Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử nghiệm

Tiểu thuyết gốc · 3129 chữ

Nhìn tới cái bản mặt như con la của Hàn Phong đang cười tới là ngờ nghệch ở kia, Thượng Quan Uyển Thanh lại không nhịn được tức giận.

Tên đáng hận này đang cố gắng phình mũi ra mf hít lấy hít để khu vực giữa hai chân nàng, hai mắt gã còn sáng rực như đèn pha ô tô, mồm mép chảy đầy dớt dãi như cái thằng thiểu năng tới tháng, trong khi đầu lưỡi liên tục liếm mép, giống như muốn liếm cái gì đó, thật sự là đốn mạt hết sức.

Này mà thủ lĩnh cái gì.

Nàng lúc này bàn tay lập tức vung lên, bốp một phát tát trên mặt hắn, cắn răng mắng:

- Anh làm cái trò gì vậy hả.

Hàn Phong bị tát cho một phát nổ cả đom đóm mắt, đau tới muốn hộc cả bơ, lúc này mới gật mình tỉnh lại.

"Sữa dừa này mà chấm bánh mỳ thì..."

"Ủa..."

"Chết tiệt, ô nhiễm quá."

"Ngửi một tí có mòn đâu, cũng không phải trực tiếp liếm lên, làm gì mà khó khăn như vậy."

"Còn nữa, sao ả này chửi mà vẫn ngồi lên ngực mình vậy."

Kêu gào uỷ khuất vài câu trong nội tâm, cũng vội vã thu lại biểu cảm đê tiện trên mặt, Hàn thủ lĩnh lúc này mới là thều thào bao biện:

- Tôi... Tôi có làm gì đâu... Là cô tự dưng lao lên đánh tôi... Tôi ngồi im từ đầu tới cuối mà...

- Còn nữa, tôi cũng mới chỉ là nhìn một cái, ngửi một tí bên ngoài, đã làm gì quá đáng đâu.

- Cùng lắm cho cô ngửi lại là được...

Nghe được luận điệu thanh minh oan ức nhưng vẫn sặc mùi bẩn bựa tội lỗi của thủ lĩnh trấn Hi Vọng, Thượng Quan Uyển Thanh lại càng phát ra thêm mấy phần tức giận.

Tên khốn này không biết chữ nhường nhịn viết thế nào à.

Còn chày cối cãi bằng được.

Nhưng mà nàng cũng không khỏi xuất hiện một chút chột dạ.

Khỉ thật...

Làm sao cứ mỗi lần gặp cái người này là nàng lại mất bình tĩnh như vậy.

Rõ ràng chỉ cần mặc kệ hắn ta là xong, tự dưng lại lao lên đè hắn ta xuống làm gì.

Lúc này nàng vội vã từ dưới đất đứng lên, cắn môi mắng mỏ:

- Ai bảo anh dám ra lệnh cho tôi...

Hàn Phong đã phải ăn đòn lại còn bị đổ lỗi, uất ức không để đâu cho hết.

Bất quá hắn có việc cần nhờ người, người đánh chửi thế nào cũng phải chịu, lúc này lồm cồm bò từ dưới đất lên, cười hề hề nói:

- Rồi rồi, là lỗi của tôi, là lỗi của tôi. Uyển Thanh tiểu thư, cô vừa xinh đẹp tài giỏi, vừa bao dung rộng lượng, chắc chắn không thèm chấp nhận với kẻ hèn này.

Thượng Quan Uyển Thanh nghe được lời xin lỗi dối trá cùng vài ba câu nịnh đầm giả trân kia, rốt cuộc cũng có thể buông xuống một hơi hồi hộp, sau đó hừ một tiếng thoả mãn:

- Xem như anh biết điều...

Thắng được họ Hàn một chút trên phương diện mồm mép để cho nàng có cảm giác thành tựu rất lớn.

Phía đối diện, Hàn Phong cũng là nhếch mép cười đểu cáng.

Ngực to không não...

Được rồi, hắn thừa nhận là hắn không thể khôn hơn đối phương, hắn chỉ đang thuận theo cảm xúc của đối phương mà vuốt mông ngựa.

Bất quá, thì sao chứ, thuận tiện cho công việc là được.

Hắn là được người ta ngầm đồng ý cho nịnh bợ, vậy ngu gì mà không ra sức nịnh bợ chứ, vậy không phải cả hai sẽ cùng vui sao.

