Vô Đề
"Chưởng môn lão gia, tiểu nhân có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, cho nên đã mạo phạm lão nhân ngài. Mong ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho mạng chó của tiểu nhân! Van xin ngài, chưởng môn lão gia..." Vương viên ngoại vừa dùng sức dập đầu, vừa lên tiếng cầu khẩn Tần Xuyên.
Tần Xuyên nhìn dáng người mập mạp của hắn đang quỳ lạy trên mặt đất, giống như là một viên thịt vậy, nội tâm không khỏi buồn cười, sau đó nói với hắn: "Vương viên ngoại, ta nhớ vừa rồi miệng của ngươi còn rất cứng, tại sao bây giờ lại biến thành bộ dạng như vậy rồi?"
"Chưởng môn lão gia, tiểu nhân không phải là miệng cứng, mà là miệng ti tiện, là miệng ti tiện! Tiểu nhân liền tự vả miệng!" Vương viên ngoại lúc này một bên vừa nói, một bên vừa đưa tay lên, liên tục tát vào khuôn mặt của mình.
Tần Xuyên cũng không ngăn cản, nhìn đối phương tự tát hơn mười cái, lúc này mới một lần nữa mở miệng: "Bổn chưởng môn đã cho ngươi cơ hội, là do chính ngươi không tự mình quý trọng. Vốn nên là nghiêm trị không tha, bất quá, nể tình mặt mũi các vị hương thân phụ lão ở Lục Liễu Trấn, ta sẽ tha thứ cho ngươi một lần nữa. Vẫn là như lúc trước đã nói, ngươi phải dập đầu xin lỗi môn nhân của ta, cũng phải bồi thường tiền thuốc men và tổn thất tinh thần cho hắn."
"Tuân mệnh! Tuân mệnh!" Vương viên ngoại vội vàng bước nhanh tới chỗ Hằng Nhi, sau đó trực tiếp quỳ rạp xuống đất: "Vị tiểu ca này, trước kia là tại hạ có mắt không tròng, mong ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho tiểu nhân một lần này "
Nhìn thấy Vương viên ngoại vài ngày trước vẫn còn tỏ vẻ kiêu ngạo, vậy mà bây giờ lại ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu tạ lễ với mình. Nội tâm Hằng Nhi lúc này vừa thấy sảng khoái, vừa cảm thấy thú vị. Ỷ vào uy phong của Tần Xuyên, hắn cũng vênh mặt lên nói với Vương viên ngoại: "Nếu không có mười lượng bạc bồi thường, đừng nghĩ ta tha thứ cho ngươi!"
"Được! Được! Tuyệt đối được! Tiểu nhân sẽ lập tức đưa tới!" Vương viên ngoại nghe xong lời này, vội vàng ra lệnh cho người nhà về nhà lấy tiền.
Chỉ một lúc sau, hạ nhân đã đưa tiền tới. Ngoại trừ 10 lượng bạc bồi thường cho Hằng Nhi, Vương viên ngoại còn lấy thêm ngân phiếu 100 lượng, cung kính mà đưa tới trước mặt Tần Xuyên, nịnh nọt nói: "Chưởng môn lão gia, lúc trước đắc tội, kỳ thật cũng không phải là bổn ý của tiểu nhân. Tất cả đều là do Thạch Bình xúi dục. 100 lượng bạc này, chính là tiền bồi tội của tiểu nhân, kính xin ngài nhận lấy. Về sau vào những ngày lễ tết, tiểu nhân tất sẽ có lễ vật hiếu kính."
Không thể tưởng tượng được cái tên Vương viên ngoại này, tuy thoạt nhìn có chút vụng về, nhưng cách làm việc xem như khôn khéo. Hiện tại môn phái vừa mới bước vào giai đoạn cất bước, đúng là lúc cần tới tiền. Tần Xuyên đương nhiên sẽ không khách khí, nhận lấy ngân phiếu, sau đó nói với Vương viên ngoại:
"Nhìn thái độ nhận sai của ngươi xem như thành khẩn, bổn chưởng môn cũng không tiếp tục cùng ngươi so đo. Ngươi mau cút đi!"
"Cảm ơn chưởng môn lão gia! Cảm ơn chưởng môn lão gia!" Sau khi Vương viên ngoại nói lời thiên ân vạn tạ một phen, liền cùng với đám hạ nhân, xám xịt rời đi. Trên đường đi, nội tâm lão không ngừng mắng Thạch Bình vô số lần.
Con mẹ nó, tên khốn kia còn nói Vũ Hóa Môn tổng cộng chỉ có hai người, hơn nữa đều là thực lực thấp kém. Chính mình lại đi tin vào lời của đối phương, vốn muốn đùa nghịch một phen uy phong, không nghĩ tới khiến cho bản thân xém chút nữa về với tổ tiên.
Về sau đối với Vũ Hóa Môn, nhất định phải cẩn thận thờ phụng mới được.
Thu thập Thạch Bình, lại thu thập Vương viên ngoại, mấy sự việc chen ngang xem như đã xong, bây giờ nên tiến hành vào việc chính.
Tần Xuyên đi về phía người dân trong trấn, sau đó nói với bọn họ: "Các vị hương thân, bản nhân chính là chưởng môn Vũ Hóa Môn, một môn phái tu chân ở trong núi. Hôm nay tới thị trấn này, chính là để lựa chọn mấy người trẻ tuổi có tư chất, cùng ta đi vào trong núi, tu tập pháp môn trường sinh. Nếu như ai có hứng thú, xin mời sáng sớm ngày mai quay lại dưới gốc cây đại liễu này!"
Tần Xuyên vừa mới dứt lời, dân chúng trong trấn đều bắt đầu nghị luận.
Toàn bộ thế giới Trung Châu, làn gió tu luyện rất thịnh hành. Mỗi người đều tràn ngập hướng tới đối với sự tình trường sinh kia.
Lục Liễu Trấn nằm ngay tại phụ cận Côn Hư Sơn Mạch. Có rất nhiều môn phái tu chân trên núi, ngẫu nhiên cũng sẽ có môn phái tới thị trấn này để tuyển chọn đệ tử. Bởi vậy chúng dân trong trấn đối với tu chân giả cũng không hề lạ lẫm.
Đăng bởi | se7en2407 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |