Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“Đại tỷ tỷ màu trắng” (2)

Phiên bản Dịch · 1050 chữ

“Bọn ta biết mà.” Hồng Nhi chớp chớp đôi mắt đỏ thẫm: “Bởi vì đại tỷ tỷ màu trắng đã giúp ngươi chữa lành rồi, ta và U Nhi không lo lắng chút nào.”

“...!?” Vẻ mặt Vân Triệt đanh lại, hắn nhíu chặt mày: “Đại tỷ tỷ màu trắng?”

Trong trận chiến cuối cùng với Mạch Bị Trần, hắn thương rất nặng, nhưng chỉ vài ngày sau đã tỉnh lại, mà khi tỉnh dậy, vết thương đã lành lại phần lớn... vượt xa bình thường.

Lần này cũng vậy!

Vân Triệt cúi người xuống, nói với ngữ điệu chậm rãi: “Hồng Nhi, ‘đại tỷ tỷ màu trắng’ mà ngươi nói là ai?”

“Đại tỷ tỷ màu trắng chính là đại tỷ tỷ màu trắng đó.” Hồng Nhi trả lời rất nghiêm túc: “Đồ trắng, mặt trắng, ánh sáng trắng… tóm lại là đại tỷ tỷ màu trắng.”

U Nhi gật đầu đồng ý.

“Nàng trông như thế nào? Có phải là người mà ta từng gặp không?” Vân Triệt kiên nhẫn hỏi.

“Ngoại hình... ừm…” Hồng Nhi cố gắng nhớ lại rồi lắc đầu: “Không nhìn rõ lắm, tóm lại là trắng, nhưng mà giọng nói rất hay. Nàng còn dặn dò bọn ta không được nói với chủ nhân về sự tồn tại của nàng... Úi?”

Hồng Nhi đột nhiên nhận ra điều gì đó, nàng vội vàng dùng tay nhỏ che miệng mình, đôi mắt đỏ mở to.

Trong lòng Vân Triệt chấn động dữ dội: “Nói với các ngươi? Nàng có thể vào nơi này?”

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?

Đây là Thiên Độc Châu, ngoài hắn và Hòa Lăng cũng như Hồng Nhi và U Nhi, trên cơ bản không có bất kỳ ai, bất kỳ ý thức nào có thể tiến vào bên trong mà không có sự cho phép của hắn.

“… Nàng còn nói gì nữa?” Vân Triệt đưa tay, dùng ngón tay khẽ chạm vào chóp mũi Hồng Nhi: “Nói hết những gì nàng đã nói cho ta nghe, ta sẽ cho ngươi ăn thanh Tru Ảnh Tà Hồng Kiếm mà ngươi thích nhất.”

Hai mắt Hồng Nhi lập tức tỏa ra ánh sáng đỏ như bảo ngọc, bàn tay nhỏ cũng “vút” một cái rời khỏi đôi môi đang há hốc: “Thật… thật sao! Chủ nhân phải giữ lời hứa nha… Đại tỷ tỷ màu trắng cũng không nói chuyện với bọn ta được mấy lần, để ta nhớ xem… Lần đầu tiên xuất hiện, hình như có nói… Tiểu Thanh Long một lòng trung thành… bảo vệ tính mạng của nàng… Đại loại là như vậy… Ừm…”

U Nhi gật đầu.

Vân Triệt: “!!”

“À, đúng rồi!” Hai mắt Hồng Nhi chợt sáng lên, nàng vui vẻ nói: “Đại tỷ tỷ màu trắng có vài câu nói ta nhớ rất rõ, nàng nói rằng nàng luôn ở đây. Thế nhưng khi Hòa Lăng tỷ tỷ ở đây, nàng không có cách nào xuất hiện. Hòa Lăng tỷ rời đi, nàng mới có thể hiện thân... Ừm? Hình như là hai chữ này.”

“...!?” Vân Triệt sững người tại đó, ngẩn ngơ hồi lâu.

Bỗng dưng hắn đứng phắt dậy, linh giác tuôn trào bao phủ toàn bộ không gian xung quanh Thiên Độc Châu: “Ngươi là ai? Ra đây!”

Một lúc lâu sau vẫn không có tiếng đáp lại.

Vân Triệt cố gắng để giọng điệu của mình trở nên bình tĩnh và ôn hòa: “Ngươi đã cứu Thanh Long Đế, còn âm thầm giúp ta chữa trị vết thương. Ngươi không có ác ý, cũng không phải kẻ thù, không cần phải che giấu mình. Ít nhất hãy ra đây, để ta được đích thân bày tỏ lòng biết ơn.”

Thanh Long Đế vốn dĩ đã chắc chắn sẽ chết, thế nhưng nàng lại được cứu bởi một người mà chính hắn không hề hay biết đến.

Hơn nữa, người đó còn sử dụng huyền lực Quang Minh!

Vết thương của hắn nhanh chóng hồi phục cũng là do người đó âm thầm giúp đỡ.

Nàng trước giờ vẫn luôn tồn tại trong Thiên Độc Châu… thế nhưng bản thân hắn lại hoàn toàn không hề hay biết?

Hồng Nhi nói, nàng vẫn luôn ở đó? Hòa Lăng tồn tại thì nàng không thể xuất hiện?

Hơn nữa, rõ ràng chính Hòa Lăng cũng không hề biết đến sự tồn tại của nàng, nếu không với tình cảm mà Hòa Lăng dành cho hắn, nàng tuyệt đối sẽ không giấu diếm hắn.

Một loạt những suy đoán và khả năng đan xen hỗn loạn trong đầu hắn, cuối cùng chỉ còn lại một mớ hỗn độn.

Huyền lực Quang Minh...

Trên thế giới này ngoài hắn và Thần Hi, căn bản không tồn tại người thứ ba có thể sử dụng huyền lực Quang Minh!

Thế nhưng người đó tuyệt đối không thể là Thần Hi. Chưa kể đây là thế giới của Thiên Độc Châu… làm sao Hồng Nhi có thể không nhận ra Thần Hi?

Là ai! Rốt cuộc là ai!?

“Chủ nhân không cần gọi nữa, đại tỷ tỷ màu trắng sẽ không nghe đâu.” Hồng Nhi cười khúc khích nhắc nhở, khóe miệng dính một sợi nước miếng chưa kịp lau đi.

“Tại sao?” Vân Triệt cúi đầu.

“Sụp!” Hồng Nhi dùng sức hút nước miếng ở khóe miệng vào, nhỏ giọng nói: “Bởi vì đại tỷ tỷ màu trắng vừa mới chữa thương cho chủ nhân rất lâu, nàng nói nàng phải đi ngủ, có lẽ phải ngủ nhiều ngày… Ôi chao! Đừng quan tâm đến đại tỷ tỷ màu trắng nữa, thanh kiếm màu đỏ đó, ta muốn ăn, ta muốn ăn, ta muốn ăn!”

Bàn tay Vân Triệt bị Hồng Nhi lắc lư liên hồi.

Vân Triệt thu thần thức lại, ở thế giới bên trong Thiên Độc Châu, hắn không tìm thấy bất kỳ khí tức bất thường nào.

Cũng chẳng trách... Lần này tỉnh dậy, tuy vết thương ngoài nghiêm trọng, nhưng thương tích bên trong lại nhẹ đến kỳ lạ, hóa ra đã có người chữa trị cho hắn.

“Cho ta, cho ta.” Vân Triệt vung tay, Chu Ảnh Tà Hồng Kiếm mà Hồng Nhi đã thèm muốn từ lâu bay đến trước mặt nàng.

Bạn đang đọc Nghịch Thiên Tà Thần (Dịch) của Hỏa Tinh Dẫn Lực
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aqua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.