Nếu như họ Thượng Quan này mà không có thái độ tốt ngay từ đầu, vậy thì hắn nghĩ cũng đừng nghĩ đến có cơ hội được tiếp xúc gần nàng ta, đừng nói là được vuốt mông ngựa hay "được" ngồi lên mặt như vậy.

Nữ nhân mà đã không có thiện cảm với ngươi, vậy thì ngươi có nói gì hay làm gì cũng vô dụng, không khác gì cỏ rác ven đường.

Được một nữ nhân để ý, đó chính là phúc tổ ba đời nhà ngươi cộng lại.

Lúc này hắn giơ tay khẽ búng, một băng nô cao 1,78m đã được triệu hồi ra, sau đó hắn chỉ vào đống tuyết nói:

- Có việc nhờ cô hỗ trợ một chút... Sao chép toàn bộ năng lực ẩn chưa trong đống băng đá này, phân loại ra từng loại một, công lao tính toán đầy đủ.

Thượng Quan Uyển Thanh đầu tiên là nhìn qua Băng Nô đang đứng đó một chút, ngẫm nghĩ vài giây, sau đó mới nhìn qua đống tuyết cao tới 3 mét bên kia, tò mò hỏi:

- Đây là kỹ năng gì vậy?

Hàn Phong bất động thanh sắc nói:

- Là vết tích chiến đấu của tôi và Dục Vọng Thượng Nhẫn...

Thượng Quan Uyển Thanh nghe vậy không khỏi nhướng mày mà hỏi lại:

- Là Dục Vọng Thượng Nhẫn hay Dục Vọng Thượng Nhân?

Sau câu nói này, Thượng Quan Uyển Thanh tiếp tục nhíu mày.

Dường như vừa rồi có một luồng lực lượng đã tác động tới nàng, rất rất nhỏ bé, nhưng đối với người đã từng "Phỏng Vấn" qua cả chục nghìn kỹ năng khác nhau, điều này lại có thể dễ dàng nhận ra.

Nhưng quanh đây đâu có ai?

Hay là do nàng chiến đấu cả ngày, đã quá mệt mỏi chóng mặt, vậy nên mới lầm tưởng?

Hàn Phong kéo được một người xuống nước chung với mình xong thì làm bộ làm tịch nói:

- Cái tên này tôi cũng không quá rõ ràng, chi bằng cô về hỏi lại với đồng đội của mình xem sao...

Hắn còn cố ý nhấn mạnh:

- Kẻ này khá nguy hiểm đó.

Sau đó hắn nhanh chóng chỉ tay vào đống tuyết rồi nói tiếp:

- Chúng ta phân tích trước một chút đã.

Thượng Quan Uyển Thanh tạm thời ném Dục Vọng Thượng Nhân ra sau đầu, sau đó giơ tay về phía đống tuyết định "Phỏng Vấn" nó một chút.

Chẳng qua Hàn Phong rất nhanh giơ tay cản lại, hắn để Băng Nô cầm lên một cầu tuyết lớn chừng đầu người, thản nhiên nói:

- Từng chút một, làm quen trước đã, tôi không muốn cô đột nhiên lăn ra ngất xỉu đâu.

Thượng Quan Uyển Thanh nghe vậy không khỏi hừ nhẹ:

- Giả thần giả quỷ, để tôi xem thứ này có gì ghê gớm?

Nói xong, nàng giơ tay về phía cầu tuyết khẽ nhấn.

Sau đó sắc mặt nàng lập tức xuất hiện sự kinh ngạc:

- Năng lượng của hai tiến hoá giả!

- Không, là của anh và một tiến hoá giả...

- Một tiến hoá giả lạ mặt, là Dục Vọng Thượng Nhân kia sao?

Hàn Phong thấy ả họ Thượng Quan này đã nhắc tới cái tên của bà già kia tới hai lần, trên trán không khỏi vã ra mồ hôi hột.

Giờ mà bà điên kia nghe theo tiếng gọi mà chạy tới bên này, vậy thì sẽ hỏng việc ngay.

Hắn nhanh chóng xua tay nói:

- Tập trung một chút lại nói tiếp.

Thượng Quan Uyển Thanh cũng chỉ hỏi như vậy thôi, lúc này bàn tay tiếp tục nhấn xuống, năm đầu ngón tay thong thả gõ gõ gõ mấy cái, giống như đang "gõ bàn phím" vậy.

