Thiên Cơ Khả Lộ
Mặc dù nữ nhân trước mặt tương đối hấp dẫn, mà bản thân cũng đang trong trạng thái tương đối hứng tình, bất quá Hàn Phong vẫn nhớ rõ mục đích của mình hôm nay tới đây, hắn lúc này ngáp một tiếng, tuỳ tiện nói:
- Không có hứng thú.
Sau đó hắn còn bồi thêm một câu:
- Được rồi, nhanh rời đi đi.
Liên tiếp bị từ chối, còn nghe ra sự lạnh nhạt trong âm điệu của người đối diện, nữ nhân áo hồng không khỏi cảm thấy uể oải.
Nàng tất nhiên hiểu được tại sao bản thân bị từ chối.
Người trước mặt và nàng cách biệt quá xa.
Rất rất xa.
Lúc này nàng cúi người lẩm bẩm mấy câu không rõ, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu nhìn tới nam nhân phía trước, cười tươi tắn:
- Chủ nhân, vây có thể cho người ta biết tên của người không?
"Chủ nhân" từ đầu tới cuối đều mang mặt nạ, dường như còn không có ý định tháo xuống, cả người cũng mặc theo áo khoác gió màu đen, không nhìn ra chút gì nổi bật, nàng không thể phân biệt nổi dung nhan của đối phương, bởi vậy nếu như muốn tìm kiếm thì chỉ có thể tìm kiếm thông qua tên gọi mà thôi.
Hàn Phong ngẫm nghĩ ba giây, thản nhiên đáp lại:
- Tiểu Lạnh Lẽo.
Sau khi trải qua các sự kiện của hai ngày gần đây, hắn đã bắt đầu cảm thấy có chút ngại dùng tên thật của mình rồi, ai mà biết được người trước mặt có đột nhiên cao lên 4 mét rồi mọc ra đầy các thể loại bộ phận sinh dục hay không chứ.
Nữ nhân áo hồng nghe được cái tên này, chợt cảm thấy mơ màng, sau đó nàng ta nháy mắt một cái, cười ngọt ngào:
- Tiểu Lạnh Lẽo... Tiểu Lạnh Lẽo, tôi tên là Nhạc Linh San...
Hàn Phong nghe được tên của người phía trước, cũng không có biểu cảm gì cả, chỉ gật đầu một cách máy móc.
Thời điểm nàng ta rời đi phòng bao, hắn đã gần như quên luôn đối phương rồi.
Lúc này hắn bước tới sofa ngồi xuống rồi búng tay xuất ra một khúc cá khô, cẩn thận gặm cắn nhai nuốt.
Một hồi sau, "Tiểu Oánh" đã được bốn năm nữ nhân oanh oanh yến yến dẫn tới.
- Chủ nhân, Tiểu Oánh tới rồi.
- Chủ nhân, người ta làm có tốt không.
- Chủ nhân...
Hàn Phong ậm ờ mấy câu đáp lại, lại từ trong ngực áo móc ra một nắm công huân không rõ là bao nhiêu đặt lên bàn, tuỳ tiện nói:
- Được rồi, tất cả lui đi.
Nhìn thấy tiền, những nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp này đều sáng mắt lên.
Sau khi đem toàn bộ phiếu công huân trên bàn đều thu lại, còn chia nhau tại chỗ, bọn họ đều làm ra một vài động tác câu dẫn gợi ý với người đang ngồi ở ghế sofa kia.
Nhưng không được đáp lại.
Bọn họ đành phải nối đuôi rời đi.
"Tiểu Oánh" đối với người đeo mặt nạ ngồi trên ghế sofa không hề cảm thấy tò mò, nàng ta nhanh chóng bước tới ôm lấy đối phương, khuôn mặt dựa trên lồng ngực vững chãi, bàn tay cũng vẽ một vòng trên vị trí đầu ti, than thở nói:
- Hàn thủ lĩnh, tại sao anh lại giúp Nhạc Linh San?
Hàn Phong im lặng vài giây, sau đó thản nhiên đáp lại:
- Cũng như lần trước thôi, vì khí vận của nàng ta đến kỳ bộc phát, vì tôi có thể hỗ trợ gia trì một chút khí vận đó.
- Ngoài ra còn là muốn kiếm về chút thiện cảm từ cô.
Tiểu Oánh liếc mắt nhìn cái mặt nạ sắt một chút, hừ nhẹ:
- Thiện cảm thì đúng là có rồi đấy, nhưng tôi sẽ không miễn phí một lượt câu hỏi cho anh đâu, mau hỏi đi.
Hàn Phong khuôn mặt ẩn phía sau lớp mặt nạ có chút ngượng ngùng.
Chiêu này không còn lừa được chỗ tốt nào nữa à...
Hắn đầu tiên là ngăn chặn bàn tay đang cố cởi ra cúc áo ngực của mình trước, sau đó mới búng tay triệu hồi ra màn hình LCD băng giá.
Bên trên màn hình có hai hình ảnh, một là Dục Vọng Thượng Nhân ở trạng thái cao 4 mét, một là nàng ta ở trạng thái bình thường.
Lúc này hắn nheo mắt nhìn vào hai hình ảnh này, thản nhiên hỏi:
- Người này là ai?
Tiểu Oánh cũng nhìn về phía màn hình LCD băng giá, sau đó đưa mắt nhìn lên trần nhà.
"Hộp đêm Thiên Hà" sở dĩ có tên như vậy là do nơi này được bày trí hệt như một thiên hà thu nhỏ vậy, trần nhà cao xa thăm thẳm có muôn vàn những viên tinh thạch màu tím lấp lánh được gắn lên bên trên, từng viên từng viên đan xen trùng lặp, nối dài tới ngút ngàn, tạo thành hàng trăm đạo dải lụa mềm mại lả lướt, sau đó tất cả lại quần tụ tại trung tâm, tựa như chúng tinh phủng nguyệt vậy, dưới ánh đèn mờ ảo chiếu rọi, chúng sáng bừng lên như một dải ngân hà rực rỡ.
Đứng tại bên dưới nhìn lên phía trên, thật sự không khác nào việc được tận mắt nhìn ngắm cả bầu trời sao, vừa cảm nhận được vũ trụ cao xa kia là cỡ nào mênh mông vô ngần, lại vừa cảm nhận được bản thân nhân loại là biết bao nhỏ bé yếu ớt.
Sau khi nhìn lên trần nhà một lát, lại khẽ lẩm bẩm mấy câu, Tiểu Oánh thu hồi ánh mắt, nhìn về phía màn hình LCD bên kia thong thả nói:
- Nàng ta có tên là Nhậm Tu, người tỉnh An Phong, năm nay 68 tuổi. Nàng ta từng có hai đời chồng, bốn đứa con, chẳng qua đều đã bị mạt thế nghiến chết cả rồi... Nàng ta là gái mại dâm chuyên nghiệp, hoạt động tại huyện Bình Sơn tỉnh Diễn Giang đã rất lâu rồi, cũng có đâu đó gần 50 năm kinh nghiệm...
Hàn Phong nghe tới đây mà vãi hết cả cứt đái ra quần.
68 tuổi?
Bằng tuổi bà nội hắn?
Clgt?
Thế cái nhân dạng xinh đẹp kia là giả à?
Nghĩ tới "bản thân" từng được một bà lão 68 tuổi "bún cua" ngay giữa đường giữa chợ, hắn không khỏi nổi lên chi chít gai ốc.
"May mà lúc đó giáng một đòn đập chết Ảnh Chiếu luôn... Oẹ..."
Lúc này hắn sau khi hít sâu mấy hơi lấy lại bình tĩnh thì mới kỳ quái hỏi:
- Nhậm Tu, tên gì kỳ lạ vậy, nghe như tên đàn ông?
Tiểu Oánh rốt cuộc đã cởi được một cái cúc áo của người bên cạnh, nàng ngón tay thò vào bên trong cào cấu da thịt mấy cái, thong thả đáp lại:
- Thêm vào hậu tố "uyền" nữa.
Hàn Phong nghe vậy, hơi ngẩn ra, sau đó lẩm bẩm:
- Thêm vào hậu tố "uyền", tức là Nhậm Tuyề...
Hắn nói tới đây liền im bặt, không có nói ra hết cái tên kia.
Con bà nó, thiếu chút đã chết toi rồi...
Thảo nào mà Tiểu Oánh bên cạnh lại lảm nhảm Nhậm Tu Nhậm Tu, nàng ta cũng không dám nhắc đến tên bà lão kia.
Ừm, là "cô nương" kia.
Lúc này hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Tới lượt cô, cô hỏi đi.
Tiểu Oánh nghe vậy, ngẩng đầu nhìn tới Hàn Phong, thở gấp nói:
- Hàn thủ lĩnh, có phải ngày nào anh cũng mơ thấy bản thân cùng bã xã cùng nhau làm làm tình không? Anh nhớ tới nàng chỉ vì thân thể của nàng thôi à? Tại sao lại nhìn mông nhìn ngực của nữ hầu mà lại liên tưởng tới mông cùng ngực của bà xã?
Hàn Phong có chút lúng túng, hắn đưa tay gãi gãi đầu, lắp bắp đánh lạc hướng:
- Sao cô hỏi toàn những chuyện gì không đâu vậy...
Tiểu Oánh cắn môi, giận dữ mắng:
- Mau trả lời!
Hết cách, Hàn Phong đành phải thừa nhận:
- Đúng, ngày nào tôi cũng nhớ tới bà xã, thậm chí là ăn cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, chiến đấu cũng nhớ, đọc sách cũng nhớ... Về phần tại sao chỉ nhớ tới lúc làm tình cùng nàng, tôi cũng không cản được, cái kia là thằng em tôi lấn át thằng anh... Nhưng tôi cũng nhớ những thời điểm khác mà, có phải nhớ mỗi việc làm tình đâu...
Đạt được câu trả lời, Tiểu Oánh không khỏi hừ nhẹ một tiếng, tức giận nói:
- Đàn ông đúng thật là một lũ khốn nạn.
Hàn Phong nghe được lời mắng chửi này, đảo mắt một cái, hồi hộp nói:
- Vậy bà xã có nhớ tôi không?
Tiểu Oánh liếc mắt nhìn lên trần nhà, bĩu môi:
- Nhớ anh thì cũng có đấy, nhưng nàng ta hiện tại đang ôm người khác rồi...
Câu trả lời này để cho thủ lĩnh trấn Hi Vọng tức tới nổ cả đom đóm mắt, hắn lập tức quay qua tóm lấy bả vai người bên cạnh mà gầm lên:
- Nói cái gì, nàng đang ở đâu, đang ôm ai!
Tiểu Oánh bị đè tới đau đớn, khuôn mặt không khỏi xuất hiện ấm ức, hàm răng cắn môi quật cường không đáp.
Chẳng qua sau vài chục giây nhìn tới ánh mắt đỏ ngầu của người phía trên, nàng cuối cùng đành phải tức giận nói:
- Nằm ở nhà của nàng ta chứ ở đâu, về phần nằm với ai, còn ai ngoài em gái của nàng ta chứ...
Hàn Phong nghe tới đây, sự điên cuồng trong mắt dần biến mất, sau đó lại cắn răng mắng thầm một câu:
"Chết tiệt, con ả Bạch Tử Đằng kia hiện tại đang làm gì vợ mình rồi..."
"Khốn nạn..."
"Sao không phải mình chứ..."
Hắn lúc này mới nhớ ra bản thân đang đè người bên cạnh tới đau đớn, bởi vậy nhanh chóng buông tay khỏi vai nàng ta, cười gượng nói:
- Ha ha... Ha ha... Cái này... Ừm... Đấy nhé, tôi nói có sách mách có chứng, vừa rồi là thằng em ảnh hưởng thằng anh...
Tiểu Oánh nghe được lời này, uất ức tới mức thiếu chút đã phát khóc, bàn tay thò ra cởi liền một lúc ba cái cúc áo ngực, Hàn thủ lĩnh cũng không dám kháng cự, hắn hiện tại chỉ sợ bị đuổi đi.
Một lúc sau, sau khi nữ nhân bên cạnh đã nghịch chán chê, hắn mới là cắn răng hỏi ra câu thứ hai:
- Tại sao vị gái đứng đường 68 tuổi kia lại lấy tên là DVTN, lấy tên cứ điểm là NDĐT?
Đối với câu hỏi này, Tiểu Oánh không cần nhìn lên trần nhà mà tuỳ tiện đáp lại:
- Tôi cũng lấy tên Tiểu Oánh, sao anh không thắc mắc?
- Anh cũng lấy tên Tiểu Lạnh Lẽo, sao không tự thắc mắc?
