hấp dẫn như vậy. Cái kia hai đạo cánh hoa ửng hồng phấp phơi, e ấp lại mạnh bạo, khe thịt nhu nhuyễn chuyển động, khép lại mở, giống như đang nhiệt tình câu dẫn côn thịt thô lỗ đâm vào, dâm thuỷ ngập tràn, xuân quang ngoại tiết, toàn bộ lông tơ sớm đã không còn một mảnh, đem dâm huyệt hoàn toàn phô diễn.
Dâm thuỷ thành dòng, ướt át thấm trên đùi non, còn liên tục rơi trên mặt đất.
- Tường Vi tiểu thư, vì sao chỗ này lại ướt như vậy?
- Có phải đang rất thèm khát không?
- Còn nữa, ai đã cạo sạch lông tơ rồi?
"Công chúa, ngươi đang nứng sao, nứng với một tên nô bộc chăn ngựa sao... Ha ha ha, tiện tì, hoá ra công chúa khi cởi xuống hoàng bào chính là một tiện tì, bên trong còn cạo hết lông l**n để chờ được kẻ hèn này đ!t"
Tường Vi hàm răng cắn chặt trên đôi môi đỏ mọng, nàng nhất quyết quay mặt qua một bên, nhắm mắt không đáp.
Im lặng chính là đỉnh cao của khinh bỉ.
Nhìn thấy sự chống đối trong bất lực này, Hàn Phong lại càng cười lên điên cuồng:
- Tường Vi tiểu thư, bồn chứa ngoan, hôm nay chúng ta liền muốn đo đạc lại thể tích bồn chứa một chút.
Hắn nói xong liền giơ cánh tay trái cụt lủn của mình lên đung đưa qua lại, vật kia hiện tại mới chỉ mọc ra được 17cm, đoán chừng rất lâu nữa mới có thể triệt để phục hồi nguyên trạng.
Nhưng mà nếu thật sự tập trung, vậy thì bằng mắt thường cũng có thể thấy nó đang từng chút lớn lên.
Tường Vi nghe thấy cái ý đồ quái dị này, hai mắt không khỏi vội vã mở ra quan sát. Nàng bây giờ mới kịp để ý tới cánh tay trái dị dạng của Hàn Phong, bất quá còn chưa kịp kinh ngạc, trước mắt đã mờ đi.
- Ngô... Ức... Chết mất...
Hàn Phong đã đem cả một cánh tay nhấn vào trong thân thể nàng.
- Hahahaha... Công chúa, bình chứa ngoan, tiện tì hạ lưu, nhìn thấy gì không, cái kia chứa được cả một cánh tay đấy!
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 21 |
Lượt đọc | 336 |