Thông thường nàng làm việc này rất nhanh, hầu như chớp mắt đã xong rồi, nhưng Hàn Phong nói muốn nghiên cứu tường tận năng lượng ẩn tàng, vậy thì nàng sẽ chuyên tâm một chút.

Vài chục giây sau, trên tay nàng đã nắm lấy một khối cầu năng lượng loạn lưu, bên ngoài là một lớp Băng Giáp mỏng dính bao bọc, bên trong nhốt lấy hai đoàn năng lượng màu hồng phấn, đậm nhạt khác biệt, đan xen chuyển động.

Hàn Phong nhìn cảnh này mà không khỏi thở dài.

Tốt một Phóng Viên!

Ngực to này thật sự là rất mạnh.

Chức nghiệp cũng quá mức hack game rồi.

Đánh nhau với nàng ta, hắn chưa chắc đã thủ thắng được.

Nàng ta mà muốn chạy trốn hay phòng thủ, hắn cũng tuyệt đối không làm gì được.

Thành công "Phỏng Vấn" ra ba kỹ năng khác nhau, Thượng Quan Uyển Thanh không khỏi nhíu mày, sau đó chậm chạp nói:

- Năng lượng quang giáp bạch sắc hẳn là của anh, tôi có thể cảm nhận được sự quen thuộc nhất định, về phần hai đoàn năng lượng hồng sắc của tiến hoá giả này, tôi không nhận diện được.

- Theo như ngôn ngữ của anh thì cấu trúc của chúng nó không phức tạp, nhưng nó, ừm, nó hỗn tạp... Thật giống như nó từng là năng lượng của rất nhiều người tụ hợp chung một chỗ, được kết dính bởi một thứ gì đó...

- Tôi có thể phân tích ra tác dụng của hai kỹ năng này, nhưng thời gian sẽ tương đối lâu đấy, ước chừng phải 20 phút.

- Nếu có đối tượng thử nghiệm, vậy sẽ nhanh hơn, gần như ngay tức khắc...

Chỉ với vài lời nhận xét, trình độ phi phàm của Thượng Quan Uyển Thanh đã bộc lộ ra hoàn toàn.

Tổ cụ Hàn Phong cũng không có trình độ này.

Hắn bị Dục Vọng Thượng Nhân đấm cho hộc bơ cả một ngày hôm qua, thế nhưng hắn chả phân tích được quần què gì cả, chỉ có gia tăng được đề kháng lực đối với kỹ năng của bà già kia mà thôi, họ Thượng Quan này có thể phân tích cả tiến hoá giả, nàng ta quá mức khủng bố rồi.

Nàng này cũng nắm giữ lượng tri thức phi phàm vô cùng khổng lồ, lại còn là lượng tri thức được chắt lọc thông qua hàng nghìn phi phàm giả mà nàng ta từng "Phỏng Vấn", đây chính là một cái bồn chứa tinh... Ừm, bồn chứa tri thức mà hắn muốn bơm nước... Ừm, muốn cướp đoạt bằng được.

Cơ mà, hiện tại hắn cũng không rảnh chờ phân tích lâu như vậy, lúc này hắn tuỳ tiện búng tay một cái, phân thân Ảnh Chiếu đã được triệu hồi ra ngoài.

Hắn chỉ vào Ảnh Chiếu, tuỳ tiện nói:

- Đây, đối tượng thử nghiệm đây, thử đi.

Thượng Quan Uyển Thanh nhìn phân thân Ảnh Chiếu.

Gã kia cũng nhìn ngược lại nàng ta.

Bốn mắt nhìn nhau, gió thu thổi qua, có chút trống vắng.

Hạ thân của phân thân Ảnh Chiếu dần ngỏng dậy rồi dựng thẳng.

Khuôn mặt hai bên dần đỏ lên.

Hàn Phong đứng giữa, có chút lúng túng gãi gãi đầu, hắn búng tay xuất ra một bộ quần áo ngủ rồi ra hiệu, phân thân rất nhanh đã mặc vào hoàn tất.

Thượng Quan Uyển Thanh hừ nhẹ một tiếng nói:

- Kỹ năng triệu hồi này của anh thú vị đấy. Trả công lần này chính là kỹ năng triệu hồi này.