Hàn Phong nghe tới đây thì không khỏi nhướng mày, một lúc sau, hắn mới là chậm rãi nói:
- Hóa ra là sử dụng nghệ danh sao... Hắc hắc, thượng nhân, thượng nhân, nghe thật là cao quý mà...
Sau đó hắn vẫn là nhíu mày hỏi:
- DVTN thì tôi hiểu rồi, vậy còn NDĐT là ý làm sao?
Tiểu Oánh hứ nhẹ một tiếng, tức giận nói:
- Đâu ai muốn làm gái điếm mãi chứ, cũng phải muốn trở thành bà chủ.
Hàn Phong nghe được lời này, đồng tử trong mắt thoáng co lại.
Dự đoán của hắn vậy mà đúng tới tám phần rồi.
"Nhân Dục Đạo Tràng", thật sự không khác gì "Hộp đêm Thiên Hà".
Đều là tên địa danh có ý nghĩa gắn liền với chủ sở hữu.
Bà già kia... Ừm, là thiếu nữ kia... Nàng ta là một "Gái Mại Dâm", đang trên đường xây dựng kỹ năng chức nghiệp tổng hợp, từ đó thăng chức thành "Tú Bà", vậy nên mới có cái gọi là "Nhân Dục Đạo Tràng", chính là để hoàn thành nghi thức chuyển chức.
Xây dựng cả một khu lầu xanh với hơn 1300 người để hoàn thành nhiệm vụ, thật sự là khủng bố.
Muốn thành "Gái Mại Dâm", vậy thì cần có nghệ danh riêng, mà muốn thành "Tú Bà", vậy thì phải có hang ổ và khách làng chơi ghé thăm.
Bình phàm diễn ra ra sao, phi phàm diễn ra y như vậy.
Mặc dù thẻ chức nghiệp sơ cấp có "Gái Mại Dâm" nhưng không có chức nghiệp sau khi thăng chức, "Tú Bà" cũng chỉ là cái tên mà Hàn Phong bịa ra, nhưng mà chỉ cần dựa vào hoàn cảnh của Nhân Dục Đạo Tràng bên kia, hắn nắm chắc Dục Vọng Thượng Nhân đang tiến lên chức nghiệp với ý nghĩa tương tự một "Tú Bà".
Kẻ mai mối tình dục.
"Dục Vọng" trong "Dục Vọng Thượng Nhân" chỉ để đánh lạc hướng thế nhân về kỹ năng chủ chốt mà nàng ta đang sở hữu mà thôi.
Nàng ta đang nắm giữ tứ giai Thao Túng Tình Dục, và chức nghiệp Gái Mại Dâm, không nghi ngờ gì cả.
Lấy nghệ danh kia nghe cho sang chảnh mà thôi.
Kỹ nữ muốn lập đền thờ trinh tiết.
Thượng nhân sao... Hắc hắc... Thú vị đấy...
...
Sau khi suy luận xong, Hàn Phong bây giờ mới quay qua bên cạnh, thản nhiên nói:
- Thông tin của cô rất có giá trị, cô hỏi đi.
Tiểu Oánh thè lưỡi liếm một cái trên lồng ngực trần trụi của Hàn Phong, mơ màng hỏi:
- Anh chính là đang lập kế hoạch để đè cả bảo mẫu lẫn thư ký ra mà nện luôn một lượt, có đúng không?
Hàn Phong khuôn mặt phía sau lớp mặt nạ đã biến thành tái nhợt.
Con bà nó nữ nhân này...
Lúc này hắn do dự hồi lâu, cắn răng nói:
- Tôi chưa lập kế hoạch a...
Tiểu Oánh không có buông tha, tiếp tục truy kích:
- Hừ, chưa lập nhưng đã phác thảo dàn ý rồi đúng không?
Hàn thủ lĩnh không đáp lời, vội vã đánh trống lảng:
- A a, tôi không biết, là do thằng em tôi thao túng tôi...
Sau đó hắn nhanh chóng hỏi một câu nữa:
- Kỹ năng ngũ giai mà DVTN đang nắm giữ là kỹ năng gì?
Tiểu Oánh không nghe được câu trả lời rõ ràng thì hừ nhẹ một tiếng.
Bất quá, nàng cũng không có truy kích nữa, lúc này đưa mắt nhìn lên tiểu thiên hà treo trên đỉnh trời, bàn tay khẽ vẫy một cái, tâm thần động niệm:
"Tứ giai - Thiên Cơ Khả Lộ!"
