Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 6576 chữ

Công tôn Hiển, mười tám tuổi thành thân, hai mươi ba tuổi mọi người mới được biết. Nguyên phối tên Sơn Phong, thân thế không rõ. Phu thê không hòa hợp. Công tôn lạnh nhạt. Mùa xuân năm đó, Xuân Hương công tử vì nữ tử làm chủ, thu nhận làm nghĩa muội, chỉ định hôn sự, liên nhân chi hỉ , trở thành một giai thoại giang hồ.

------Sử sách Vân gia trang – Bát công tử

Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Nàng ngồi ở cạnh giường, ăn bánh hạnh nhân, thấy hắn bưng đĩa trái cây tiến đến, mặt liền cúi thấp, hàm hồ nói thầm:

“Trần Thế Mỹ”

Dù nghe rõ, hắn cũng không bác bỏ. Đặt giỏ đựng hoa quả lên bàn trà cạnh giường, phủ khăn lụa lên, lúc đó hắn mới dời sự chú ý về hướng nàng, lạnh nhạt nói:

“ Canh ba rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”

Nàng phấn chấn hẳn lên, thầm thở phào, cười nói:

“ Ngươi nói đúng, nên ngủ thôi.” Xin mời, nàng làm động tác tiễn khách.

Mày kiếm khẽ nhíu lại, thần sắc bất động nhìn nàng chăm chú, trầm giọng nói:

“Cởi quần áo, lùi vào trong.”

Nàng nghe vậy liền kinh ngạc, vẻ bình tĩnh trên mặt liền sụp đổ “Cởi….cởi quần áo?”

“ Y phục trên người ngươi có cái nào liền cởi cái đó.”

Hắn như ngọn núi trước mặt, khí thế của nàng hoàn toàn vô dụng, mặt đỏ ửng, nhanh chóng cởi áo đuôi ngắn và váy dài, tiến vào trong chăn, tiếp tục ủy khuất gặm bánh hạnh nhân.

Không ngoài dự đoán, hắn để nguyên y phục leo lên giường, nhưng sau đó, không dự đoán được, hắn thế mà lại từ phía sau ôm lấy eo nàng.

Nàng lập tức nín thở.

“ Tại sao lại rời đảo?” Hắn hỏi.

Trong không khí tràn đầy hơi thở của hắn, nàng không khống chế được nhẹ run, liền phát hiện thân mình càng bị ôm chặt hơn.

“ Ta….nhớ ngươi hai năm không có trở về đảo, cho nên, cho nên……..”

“Cho nên, đi tìm ta sao?”

Nàng rũ mắt, cơ hồ không biết đáp lại thế nào.

Bàn tay nam nhân ấm áp, dọc theo sống lưng trắng nõn trượt đến đầu sợi dây yếm, dừng lại một lúc lâu, cuối cùng chuyển đến chiếc bớt màu đỏ phía dưới.

“ Ngươi trở lại Trung Nguyên bao lâu rồi?”

“ Nửa tháng thôi. Ta nghĩ sẽ không có ai nhận ra ta đâu.” Nàng nhỏ giọng nói, là cơ thể nàng quá nóng hay do bàn tay hắn nóng?

Nam nhân sau lưng không nói, nàng đành phải chủ động chuyển chủ đề, thấp giọng nói:

“ Cái kia…. Hai năm qua ngươi sống khỏe chứ?”

“ Ừ.”

“ Có hay không….có hay không…..”

“ Không có”

Lời nàng còn chưa nói xong, hắn đã đáp ngay! Nàng chỉ muốn hỏi là có gặp chuyện gì thú vị, có gặp nữ hiệp giang hồ hoặc cô nương nào thuận mắt… mà thôi. Hắn trả lời nhanh vậy làm gì chứ?

“ Có việc gì ngày mai nói sau, ta muốn điểm huyệt ngủ cho ngươi.”

“ Khoan đã, đợi chút!” Nàng không dám quay đầu, ấp úng nói:” Ngươi, ngươi lần cuối cùng…..cùng nữ tử chung phòng là lúc nào?”