Hàn Phong gật bừa cho qua chuyện.

Làm đéo gì còn thời gian phơi trăng mà sử dụng nữa.

Mẫu vật đã có, Thượng Quan Uyển Thanh ngón tay khẽ bấm, ba đoàn kỹ năng đang quấn quýt đã phân ra ba hướng, Băng Giáp bao phủ lấy nàng, một đạo kỹ năng hồng sắc đứng im, một đạo còn lại bắn thẳng tới phía phân thân, tiến nhập đi vào.

Ngay sau đó, trên thân thể phân thân bắt đầu mọc ra một căn dương vật tại vai trái, một khoả âm vật tại má, một hậu môn tại giữa trán.

Sau đó là liên tiếp các căn dương vật, âm vật, hậu môn, môi, bàn tay, bàn chân, lỗ mũi, lỗ tai, lỗ rốn, vết cắt xẻ, chùm lông đen... Chúng mọc ra chi chít trên thân thể phân thân, có thứ còn trực tiếp lòi ra từ cổ họng, thòng lòng xuống tận mặt đất.

Chỉ trong 1 giây, phân thân đã biến thành một đống nhầy nhụa gắn đầy các thể loại bộ phận sinh dục dị biến, nhuyễn động ghê người.

Trạng huống thực sự là vô cùng tởm lợm.

Bụp!

Sau 2 giây kể từ khi trúng chiêu, Ảnh Chiếu chợt bụp một tiếng vỡ nát thành một đạo ánh trăng hồng rực, chết tới không thể chết hơn.

- Oẹ...

Thượng Quan Uyển Thanh là người đầu tiên không nhịn được nôn mửa, nàng lập tức cúi người mửa ra toàn bộ bữa tối.

Mà Hàn Phong đứng cạnh khuôn mặt cũng là xuất hiện tái nhợt, bởi vì toàn bộ cảm nhận vừa qua hắn đã phải hứng chịu hết thông qua Tâm Ý Tương Thông.

Thật sự là... Không còn lời nào có thể diễn tả nổi...

Một hồi lâu sau, sau khi hai người bên này đã lấy lại được tinh thần, Thượng Quan Uyển Thanh mới là suy yếu hỏi:

- Anh... Anh rốt cuộc đã chiến đấu với loại quái vật gì vậy...

Hàn Phong bất động thanh sắc, thản nhiên hỏi lại:

- Tác dụng của nó là gì?

Thượng Quan Uyển Thanh lại nôn ra một ngụm nữa.

Một lúc sau, nàng mới run rẩy nói:

- Nó sẽ...

Sau khi đã hiểu rõ tường tận cách thức hoạt động của kỹ năng thứ nhất mà Dục Vọng Thượng Nhân nắm giữ, Hàn Phong lại càng quyết tâm tìm hiểu tất cả, hắn giơ tay khẽ búng cái tách, thân thể đã biến mất.

Người đi lời còn ở lại:

- Cô đứng ở đây chờ tôi một chút.

Chỉ còn một mình Thượng Quan Uyển Thanh đứng giữa đồng không mông quạnh, nàng nhìn tới đống băng đá cao 3 mét ở kia, thân thể theo đó run lên cầm cập.

Nếu vừa rồi nàng mà vội vã ra tay mô phỏng một lần hết tất cả đống tuyết này, vậy chắc chắn sẽ mô phỏng thất bại.

Kỹ năng thất bại, mất khống chế mà vỡ nát, giải phóng xung động ra ngoài, khi đó hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Nghĩ tới đây, nàng lại càng phát ra sợ hãi hơn nữa.

Dục Vọng Thượng Nhân... Đây là dạng quái vật gì... Nàng nhất định phải điều tra cho rõ ràng...

Lúc này nàng nhìn quanh một hồi, chỉ sợ từ trong bóng tối sẽ có quái vật kia nhảy xồ ra.

Chẳng qua xung quanh không có bất kỳ thứ gì cả, chỉ có một cỗ Băng Nô cao 1,78m đứng đó.

- Cũng may mà có cỗ khôi lỗi này đứng chung, bằng không mình sẽ sợ tới ngất xỉu mất.

Hàn Phong rời đi 20 phút sau đã quay lại, hắn xách theo một cái nam nhân say mèm ném xuống đất, thản nhiên nói:

- Thử tiếp đi.

Thượng Quan Uyển Thanh nhìn nam nhân xa lạ này, có chút nhíu mày hỏi:

- Đây là ai vậy?

Hàn Phong thản nhiên đáp lại:

- Một tên trốn nghĩa vụ của căn cứ Tam Giang.

Nói xong, hắn búng tay, Quang Giáp đã bao bọc nam nhân này, tiếp tục nói:

- Cô yên tâm, tôi sẽ hạ giảm tối đa uy năng phi phàm.

- Sau khi xong việc, tôi còn đưa họ đến tận phòng quân y của Tam Giang để tiếp nhận điều trị.

Thượng Quan Uyển Thanh nghe vậy, thật sự là không biết nói lời nào.

Họ Hàn này...

Bất quá, nàng cũng chẳng có thiện cảm gì với cái đám trốn nghĩa vụ quân sự, bởi vậy bàn tay lập tức búng ra, quang mang hồng sắc còn lại lập tức phủ xuống thân thể nam nhân say mèm dưới đất.

Hàn Phong ánh mắt híp lại, uy năng Quang Giáp hạ giảm từ từ, sau đó thong thả nứt ra một cái khe hở...

Uy năng phi phàm của quang mang hồng sắc đã xâm nhập vào trong.

...

Sau 15 phút, 11 nam nhân đã được lôi tới để làm bài đánh giá.

Dưới mặt đất là một đống nôn, hầu hết là của Thượng Quan Uyển Thanh, số còn lại là của vài nam nhân bị kéo tới.

Băng nô cao 1,78m ngồi trước bàn dài cẩn thận ghi ghi chép chép, một băng nô khác thì đang điều chỉnh đèn tăng sáng cùng máy quay phim, đem quá trình này toàn bộ quay lại.

...

Nửa tiếng sau, 17 nam nhân đã hứng 17 đòn phi phàm khác nhau, có là đòn mới, có là đòn lặp lại.

Băng nô cao 1,78m khệ nệ bê tới một cục băng đá trắng tinh cứng rắn đặt xuống đất, Hàn Phong chỉ vào khối băng đá này, chậm rãi nói:

- Cẩn thận một chút.

Thượng Quan Uyển Thanh lại nôn ra một ngụm kinh tởm nữa, sau đó giơ tay hướng về cục đá tảng dưới chân khẽ nhấn.

Sau đó nàng lập tức hít sâu một hơi, nặng nề nói:

- Kỹ năng ngũ giai! Là kỹ năng ngũ giai!

Phóng Viên Uyển Thanh dùng 2 phút thời gian mới mô phỏng ra được một phần uy năng của đòn này.

Hàn Phong đứng bên cạnh, nhìn tới khối năng lượng phi phàm giống như một cuộn len ở kia, thản nhiên nói:

- Dùng nó trên tôi xem nào.

- Cái... Cái gì?

- Yên tâm đi, tôi có kinh nghiệm...

Nói xong, hắn lại bổ sung:

- Không phải vừa rồi tôi cũng ăn mấy đòn rồi sao.

Thượng Quan Uyển Thanh nghe được lời này, sắc mặt lại càng trở nên tái nhợt.

Nàng nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng thông tin của Dục Vọng Thượng Nhân.

Sau đó nàng ném kỹ năng ngũ giai trên tay vào mặt Hàn Phong.

...

- Hửm?

...

02:17p ngày thứ 34 hậu dị biến.

Tất cả công việc đều đã xong xuôi, băng tuyết đã được thu hồi, vật thí nghiệm cũng được trả về đúng địa điểm tuyển quân, giữa bãi đất trống chỉ còn lại hai người đứng đó.

Và một băng nô cao 1,78m.

Hàn Phong bây giờ mới nhún nhún vai nói:

- Kỹ năng chế tạo phân thân mà cô yêu cầu đã hết lượt sử dụng rồi, cô đòi tiền công khác đi.

Thượng Quan Uyển Thanh nhìn qua người trước mặt, thật sự là nàng không muốn đòi tiền của hắn nữa.

Người này quá tội nghiệp rồi.

Chẳng qua nàng rất nhanh đã hít sâu một hơi rồi nói:

- Nói cho tôi biết nội dung về "phi phàm tổng hợp" đi.

Bạn đang đọc Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ sáng tác bởi HaNhuocTuyet
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HaNhuocTuyet
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 25
Lượt đọc 272

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.