Sau mệnh lệnh của Thể Linh Hồn, Thể Tâm Trí đẩy tâm trí chính chuyên tới Thể Năng Lượng, năng lượng phi phàm phóng xuất mãnh liệt, đem ánh mắt nàng mơ hồ sáng lên một chút.
Nàng nhìn về phía bầu trời đêm trên cao, giống như đã nhìn thấu được "thiên cơ".
Tất cả mọi việc, dù là đã diễn ra, đang diễn ra, hay sẽ diễn sinh, trời đất đều rõ ràng.
Đây chính là "thiên cơ", là quá khứ, hiện tại, tương lai, hay định số, biến số, và xác suất.
Phụttttt...
Tiểu Oánh nhìn tới được một góc "thiên cơ", khoé miệng chợt phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng biến thành tái nhợt.
Thiên cơ bất khả lộ, một khi lộ lọt, đó chính là phải chịu đựng sự trừng phạt.
Thông tin lộ lọt càng quan trọng, vậy thì trừng phạt nhận về sẽ càng lớn.
Lúc này nàng quay qua bên cạnh, yếu ớt nói:
- Nó có giá 580.000 minh tệ thương thành...
Hàn Phong bàn tay khẽ búng, toàn bộ máu tươi xung quanh đều đóng đá rồi biến mất, sau đó hắn nheo mắt một hồi, thở ra nói:
- Tốt một kỹ năng ngũ giai... Hoá ra là vậy...
- Hoá ra là vậy... Thật sự là diệu...
Lúc này hắn mới gật đầu nói:
- Tôi rất hài lòng về câu trả lời, tới lượt cô hỏi.
Tiểu Oánh nghe được cái giọng điệu bạc bẽo này thì không khỏi tức giận mắng:
- Anh không thể quan tâm tôi một chút sao?
Hàn Phong lúng túng gãi gãi đầu, sau đó cắn răng nói:
- Được, chờ sau này có tiền, tôi sẽ tặng cô một thẻ chức nghiệp!
Hắn từ chỗ bà xã Tường Vi nhận được thông tin, cái vị Tiểu Oánh này còn chưa có chức nghiệp cho riêng mình.
Khởi đầu tận thế, nàng ta được đầu lâu đỏ ban cho Tứ giai - Thiên Cơ Khả Lộ, nhưng cũng đồng thời bị tước đoạt đi khả năng "tự sát phạt".
Nàng ta cầm đao chặt vào cổ người ta, kể cả là người ta đang nằm im không phản kháng, tất cũng sẽ có dị biến diễn ra, ngăn chặn quá trình này. Như là chém hụt, hoặc chém không đứt, hoặc chém vào sợi dây chuyền bạc, hoặc lệch tay chém vào vai, hoặc tuột tay bay mất đao, thậm chí là đao tự gãy ngay tại chỗ.
Vị Tiểu Oánh này từng ngồi trên ô tô lao tới một thây ma nằm dưới đất, mặc dù dùng ô tô để giết chết thây ma cũng không nhận được tài nguyên, nhưng ngay cả việc giết gián tiếp như vậy cũng không thể, chiếc ô tô chạy được nửa đường thì chết máy.
Có thể nói là cực kỳ quỷ dị.
Có khi cho nàng ta dùng súng chống tăng bắn vào đàn thây ma thì viên đạn kia cũng xịt.
Nàng ta không thể giết người, cũng không thể giết thây ma, trực tiếp hay gián tiếp đều không thể, có cố thế nào cũng không được, từ đó nguồn thăng cấp của nàng ta đã bị chặt đứt, muốn thăng tiến sức mạnh, vậy thì toàn bộ phải nhờ tới tài nguyên của người khác chống đỡ giúp.
Không giết chóc được, vậy thì đào đâu ra exp hay minh tệ, hai thứ này đối với nàng ta chính là bảo vật, bao nhiêu cũng không đủ.
Tiểu Oánh nghe được lời hứa hẹn này của Hàn Phong thì mới xem như xuôi xuôi.
Lúc này nàng ta thò tay xuống hạ thân thủ lĩnh trấn Hi Vọng, vuốt ve hai cái, lại bị chính chủ giữ lại.
Sau khi bị giữ lại, nàng ta mới hừ nhẹ nói:
- Đáng lẽ tôi chỉ muốn hỏi chiều dài của thứ này thôi.
