Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Đề

Phiên bản Dịch · 1069 chữ

"Tần chưởng môn, đã tới giờ ăn rồi. Ta mang đồ ăn tới phòng cho ngài hay là ở chỗ này?"

Sau khi Tần Xuyên kết thúc tu luyện không lâu, Vương thẩm đã đi tới đây, thấp giọng hỏi.

Tuy tuổi của Vương thẩm so với Tần Xuyên thì lớn hơn rất nhiều, nhưng khi nhìn vị tân chưởng môn trẻ tuổi này, trong mắt của bà luôn tràn ngập sự kính sợ.

Ngày hôm qua, bà dựa theo phân phó của Tần Xuyên, đưa túi hành lý cho Trần bá, thời điểm quay trở về chủ phong thì lập tức phát hiện diện mạo vốn cũ kỹ của môn phái đã hoàn toản đổi mới. Lúc đó, bà không dám tin vào mắt mình, còn tưởng rằng mình đã tới nhầm địa phương khác.

Sau khi xác nhận không phải là mình bị ảo giác, Vương thẩm lại vội vàng xuống núi, lần nữa tìm tới Trần bá, nói cho ông ta biết sự biến hóa thần kỳ trên ngọn chủ phong.

Trần bá đương nhiên cũng không dám tin, liền cùng Vương thẩm, Hằng Nhi, ba người cùng nhau đi lên chủ phong. Quả nhiên liền phát hiện, vào buổi sáng, sau khi hoàn tất buổi hội nghị, môn phái vẫn còn là cảnh tượng lụi tàn. Thế nhưng chỉ sau đó mấy canh giờ ngắn ngủi, toàn bộ đều đã thay đổi mới tinh và tráng lệ!

Cả ba người đều không dám đi tìm chưởng môn để hỏi, cho nên đã đi tìm Trần Hạo. Sau đó mii từ trong miệng Trần Hạo biết được hết thảy đều là tân chưởng môn Tần Xuyên làm ra.

Nhìn thấy bầu không khí hoàn toàn mới của môn phái, trong lòng mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lại càng kích động vạn phần. Sự kính sợ đối với Đối Tần Xuyên, tự nhiên lại càng sâu đậm hơn một tầng.

"Vương thẩm, hiện tại ta còn chưa đói bụng, cho nên không cần ăn." Tần Xuyên với với Vương thẩm.

Vương thẩm lập tức lo lắng nói: "Điều này sao có thể! Hôm qua ngài đã một ngày không ăn gì, thấy ngài đang bận tu luyện, cho nên ta không dám quấy rầy. Hôm nay nếu lại không ăn, cơ thể hắn sẽ phải rất đói chứ!"

Tần Xuyên biết rõ Vương thẩm không hiểu chuyện tu luyện, cũng không cùng bà giải thích quá nhiều, chỉ cười cười rồi nói: "Được rồi, vậy để ta ăn một chút, cứ lấy đồ ăn để ở chỗ này là được."

Vương thẩm đáp ứng, nhanh chóng bày biện đồ ăn lên chiếc bàn đá cách đó không xa.

Tần Xuyên nhìn qua, một mòn là rau xào thịt, một món cá, một chén cơm trắng đầy ắp. Hắn nhịn không được liền hỏi: "Vương thẩm, đồ ăn hôm nay như thế nào lại thịnh soạn như vậy?"

Trong trí nhớ của hắn, quanh năm kinh tế của Vũ Hóa Môn luôn lâm vào túng quẫn, cũng chỉ có vào thời điểm tổ chức lễ mừng năm mới thì mới có thể được ăn cá, thịt các loại. Hơn nữa tháng này, chưởng môn tiền nhiệm còn bị Tống Dương tới cửa đánh trọng thương, phải tốn rất nhều tiền để chữa trị. Cho nên đồ ăn cũng càng ngày càng kém. Không nghĩ tới hôm nay lại có thịt cá để ăn, Tần Xuyên không khỏi có chút ngoài ý muốn.

Vương thẩm vừa cười vừa nói: "Cá này là Trần bá cùng Hằng Nhi bắt được từ dưới sông. Lần này ông ấy không đưa xuống núi bán mà toàn bộ đều giữ lại. Thịt thì vốn cũng có một ít, trước lúc Trần bá xuống núi, ông ấy cố ý dặn ta, nói là trong khoảng thời gian này chưởng môn sẽ rất vất vả, bảo ta làm đồ ăn phong phú hơn một chút."

Tần Xuyên nghe được những lời này thì không khỏi có chút cay mũi. Chưởng môn tiền nhiệm trước đây luôn một mực tu luyện, cho nên những năm gần đây vẫn là một mình Trần bá quản lý Vũ Hóa Môn. Nhất định là rất khó khăn và không hề dễ dàng.

Hiện tại hắn đã trở thành chưởng môn của Vũ Hóa Môn, nhất định phải cố gắng hết sức, để cho môn phái mau chóng giàu có và hùng mạnh càng sớm càng tốt. Như vậy mới có thể để cho những người lựa chọn đi theo hắn, không còn phải sống cuộc sống gian khổ nữa!

Đi tới trước bàn đá, Tần Xuyên vừa muốn ngồi xuống dùng bữa, bỗng phát hiện bên cạnh Vương thẩm còn có một hộp cơm.

Biết rõ đây là cho Trần Hạo, vì vậy Tần Xuyên liền nói: "Mau mở hộp cơm này cho ta xem một chút."

Vương thẩm tuân mệnh mở hộp cơm ra. Bên trong cũng chỉ có một chén cơm cùng mấy miếng dưa muối.

Tần Xuyên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, để đũa xuống, sau đó nói với Vương thẩm: "Mau gọi Trần Hạo tới đây, để cho đệ ấy cùng ta dùng bữa."

"Vâng, chưởng môn." Vương thẩm nhận lệnh, sau đó bước nhanh tới gian phòng của Trần Hạo.

Chỉ một lúc sau, thân hình mập mạp ngốc nghếch của Trần Hạo liền xuất hiện trong tầm mắt của Tần Xuyên. Hắn mỉm cười vẫy tay rồi nói với Trần Hạo: "Sư đệ, ngồi xuống đây, chúng ta cùng nhau ăn."

Trần Hạo nhìn thấy cá và thịt trên bàn đá, nhịn không được mà dùng sức nuốt nước miếng ực một cái. Bất quá sau đó lại kiên quyết lắc đầu: "Chưởng môn sư huynh, đó là đồ ăn của huynh, đệ không thể ăn được."

"Những món ăn này cũng đủ cho hai người dùng rồi, mau tới đây ngồi xuống đi."

Trần Hạo vẫn lắc đầu như cũ: "Không, không, chưởng môn sư huynh, đệ thật sự không thể ăn. Kỳ thật, đệ ăn dưa muối cũng rất tốt."

Tần Xuyên cố ý nghiêm mặt nói: "Đệ luôn mở miệng kêu ta là chưởng môn sư huynh, nhưng ngày cả lời mà chưởng môn nói lại không chịu nghe sao? Mau ngồi xuống dùng bữa, đây là mệnh lệnh!"

"Vâng, chưởng môn sư huynh!"

Bạn đang đọc Môn Phái Dưỡng Thành Nhật Chí (Bản Dịch) của Huyền Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi se7en2407
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.