“Đại tỷ tỷ màu trắng”
Khi nói chuyện, giữa hai hàng lông mày của Mạch Thương Ưng đầy vẻ nghi hoặc… Hắn hiểu khá rõ về Hách Liên Linh Châu, nàng tuyệt đối không phải là một người dễ mềm lòng. Dù sao thì nàng cũng sinh ra trong gia đình đế vương nơi nơi đều là tranh giành quyền lực.
Hách Liên Linh Châu cũng biết hành động của mình có phần bốc đồng, thậm chí bản thân nàng cũng đang ngạc nhiên về hành động của mình lúc này. Nhưng ngay sau đó, nàng đưa ra một lý do khá miễn cưỡng: “Lúc nãy ta tò mò nhìn hắn một chút, người này tuy bị thương nặng nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ kiêu ngạo, theo kinh nghiệm nhìn người bao năm của ta, người này xuất thân ắt hẳn không tầm thường.”
“Ta có cảm giác như hắn ta còn rất trẻ, song lại có tu vi cảnh giới Thần Quân đỉnh phong… Lỡ như hắn là người của một quốc gia thần bí nào đó, chúng ta cứu hắn, chẳng phải là kiếm được một ơn huệ lớn sao.”
“Còn nếu vứt hắn ở đây, bị thương như vậy, chẳng mấy chốc sẽ bị bụi vực ăn mòn mà chết.”
Mạch Thương Ưng cau mày, hắn định nói gì đó, nhưng lại phát hiện Hách Liên Linh Châu đã bước lên một bước, giơ tay đỡ phần thân trên của nam tử, mặc cho những mảng máu khô dính lên lòng bàn tay và ống tay áo của nàng.
Hắn nhanh chóng di chuyển, thay Hách Liên Linh Châu đỡ lấy nam tử bị thương nặng, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Có vẻ như dù trải qua bao nhiêu sóng gió, bản tính lương thiện của Linh Châu sư muội vẫn không thay đổi. Thôi được rồi, hãy đưa hắn cùng về đi.”
Ngay sau đó, hắn lại bổ sung một câu: “Hy vọng hắn có thể sống đến lúc đó, cũng coi như không phụ lòng sư muội Linh Châu.”
Hách Liên Linh Châu khẽ rũ mắt, muốn nhìn lại khuôn mặt của nam tử, thế nhưng nàng lại ngay lập tức rời mắt đi, xua tan đi sự gượng gạo giữa đôi lông mày rồi mỉm cười nói: “Cửu sư huynh vẫn như ngày nào, bề ngoài thì nghiêm khắc, nhưng lại luôn dung túng cho sự tùy hứng của ta.”
Trực giác của nữ tử là một thứ rất huyền bí.
Nàng luôn cảm thấy nam tử xa lạ bị thương nặng này không phải là người bình thường…ngay cả khi chỉ nhìn thoáng qua.
Mạch Thương Ưng cõng nam tử bị thương nặng cùng với Hách Liên Linh Châu bay về phía “vương thành” mà họ nói đến.
Mà càng đi xa khỏi trung tâm sa mạc, bão bụi càng dần dịu đi. Hách Liên Linh Châu cứ cách một khoảng thời gian ngắn lại thăm dò khí tức sinh mệnh của nam tử bị thương nặng.
Một canh giờ, hai canh giờ… khí tức tuy vô cùng yếu ớt, nhưng lại vô cùng kiên cường, kiên trì không chịu tan biến.
Điều này cũng khiến Mạch Thương Ưng, người đã cho rằng hắn chắc chắn sẽ chết trong vòng nửa canh giờ, vô cùng kinh ngạc.
Mà điều họ hoàn toàn không thể ngờ tới là, ý thức của nam tử bị thương nặng vẫn luôn tỉnh táo.
Thế giới xa lạ, bầu không khí hoàn toàn khác biệt…
Đây chính là thế giới được gọi là “vực thẳm”.
Ta đã thành công.
Mặc dù bước đầu tiên này vô cùng thảm khốc, nhưng cuối cùng cũng thành công.
Vân Triệt ổn định lại tâm trí, đồng thời chậm rãi vận chuyển huyền khí trong cơ thể.
Khi tỉnh dậy hắn đã ở trong sa mạc hoang vu này, bão bụi đang quét qua thân thể hắn, muốn chôn vùi hắn vĩnh viễn vào trong cát bụi vô tận.
Nhìn qua thì thương tích của hắn vô cùng đáng sợ, nhưng thực tế đều là tổn thương bên ngoài, nội thương nhẹ hơn nhiều so với ngoại thương.
Tuy nhiên, hắn lại không chữa trị vết thương ngoài.
Bởi vì mặc dù vẻ ngoài thương tích nặng nề chưa chắc có thể khiến người khác thương xót, thế nhưng chắc chắn sẽ khiến người khác lơ là cảnh giác.
Điều mà hắn cần không phải là sự cứu giúp của người khác, mà là một cơ hội để hòa nhập tự nhiên vào thế giới này.
Thế nhưng……
Từ đầu đến cuối Vân Triệt không hề mở mắt, chỉ âm thầm cảm nhận khí tức của hai người trong “trạng thái hôn mê”, lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ…
Hắn là kẻ xâm nhập thế giới này.
Mọi thứ trên thế giới này đều là kẻ thù!
Nếu không thể lật đổ thế giới này, thế giới của hắn nhất định sẽ bị lật đổ!
Đây là nguyên tắc tuyệt đối không thể vi phạm dù hắn đối mặt với hoàn cảnh nào, đối mặt với ai trong thế giới này.
Trong sự tĩnh lặng, ý thức của hắn chìm vào Thiên Độc Châu.
Thiếu đi sự tồn tại của Hòa Lăng, thế giới trong Thiên Độc Châu trở nên u ám.
“A! Chủ nhân tỉnh rồi, thế giới kỳ lạ này chính là nơi mà chủ nhân gọi là ‘vực thẳm’ sao?”
Điều không thay đổi chính là Hồng Nhi, nàng lúc nào cũng cười tươi như hoa như thể vĩnh viễn không biết phiền muộn là gì.
“Đúng vậy.” Vân Triệt bước tới, dùng hai tay xoa đầu Hồng Nhi và U Nhi: “Đây chính là vực thẳm, một thế giới hoàn toàn khác với trước đây.”
Đôi mắt hắn đượm buồn: “Đến đây, ta chỉ có các ngươi bầu bạn thôi.”
U Nhi ôm lấy bàn tay hắn, cọ cọ khuôn mặt trắng nõn vào lòng bàn tay hắn.
Vân Triệt tưởng rằng nàng lo lắng cho vết thương của mình, hắn mỉm cười an ủi: “Ngươi yên tâm đi, vết thương của ta hoàn toàn không sao, chỉ cố ý để lại vết thương ngoài da thôi.”
Đăng bởi | Aqua |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 25 |