- Anh đã không muốn trả lời, vậy tôi sẽ hỏi câu hỏi khác.
- Kỹ năng chức nghiệp tổng hợp của anh luyện tập tới đâu rồi, trình bày toàn bộ ra cho tôi nghe!
Thiên cơ bất khả lộ, một khi đã lộ, vậy thì phải lấy thứ khác đi bù đắp lỗ hổng, bằng không sẽ bị phi phàm phản phệ tới vô cùng kinh khủng.
Thứ khác bù đắp ở đây chính là một "thiên cơ" khác.
Một thông tin đổi một thông tin, một câu trả lời, đổi một câu trả lời khác. Hai bên phải có giá trị tương đương, thậm chí là thiên cơ mang đi bù đắp còn phải lớn hơn cả thiên cơ đã nhìn ra được.
Không ăn vã được của trời đất cái gì cả.
Đây cũng là lý do Tiểu Oánh không thể bán tin tức lấy về minh tệ hay exp, nàng ta không dám làm thế.
Một khi trao đổi không công bằng, nàng ta sẽ phải chịu trừng phạt.
Quá khứ nàng ta từng để cho lỗ hổng thiên cơ phản phệ rồi.
Trừng phạt mà nàng ta đang phải gánh chịu hiện tại chính là không thể rời khỏi hộp đêm Thiên Hà này, có cố thế nào cũng không rời đi được, cho tới khi nào "thiên cơ cho phép" thì thôi.
Hàn Phong nghe được câu hỏi này của Tiểu Oánh, khoé miệng không khỏi xuất hiện một trận co giật.
Con bà nó...
Hay giết quách nữ nhân này đi cho rồi...
Ân, nếu tuỳ tiện giết nàng ta, vậy thì hắn sẽ phải gánh hết nghiệp nàng ta đang mang đấy...
------
Thời điểm Hàn Phong rời đi hộp đêm Thiên Hà đã là gần 12h đêm.
Hắn nhanh chóng tháo bỏ mặt nạ, cài lại cúc áo, kéo lên khoá quần, cũng dùng khăn lông lau hết nước bọt dính trên mấy đầu ngón tay, đến tận đây mới coi như tẩy hết được dấu tích của "Tiểu Oánh".
Lúc này hắn giơ tay khẽ búng, thân thể đã biến mất tại chỗ.
00:27 ngày thứ 34 hậu dị biến.
Ngoại biên thôn Phú Thượng, huyện Lệ Trì.
Hàn Phong đứng giữa một bãi đất trống, khuôn mặt bình lặng.
Hắn cần gặp hai người để khai thác thông tin về Dục Vọng Thượng Nhân, một là "Tiểu Oánh", một sắp xuất hiện.
Lại thêm vài phút, phía trước hắn đã trống rỗng hiện ra một bóng người.
Ngực rất to, hẳn là bóp rất sướng.
Hửm.
Khụ khụ, được rồi, không phải, ý là, hơi báng bổ rồi, đoạn này bỏ qua.
Dù sao người phía trước đang mặc quân phục đàng hoàng, cũng không nhìn thấy ngực gì cả.
Thượng Quan Uyển Thanh vừa mới xuất hiện, nhìn thấy con la phía trước đang nhìn mình lom lom, khoé miệng còn mơ hồ chảy nước bọt, nàng không khỏi cắn răng mắng to:
- Trả hai cái ly kia lại cho tôi.
Hàn Phong xem như không nghe thấy, hắn búng tay xuất ra một đống lớn tuyết đọng, nhàn nhạt nói:
- Sao chép hết số tuyết này rồi nêu ra tác dụng của từng loại kỹ năng đang ẩn chứa bên trong, tôi sẽ trả lại cho... Ối...
Còn chưa kịp ra vẻ xong, hắn đã bị họ Thượng Quan đẩy ngã ra nền đất, hai đùi kẹp vào trên cổ, mắng lớn:
- Đồ khốn, anh đang ra lệnh cho ai vậy hả?
"Ực... Lại là mùi sữa dừa này..."
"Hay liều mạng xin thêm chút chút sữa dừa từ nơi đầu nguồn về uống dần dần nhỉ..."
Đăng bởi | HaNhuocTuyet |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 24 |
Lượt đọc | 262 |