Chương 319-2: Vào Thành (2)
Cẩn thận thì lái thuyền được vạn năm. Rất nhiều nghi hoặc lóe lên trong đầu, Dương Lăng không khỏi cẩn thận suy xét, thiết tưởng ra đủ thứ khả năng mai phục: Ném đá? Đỉnh dốc như cái vòm, người ở dưới vòm, đứng trên đỉnh không làm bị thương được ai. Phục binh? Con đường này tuy được quan phủ tu sửa, những chỗ rộng nhất cũng chỉ có thể cho hai xe đi song hành, bảy hàng binh sĩ tiếng lên, phía trước là tên nhọn đột ngột bắn ra, có thể gây sát thương cho mấy người? Không phải là lấp đá muốn thủy yếm thất quân chứ?
Nghĩ đến đây, bản thân Dương Lăng cũng không nhịn nổi bật cười. Đường mở ra dưới núi, bên cạnh là khe suối, rừng cây đối diện có thể càng thấp hơn, nếu trữ nước xả xuống như lũ, nước vẫn chưa đến đây, đã chuyển hướng chảy vào rừng rồi, nên cũng không có khả năng.
Mang một chút nghi ngờ theo bản năng, Dương Lăng phái mấy tên thần binh lên núi tìm kiếm, xem xem có phải có người động tay động chân gì hay không. Tướng lĩnh lãnh binh Lư Thiên hộ do Lý Sâm phái đi thấy đoàn xe thương nhân đi ngang đều đi sang gặp mặt. Đại nhân lại chậm chạp không hạ lệnh khởi hành, liền đích thân thỉnh cầu, chắp tay nói:
- Khâm sai đại nhân, đại quân nghỉ ngơi cũng kha khá rồi. Hiện tại có phải chúng ta nên xuất phát rồi không. Đi muộn sợ đến tối không đến trấn Giản Khẩu, thì chỉ có thể qua đêm trong núi mà thôi.
Dương Lăng nói:
- Lư Thiên hộ chờ một chút, thần binh của ta lên núi thăm dò một chút. Đợi bọn họ xuống núi chúng ta đi tiếp cũng không muộn, cứ để mọi người nghỉ ngơi thêm một hồi đi.
Lư Thiên hộ ngạc nhiên nói:
- Lên núi? Y ngẩng đầu nhìn núi, ngập ngừng nói:
- Đỉnh núi này trơ trọi không có gì, lên núi làm gì?
Dương Lăng chỉ vào đám cỏ xiêu vẹo ven đường nói với y, chỉ có điều đám cỏ đã bị các binh sĩ giâm đạp một hồi, hoàn toàn không còn hình dạng, cũng không nhìn ra được có gì kỳ lạ.
Nghe xong sự nghi hoặc của Dương Lăng, Lư Thiên hộ không khỏi bật cười, chắp tay nói với Dương Lăng:
- Có lẽ là gần đây đại nhân vừa đánh trận vừa thẩm vấn, tập trung tinh thần quá độ nên sinh ra lòng nghi ngờ. Sườn núi cổ ngàn năm này thi thoảng chỉ có những mảnh vỡ phong hóa rơi xuống, khiến hoa cỏ xiêu vẹo cũng không đáng ngạc nhiên. Huống hồ lại có khách thương ngừng lại lấy nước rửa mặt hay gì đó. Vì thế cũng không có gì kỳ lạ.
