Vô Đề
Tần Xuyên quyết định mời Trần bá cùng Hằng Nhi ăn một bữa ăn bữa ngon. Sau khi tìm được tửu điếm tốt nhất, hắn gọi một bàn đồ ăn phong phú. Mặc dù ba người đã thả lỏng và mặc sức ăn uống, thế nhưng vẫn còn dư lại không ít.
Một người đã quá quen với cuộc sống tiết kiệm như Trần bá, tự nhiên sẽ không chịu để lãng phí những đồ ăn này. Ông ta tìm một số đồ dùng, muốn mang toàn bộ đi.
Bất quá không biết vì cái gì, Hằng Nhi tìm tới một chiếc túi nhỏ, xin Trần bá một ít đồ ăn. Sau đó mang tâm trạng vui vẻ, rời khỏi tửu điếm.
Tần Xuyên có chút tò mò hỏi: "Hằng Nhi đang đi đâu vậy?"
Trần bá vừa cười vừa nói: "Tiểu tử này gặp được một cô nhi không nơi nương tựa trong thị trấn này. Có lẽ đã gợi lại những ký ức đau buồn trong quá khứ, cho nên nó đối xử đặc biệt tốt với đứa bé cô nhi đó. Mỗi ngày đều để dành một ít đồ ăn của bản thân, đưa cho đối phương."
Tần Xuyên gật gật đầu. Hắn biết rõ trước kia Hằng Nhi cũng là một đứa bé mồ côi lang thang, thiếu chút nữa đã chết đói đầu đường. May mắn được Lưu chưởng môn thu lưu, đưa tới Vũ Hóa Môn, mới nhặt về một cái mạng nhỏ. Bây giờ gặp được đứa trẻ cô nhi khác, cho nên cảm thấy đồng cảm, cũng coi như tiểu tử này có tâm địa thiện lương.
Đúng lúc này, bỗng nhiên bên tai hắn vang lên âm thanh nhắc nhở quen thuộc: "Danh vọng môn phái đã được tăng lên."
Danh vọng đạt được tăng nhanh như vậy? Tần Xuyên có chút ngoài ý muốn. Vừa kiểm tra giao diện tin tức, quả nhiên danh vọng môn phái đã từ 0 biến thành 5.
Âm thầm gật đầu, xem ra những gì mà mình phỏng đoán là chính xác. Chỉ cần độ nổi tiếng tăng lên, danh vọng môn phái danh cũng sẽ tăng theo.
Đương nhiên, loại tiến bộ này chẳng qua là hơi bé, muốn lớn hơn thì đều phải phụ thuộc chỗ Vương viên ngoại kia. Đến lúc đó, dưới sự vây quanh quan sát của phần đông cư dân, Vương viên ngoại quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, danh vọng của Vũ Hóa Môn nhất định sẽ tăng lên rất nhiều.
Tốt nhất, chuyến đi lần này, cố gắng đem danh vọng môn phái tăng lên cấp hai. Sau đó lại chiêu mộ ba tên đệ tử từ trong thị trấn, mang về môn phái. Tiếp đó là tập trung tu luyện, cố gắng đạt tới Luyện Khí kỳ tầng ba.
Hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến hẳn là sẽ đạt được bản thưởng rất tốt, thêm vào thực lực Luyện Khí kỳ tầng ba, cho dù tên tán tu Tống Dương kia trở lại Phi Vũ Sơn trước thời hạn, mình cũng đủ sức để đánh một trận.
Một bên tính toán, một bên Tần Xuyên cùng Trần bá rời khỏi tửu điếm, đi tới chỗ trọ mà trước đó Trần bá đã đặt trước.
Trần bá chọn một căn phòng rẻ nhất trong phòng trọ cho bản thân và Hằng Nhi, còn đối với Tần Xuyên thì chọn gian phòng đắt tiền nhất. Sau khi Tần Xuyên xem xong, cũng không nói gì, trực tiếp đi tìm tiểu nhị, thay đổi gian phòng của mình thành gian phòng rẻ nhất.
Trần bá nhịn không được nói ra: "Chưởng môn, ngài chính là tôn sư một phái, sao có thể ở trong gian phòng giống như chúng ta chứ."
Tần Xuyên nhàn nhạt cười nói: "Giai đoạn này của môn phái, tài nguyên thiếu thốn. Cứ cố gắng tiết kiệm là được rồi, không cần để ý tới những nghi thức này."
Môn phái vừa mới cất bước, tài nguyên thiếu thốn, những điều này Trần bá cũng biết. Chưởng môn đối với bản thân, có thể tiết kiệm thì sẽ tiết kiệm. Nhưng đối với môn nhân thì lại không hề keo kiệt. Những điều này, Trần bá đều có thể nhận thấy.
Thân là hạ nhân, còn có gì hạnh phúc hơn khi gặp được một vị chủ nhân như vậy?
Trần bá không hề nói cái gì, nhưng kính ý trong nội tâm đối với Tần Xuyên càng thêm nhiều hơn.
Ông cũng tin tưởng, dưới sự dẫn dắt của Tần Xuyên, Vũ Hóa Môn nhất định sẽ có được một tương lai hoàn toàn mới.
Sau khi đổi phòng một lần nữa, Tần Xuyên đóng cửa lại không ra, chuyên tâm tu luyện ở trong phòng.
Một khi đắm chìm vào việc tu luyện, thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Khi Tần Xuyên một lần nữa mở mắt, đã là ngày hôm sau.
Lúc Tần Xuyên tu luyện, Trần bá không dám quấy rầy. Bất quá ông lại bảo Hằng Nhi một mực canh giữ ở bên ngoài, chờ tới lúc chưởng môn đình chỉ việc tu luyện, sẽ tùy thời hầu hạ cho tốt.
Tần Xuyên yêu cầu một chậu nước, rửa mặt thật sạch, lại đơn giản dùng bữa một chút. Nhìn thấy thời gian đã gần đến buổi trưa, vì vậy mang trường kiếm trên lưng, lại để cho Hằng Nhi tay nâng phất trần, cùng nhau đi tới gốc cây liễu to lớn trăm năm tuổi bên ngoài trấn kia.
Hết thảy đều giống như sự dự đoán hôm qua của Tần Xuyên. Tên nam tử cao gầy kia, chẳng những đưa tin tức truyền tới phủ của Vương viên ngoại, hơn nữa chỉ dùng thời gian một ngày, đã tuyên truyền khiến toàn bộ thị trấn đều biết.
Đăng bởi | se7en2407 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |