Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 319-1: Vào Thành (1)

Phiên bản Dịch · 1825 chữ

Nhân lúc ba nữ nhân trợn tròn mắt truy hỏi Cao Văn Tâm rằng hai người đã đánh cuộc cái gì, Dương Lăng lặng lẽ kéo tay Âu Nương, quay về tổ của mình.

Vẫn là bộ y phục gió bụi dặm trường đó, chưa kịp thay ra, liền trở về phòng ngủ.

Vú em đã lui ra ngoài, hai vợ chồng ngồi xổm bên cạnh chiếc nôi của trẻ con, tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, cách một tay vịn, nhìn tiểu bảo bối đang ngủ bên trong một cách ngọt ngào. Lúc bấy giờ vẫn chưa có tập quán làm giường cũi, cái này là thứ Dương Lăng từng nói với Âu Nương lúc sắp rời kinh, còn treo ở trên mấy cái chuông cùng đồ chơi. Lúc đứa bé chào đời, mấy thứ này đã chuẩn bị xong xuôi, đặt trong phòng ngủ.

Đã hơn hai tháng, một tên tiểu tử mập mạp, hai má phúng phính, đôi chân ngắn nhỏ nhắn rắn chắc, to như củ sen nghịch ngợm đạp tung chăn, cái tã cũng bị đá văng theo.

Nữ nhân là họa thủy, nam nhân là họa căn. Tiểu bảo bảo để lộ ra chú chim nhỏ khiến những kẻ như Lưu Cần nhìn thấy nhất định sẽ vừa ghen ghét vừa ao ước. Âu Nương sợ cậu cảm lạnh, vội lại đắp chăn cho. Dương Lăng nhẹ nhàng ngăn lại, vừa dùng bàn tay ấm áp của hắn khẽ vuốt lên đôi chân rắn chắc bóng loáng của đứa bé, vừa dịu dàng nói:

- Lúc không có việc gì, vuốt ve cơ thể nhiều hơn, thì cục cưng sẽ cảm thấy rất là thoải mái, còn có thể làm tăng tình cảm mẹ con nữa.

Hàn Ấu Nương tôn kính nhìn hắn, nói:

- Tướng công quả thật là hiểu rộng

"Còn phải nói, ta còn từng kiêm nhiệm chức Chủ tịch Công Hội hai tháng kia mà." Dương Lăng thầm nói trong bụng một câu. Đứa bé ôm đầu ngủ say. Khi phát hiện cậu ngủ rất ngoan, hơn nữa cũng không cào mặt, Âu Nương liền buông tay chân của cậu ra, lúc không ngủ nữa thì buộc cậu lại thẳng tắp, người làm mẹ thật không nhẫn tâm. Xem ra cách mà mấy bà thím trong thôn nói cũng không phù hợp dùng cho từng đứa trẻ khác nhau.

Đứa bé đã thức dậy, mở to đôi mắt long lanh, nhưng lại không khóc. Mắt mũi ngũ quan của cậu rất là đẹp. Ngũ quan trông giống Ấu Nương nhiều hơn, làn da cũng giống mẹ, mang theo chút ngăm đen khỏe mạnh, con trai giống mẹ, quả thật không nói ngoa.

Vì lúc nhỏ Âu Nương có luyện võ, cơ thể rắn chắc, lại có vị nữ thần y Cao Văn Tâm kia tỉ mỉ chăm sóc, nên cơ thể của cậu rắn chắc hơn nhiều so với những đứa trẻ hai tháng cùng lứa khác.

Ánh mắt sáng long lanh của cục cưng không biết đang nhìn cái gì, không xác định mục tiêu, đôi mi nhỏ nhíu lại, mỗi chu ra thổi ra một chút bong bóng nước bọt, vẫn đang cố gắng làm thêm, với bộ dáng dường như đang trầm tư, Dương Lăng không khỏi khen:

- Vậy mới được, con trai ta có khí chất của triết học gia.

Dương Lăng vừa khen xong, tiểu tử kia đã cử động. Chân đá loạn hai cái, một cái đạp lên thành giường cũi, chân đạp rất có lực, cơ thể liên nghiêng qua, chú chim nhỏ run run, một dòng nước tiểu đồng tử lại khéo léo bắn qua khe hở của cái giường cũi, văng lên mặt của Dương Lăng.

Rất tốt, rất mạnh mẽ, một giọt cũng không lãng phí, trên giường không ngờ lại không dính một giọt. Tiểu tử xả xong nước tiểu, mừng rỡ đạp đạp đôi chân nhỏ giống như củ sen, bị bố hai tiếng, ợ một cách lười biếng.

Hàn Ấu Nương che miệng cười khanh khách, đứng dậy đắp chăn cho con trai. Dương Lăng trợn mắt há hốc mồm một lúc lâu, ngồi xổm trên đất, một lúc lâu sau, hắn mới lau mặt nói: - Dương Đại Nhân, ngài tiểu tử ngài cũng quá là ngang bướng rồi. Đây là đón gió tẩy trần cho cha ngài đây hả?

Đúng lúc này, ngoài cửa có một tràng tiếng bước chân rầm rập, giọng nói của Hàn Uy gấp gáp vọng vào:

- Muội phu, trong kinh thành đã xảy ra chuyện lớn.

Dương Lăng giật mình, vội vàng đứng dậy. Dọc đường hắn nghĩ phải nhanh chóng về nhà, trong nhà ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện lớn gì. Thấy trong nhà không có chuyện gì, hắn mới yên lòng, cũng nghĩ phải lập tức vào kinh gặp Hoàng Thượng. Đến Uy Quốc công Hoàng Thượng cũng đã phong rồi, không thể ở nhà giả chết, chỉ là do trong nhà rối rắm phức tạp. Trên thực tế, hiện tại hắn về đến nhà tổng cộng vẫn chưa đến một canh giờ, chuyện này cũng không để ý.

Hiện tại vừa nghe giọng nói lo lắng của Hàn Uy, hắn không kịp lau mặt, vội vàng chạy ra, hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì?

Hàn Uy thấp giọng nói:

- Hôm nay trên kim điện không biết có ai để lại mật thư nặc danh buộc tội Lưu Cẩn. Vì không tìm thấy người đưa thư, nên văn võ bá quan trong triều ngoại trừ Lục bộ Cửu khanh và đại thần của Đô Sát viện, đều bị Lưu công công bắt hết lại, hiện Cẩm Y vệ đang đưa người vào đại lao Hình Bộ.

- Bách tính kinh sư nghe nói liền ầm ĩ, thương nhân dẹp chợ, học sinh bỏ học. Người của Hàm Lâm viện và Thái Học viện cổ động bách tính bao vây Cẩm Y vệ đang áp giải văn võ bá quan, chặn đến nỗi đường sá nghẹt cứng. Quan sai của Hình Bộ vừa mới đến thông tri cho ta, muốn ta lập tức trở về.

Dương Lăng suy nghĩ một chút, lập tức nói: - Đi, trở về phải gặp mặt Hoàng Thượng một phen, ta đi cùng với huynh.

Hai người vội vàng đến nhà trước, gọi bọn thị vệ Ngũ Hán Siêu, phi ngựa thật nhanh, đi thẳng về phía kinh thành.

"Chuyện này là người nào chỉnh Lưu Cẩn? Hiện tại Lưu Cẩn thanh thế rất mạnh, nghiễm nhiên là dưới một người trên vạn người, là người số một kinh thành, một phái Thanh Lưu bị lão trị cho hoa rơi nước chảy. Thế lực của Đô Sát viện đã bị lão đoạt đi hơn phân nửa, vẫn còn có người dám lên giọng đối nghịch với lão. Đây chẳng phải là không khác gì thủ pháp lúc đầu của mình bảo Tiền Ninh làm tư liệu, trị Thọ Ninh hầu Trương Hạc Linh đó sao?"

Dương Lăng vừa phóng ngựa nhanh như bay, vừa suy nghĩ như chớp, căn cứ theo tin tức mình nắm giữ nhanh chóng phân tích tình thế trong thành. Bỗng nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu: "Không phải là Vân Nhi biết tin ta chết, mới sai người làm chứ? Không tin tức của nàng hắn sẽ không nhanh như vậy. Ngày thứ ba ta đã rời núi, dọc đường hồi kinh một khắc cũng không dừng. Tin ta chết đến tay nàng, rồi lại phải người vào kinh vậy phải mất bao nhiêu ngày?"

Hóa ra, ngày hôm đó Dương Lăng đi ngang vách Kê Quan, nhìn cảnh tượng bên khe cây cỏ nghiêng ngả, bỗng nhiên phát giác trên sườn dốc có một chút dấu vết bị đập vỡ thành từng đoạn, tuy không nhiều, nhưng ở một nơi cây có nguyên sơ hàng năm không ai qua lại, nếu lưu ý nhìn, thì có thể thấy được một chút, thành ra sẽ cẩn thận hơn. Dương Lăng liền ra lệnh cho đội quân ngừng đi tới.

Sau khi ra mệnh lệnh cho vệ đội nghỉ ngơi tại chỗ, Dương Lăng nhân cơ hội quan sát tình hình xung quanh.

Trên dãy Kê Quan thời thượng cổ có thể vốn có một hang động lớn, do động đất mãnh liệt hoặc do vỏ Trái Đất thay đổi, phân nửa đã sập xuống, chỉ để lại một vách núi và một dãi liên miên những vách núi trông như mái hiên. Vách núi trải qua ngàn vạn năm phong hóa tuy đã không còn hình dáng dung nham bóng loáng, nhưng vẫn là dốc đứng khó bám.

Nhân lúc bốn phía là binh sỹ sinh hoạt tản loạn, Dương Lăng xuống sông quan sát một hồi. Vì Thác Bạt Yên Nhiên chỉ cần đặt một ít thuốc nổ, lợi dụng chấn động do sức nổ gây ra khiến cho đỉnh núi sụp đổ, cho nên đá trên vách rơi xuống cũng không nhiều, đá vụn trực tiếp rơi xuống đều được Ba Vượng phái người quét dọn ném xuống nước. Đá trực tiếp bắn vào bụi cỏ vốn đã ít, lại được cơn mưa ào tới, căn bản không nhìn ra sơ hở gì.

Dương Lăng ngẩng đầu lên nhìn vách núi nặng nề kia. Vượn cũng không thể leo tới, huống hồ vách núi như cái khay úp ngược, càng không thể có người leo lên, chẳng lẽ chỉ là lúc người hành thương nghỉ chân làm gãy?

Dương Lăng đi qua rừng trúc đối diện đi ngoài một chút, vì không có phát hiện, nên lòng nghi ngờ cũng dần giảm đi. Nhưng một khi một người đã nổi lên sự nghi ngờ đối với một việc, thì sẽ nhớ đến chuyện lúc bình thường sẽ bỏ qua. Dương Lăng nghĩ đến lúc đi Phúc Kiến, nếu như Hà Tham tướng mai phục trên đường không phải là người mình, lần mai phục đó mình tất chết không thể nghi ngờ. Lúc đó vẫn chưa ngờ rằng quan viên Phúc Kiến sẽ xuống tay với mình như vậy. Chuyến này đến Tứ Xuyên đắc tội càng nhiều người. Dư nghiệt Độ Chưởng Man bỏ trốn, thế lực dưới trướng của Chu Nhượng Cận. Những kẻ này đều có mối thù khó giải với mình, trên đường có giở trò hay không?

Thậm chí hắn còn nghĩ tới Thác Bạt Yên Nhiên. Lúc đưa tiễn ở sơn khẩu, khi cô ta xoay người trên thắt lưng còn lộ ra cặp uyên ương xinh đẹp. Trong thư của hai người, cô và Chu Nhượng Cận yêu nhau thắm thiết, cho dù là biết người mình yêu là kẻ âm hiểm giả dối, trong lòng đã không còn tình yêu, nhưng cũng sẽ không tìm niềm vui mới khác nhanh như vậy, còn chiếc khăn uyên ương giắt bên hông cô ta là sao?

Bạn đang đọc Ngược Về Thời Minh của Nguyệt Quan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Cẩuca
Lượt đọc 278

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.