- Đại nhân xem sườn núi này, leo lên từ phía bên thì lại không thành vấn đề, nhưng đỉnh núi này giống như mái hiên, chúng ta trú ở dưới, có kẻ xấu đứng bên trên có thể làm gì? Chưa kể bảo hộ đại nhân là trách nhiệm của hạ quan, lúc khởi hành Lý Sâm đại nhân ba lần bốn lượt căn dặn, không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải bảo đảm sự an toàn của đại nhân. - Đại nhân đã lo lắng thấp thỏm thì như vậy đi, một lát đại nhân dẫn thân bình đi xuyên qua rừng trúc, hạ quan dẫn đội xe nghi trường đi đường lớn. Chúng ta đi qua khỏi hiểm địa đỉnh Kế Quan này rồi lại hội hợp, cứ thế mà đi. Hiện tại mặt trời hơi lệch, đang chiếu trên con đường, cuối thu nắng gắt chiếu vào người. Đại nhân đi trong rừng trúc, vừa mát mẻ lại còn có thể thưởng thức phong cảnh. Chúng ta đi cách nhau một dòng suối nhỏ. Nếu như có người mai phục, chúng ta còn có thể hô ứng chi viện lẫn nhau. Đến lúc đi qua hai dặm đường hiểm này, chúng ta lại hội hợp.
Dương Lăng nghe y nói đến xúc động, lại giống như mình thần hồn nát thần tính, hơi có chút ngại ngùng. Hơn nữa Lư Thiên hộ là tướng lĩnh bản địa, hắn là quen thuộc tình hình hơn mình. Hắn đang định từ chối ý tốt của Lư Thiên hộ, thì Lưu Đại Bổng Chày ở bên cạnh liếm môi dày, nói:
- Đại soái, thuộc họ cảm thấy Lư Thiên hộ nói có lý. Chúng ta đi trong rừng trúc vừa mát lại nhanh. Ngài xem binh của chúng ta, đều là từ kinh sư tới, đi đường núi không bằng binh đất Xuyên, hiện tại đều đầu đầy mồ hôi. Tiến vào rừng không phải phơi mình dưới mặt trời, sau khi vượt qua sườn núi này, ngọn núi phía trước kia không phải đã chuyển hướng sao? Ánh nắng không thể trực tiếp chiếu chúng ta rồi.
Dương Lăng luôn rất thân cận với tùy tùng thuộc hạ, bằng không Lưu Đại Bổng Chày cũng không dám mở miệng kể khổ với Đại soái. Dương Lăng liền thuận nước đẩy thuyền đáp ứng luôn. Bởi vì nếu hắn không đi, thân binh của hắn đi có mệt có nóng đi nữa, cũng sẽ không rời hắn nửa bước.
Đợi Ngũ Hán Siêu dẫn người từ trên núi xuống, trên đỉnh núi không phát hiện gì khác thường. Điều này khiến mọi người càng yên tâm, sự nghi ngờ trong lòng Dương Lăng cũng mất đi tám thành, chỉ cho là mình đa nghi. Nhưng đã đáp ứng với Lư Thiên hộ và Đại Bổng Chày, giờ phút này có sửa miệng cũng không khỏi suy nghĩ, thế là hắn vẫn theo đề nghị của Lư Thiên hộ, chia binh hai đường. Lúc Lư Thiên hộ hạ lệnh cho đội quân tập hợp, các binh sĩ đều lộn xộn chạy ra ngoài. Dương Lăng và ba trăm thân binh của hắn thì không đi ra từ trong rừng, mà vì muốn ổn thỏa, Lư Thiên hộ còn để lại cho hắn hai trăm người, chia làm ba đội, phân biệt bảo vệ ở phía trước, phía sau của thân quân Dương Lăng và ở trong rừng rậm, phòng ngừa vạn nhất.
Hai đội nhân mã cùng tiến về phía trước, cách con suối và rừng trúc. Mắt thấy đội phía trước sắp đi ra khỏi vách Kê Quan, Dương Lăng cũng cảm thấy ý nghĩ kỳ quái lúc nãy của mình quả thật quá mức cẩn thận. Nếu cứ theo ý mình ở tại chỗ chần chừ, lương thực mang theo của hơn hai ngàn nhân mã không nhiều, thế thì sẽ phải đói bụng ở trong núi rồi. Đúng lúc này, có mấy tiếng nổ mạnh vang lên như sấm rền, sau đó một loạt tiếng ầm ầm, toàn bộ núi đá sập xuống. Những hòn đá lớn nhỏ rơi xuống, có mấy tảng rơi xuống, giống như heo rừng băng rừng xông thẳng tới, những cây trúc bị đụng gãy răng rắc ngã rạp xuống, trong rừng ai nấy đều sợ hãi, đám người Ngũ Hán Siêu kéo Dương Lăng vội vàng chạy vào sâu trong rừng rồi lại lui ra thêm hơn mười trượng nữa.
Lúc này bụi đất che trời phủ đất cũng cuốn đến, xộc vào hai mắt. Sau khi mùi vị nồng đậm sặc người dân nhạt đi, Dương Lăng và đội thân binh của hắn toàn bộ đều trở thành bức tượng, sững sờ đứng ở trong rừng, ngạc nhiên nhìn về phía nơi vốn dĩ là vách núi hiểm trở dốc đứng cao vút, không thốt lên được lời nào nữa.. Chỉ trong khoảnh khắc đó, vách núi nguy nga cao vút kia đã biến thành một ngọn núi thấp. Nơi vốn dĩ là một con đường đã biến thành một bộ phận của ngọn núi thấp. Trong bụi đất tung bay, hai ngàn đại quân không thấy đâu, hơn nữa, cả con đường và dòng nước cũng không thấy đâu nữa.
Hai tay của Dương Lăng đều run lên: Thuốc nổ, nhất định là thuốc nổ. Thời đại này lại có người nghĩ ra lợi dụng thuốc nổ mà triều đình quản chế cực nghiêm để phá núi! Là kẻ nào?
Đỉnh núi, Ngũ Hán Siêu đã điều tra, nếu không có đặt thuốc thì ắt là đặt trong vách núi, hơn nữa điểm nổ, lượng thuốc nổ tuyệt đối không ít. Vách núi đó trơn láng khó bám, hiểm trở vô cùng, căn bản không tưởng tượng ra được phải thế nào mới có thể leo lên. Vậy cần phải có bao nhiêu nhân lực, vật lực và thời gian, hơn nữa còn không để cho người hành thương chú ý, mới có thể đặt được nhiều điểm nổ như vậy, đặt được lượng thuốc đủ nhiều, đánh sập được cả ngọn núi?
Hai ngàn người đấy, là ai ác độc như vậy? Nếu không phải do Đại Bổng Chùy ý được sủng ái muốn đi con đường thoải mái, khiến mình bị Lư Thiên hộ khuyên đến hồi tâm chuyển ý, thì năm trăm người này cũng sẽ toàn bộ bị chôn sống. Hiện tại một người sống cũng không thể nào còn. Ở dưới nơi hiểm yếu như thế, lấy sức người, uy thế trời long đất lở như thế ai có thể ngăn cản?
Ánh mắt của Dương Lăng đỏ lên, hắn đang muốn chạy ra tìm hiểu, thì những thám tử dò đường phía trước lại chạy như bay trở về, nói nhìn thấy ở trong khu rừng đằng xa ùa ra rất nhiều người mặc quần áo của bách tính bản địa, tay cầm cương đao, men theo con đường núi và con suối, đang mạnh mẽ xông về phía này.
Ngũ Hán Siêu kinh hãi hỏi:
- Có bao nhiêu nhân mã? Thám tử đó lắc đầu nói:
- Nhìn không ra, nhưng số lượng nhân mã nhất định vượt qua chúng ta.
Lúc này thám tử đoạn hậu đã đưa đến tin tức tương tự. Ngũ Hán Siêu nhận được tin tức này, căn bản không dám thăm dò tin tức nữa, lập tức bất chấp Dương Lăng đang giãy giụa như con hổ điện, cùng Lưu Đại Bổng Chùy kẹp hắn đi, hơn hai trăm người vội vã lui vào trong rừng sâu thăm.
Đăng bởi | Mr. Robot |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | Cẩuca |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 259 |