Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô Đề

Phiên bản Dịch · 974 chữ

Lúc này, dưới gốc cây liễu to lớn kia, đã tụ tập rất nhiều người dân trong trấn. Thời điểm nhóm người Tần Xuyên, Trần bá và Hằng Nhi xuất hiện ở trên đường, đám người vốn còn đang xì xào bán tán, lại càng trở nên náo nhiệt hơn. Tất cả mọi người đứng đó, một bên đánh giá Tần Xuyên, một bên nhỏ giọng thảo luận.

Vương viên ngoại lúc này cũng không hiện thân, Tần Xuyên cũng không nóng vội. Hắn không để ý tới ánh mắt của người dân trong trấn, mà đi tới gốc liễu to lớn, ngồi xuống trên bệ đá sạch sẽ, nhắm mắt dưỡng thần.

Trong lòng hạ quyết tâm, chỉ cần vừa tới buổi trưa, Vương viên ngoại nếu còn không xuất hiện, hắn liền lập tức giết tới phủ của đối phương, đánh cho hắn tời bời hoa lá. Cũng coi như để mọi người uy lực của việc chưởng môn tự mình xuống núi.

Mắt thấy mặt trời càng lúc càng lên cao, đã tới gần buổi trưa, xung quanh cây liễu đã có thêm rất nhiều người dân vây quanh chờ xem náo nhiệt. Mọi người đều háo hức chờ đợi sự xuất hiện của Vương viên ngoại.

Cũng may, Vương viên ngoại cũng không để cho người dân trong trấn thất vọng. Đến giữa trưa, thân ảnh mập mạp của Vương viên ngoại kia, rốt cuộc đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

"Đã đến! Đã đến! Vương viên ngoại đã đến!" Sau khi nhìn thấy Vương viên ngoại, đám người lập tức trở nên náo động hẳn lên.

Một nhân vật chính khác xuất hiện, trò hay kế tiếp sẽ chính thức được bắt đầu! Người dân trong trấn nhịn không được đều rục rịch ngóc đầu dậy, nhìn tới Tần Xuyên đang nhắm mắt dưỡng thần. Rồi lại nhìn lại Vương viên ngoại vênh váo tự đắc, cùng với bốn năm tên Võ Sư hộ vệ đi theo phía sau. Ai nấy cũng đều nhao nhao thảo luận, trận chiến này bên nào có thể dành chiến thắng.

Vũ Hóa Môn tuy là môn phái tu chân, nhưng đã suy bại nhiều năm. Người dân ở Lục Liễu Trấn hầu như đều không nghe qua cái tên Vũ Hóa Môn này.

Mặt khác, trong ba người của Vũ Hóa Môn kia, có một người già, một người còn nhỏ tuổi, thoạt nhìn không có bất kỳ sức chiến đấu nào. Người duy nhất có chút khí độ chưởng môn, thì niên kỷ cũng không lớn, tối đa chỉ tầm hai mươi tuổi. Dưới ánh mắt của phần đông người dân trong trấn, cho dù hắn có chút tu vi, chỉ sợ cũng không cao minh tới đâu.

Mà đổi lại bên kia thì khác. Vương viên ngoại chính là bá chủ một phương trong thị trấn, tiếng xấu đã được truyền xa. Hơn nữa, mấy tên hộ vệ sau lưng, tên nào tên này đều có thân thể cường tráng, khuôn mặt hung ác. Sau khi so sánh giữa song phương, chênh lệch lập tức hiện ra.

Hầu như tất cả người dân trong trấn, cũng không nhìn được điểm tốt nào bên phía Tần Xuyên. Nội ddng mà bọn họ thấp giọng nghị luận, đơn giản chỉ là là ‘Người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng’, ‘Vương viên ngoại thích nhất là căng chân người khác’ các loại…

Sau khi biết được Vương viên ngoại đã xuất hiện, Tần Xuyên cũng mở mắt. Những lời mà người dân nghị luận lọt vào tai, đối với Tần Xuyên cũng không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng nào. Hắn biết rõ, nói lời sự thật, chính là cách diễn đạt tốt nhất. Sau khi nằm đấm của mình vừa ra, tất cả mọi người đều sẽ nhận thức được sai lầm trong suy nghĩ của bản thân.

Kể cả tên Vương viên ngoại kia.

Vương viên ngoại rất nhanh cũng đã nhìn thấy Tần Xuyên đang ngồi ngay ngắn dưới gốc cây. Hắn chắp hai tay sau lưng, nâng chiếc bụng mập mạp đang phình ra, đi tới chỗ Tần Xuyên đang bị mọi người vây quanh dưới gốc cây. Lỗ mũi khinh thường mà hừ ra một tiếng, khinh miệt hỏi: "Ngươi chính là tên chưởng môn môn phái chó má gì đó phải không?"

Ánh mắt của Tần Xuyên lập tức hiện lên một tia hàn mang, hắn hất tay áo, vươn người đứng dậy, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng Vương viên ngoại, không đáp mà hỏi lại: "Ngươi chính là Vương viên ngoại?"

Mặc dù tuổi đối phương so với hắn thì nhỏ hơn rất nhiều, sau lưng cũng không có nhiều hộ vệ tốt giống như mình, thế nhưng khi bị ánh mắt lạnh như băng của Tần Xuyên nhìn vào, Vương viên ngoại lại mơ hồ có cảm giác lạnh sống lưng.

Vừa mới đối mặt, đã bị khí thế của Tần Xuyên áp chế, ngay cả việc nói chuyện cũng trở nên không còn lưu loát: "Không…không sai, chính là ta…ta chính là bản viên ngoại. Ngươi muốn làm gì?"

Tần Xuyên lạnh lùng nói ra: "Ngươi hãy nghe cho kỹ, bổn chưởng môn chỉ nói một lần mà thôi. Mấy ngày trước đây Vũ Hóa Môn ta dùng lễ đối đãi, đến nhà hỏi thăm. Ngươi lại chỉ thị cho ác nô, đả thương người của ta. Vốn ta nên nghiêm trị đối với ngươi, bất quá, xem mặt mũi của các vị hương thân phụ lão của Lục Liễu Trấn, ta cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi dập đầu nhận sai, bồi thường phí tổn tương quan, bổn chưởng môn liền tha thứ ngươi lần này. Nếu không, tự gánh lấy hậu quả!"

Bạn đang đọc Môn Phái Dưỡng Thành Nhật Chí (Bản Dịch) của Huyền Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi se7en2407
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.