Sau lưng đột nhiên có 2 luồng nhiệt phóng tới, nàng nghĩ nếu như không giải thích ngay, sợ rằng sẽ bị đốt ra hai cái lỗ hổng lớn, chết không toàn thây cũng không biết chừng.

“Khụ, ta nói là, ngươi dù sao cũng trẻ tuổi, cái kia, trong lúc ta ngủ thiếp đi, ngươi, ngươi không biết chừng,…..không cẩn thận mộng du trên người ta đi? Nàng nói vậy có đủ trắng trơn? Loại sự tình này, bắt nàng mở miệng, thật là mất mặt a.

Làn da nàng vốn trắng, một khi quẫn bách, trên vùng da thịt tuyết trắng ở tai và cổ liền hiện màu hồng, lúc này cũng không ngoại lệ, cái này hắn rõ ràng nhất. Hắn nhìn chằm chằm vào tấm lưng mềm mại lúc lâu, mới nói:

“ Ngươi có thể yên tâm.”

Lời hắn nói nàng có thể yên tâm, vậy là hôm nay sẽ không phát sinh sự tình gì. Nàng thực không cảm nhận được mùi vị của chiếc bánh trong miệng nữa, nhẹ giọng cảm thán:” Rõ ràng bối phận khác nhau như vậy…..” Nàng cảm thấy như lại hạ thấp thêm 1 bậc vậy.

“ Ta điểm huyệt.” Hắn thấy rằng đã đưa ra lời cảnh báo, vì vậy không chút lưu tình điểm huyệt ngủ của nàng.

Trước mắt nàng tối sầm. Khoảnh khắc mất đi ý thức, hắn lại vùi đầu vào cổ nàng, triệt để tận dụng nàng để sưởi ấm…. Thực quá đáng mà, hắn luôn có thể khi dễ làm nàng không có cách phản kháng, bây giờ hắn có làm gì thì nàng cũng không nhận thức được nữa rồi!

Nội tâm vô cùng phiền não, nhưng kỳ thật vẫn có chút vui sướng, hắn có thể nhận ra nàng, mặc kệ nàng biến hóa ít nhiều, hắn luôn có thể ở cái nhìn đầu tiên nhận ra nàng.

Điều này làm cho má nàng không tự giác nóng lên, rất an tâm chìm vào giấc ngủ.

                               -------------------*0*--------------------

Ngày qua ngày, khi đầu óc vừa tỉnh táo, việc quan trọng nhất là ăn.

Nàng ăn đến trời đất mù mịt, ăn đến khi không còn cảm thấy mùi vị, nhưng nàng bắt buộc phải giữ mình tỉnh táo, bắt buộc phải ăn.

Ngay khi ý thức quay trở lại là nàng biết một ngày mới lại bắt đầu. Theo thói quen lục tìm hoa quả trên bàn trà cạnh giường, chợt một cỗ áp lực phả lên mặt, tiếp theo đó, có người hôn lên miệng nàng.

Nàng giật mình, lập tức giương mắt nhìn “Trần Thế Mỹ” gần trong gang tấc, đang hôn nàng, thừa dịp cánh môi nàng hé mở muốn nói, hắn dùng đầu lưỡi đẩy trái cây qua.

Nàng trợn tròn mắt.

Nam tử trước mắt, mày kiếm tuyệt đẹp ẩn dưới tóc mai, nét mặt được thừa hưởng từ mẫu thân, làn da mật ong khỏe mạnh, màu tóc nhạt làm đôi mắt trong đêm tối trở nên sáng rực. Chỉ là thần sắc lạnh lùng bất biến. Tầm mắt hắn vẫn dừng trên mặt nàng, không nhìn ra suy nghĩ, chóp mũi tựa như sắp chạm vào nhau…. Đợi đã, mặt nàng lớn hơn hắn sao?

Nghĩ đến đây, nàng bối rối đẩy hắn ra.

Hắn bình tĩnh nhìn nàng, đồng thời đưa đĩa trái cây qua, từ tốn nói:

“ Muốn ăn nữa không?”

Đương nhiên rồi! Nàng không biết nên xấu hổ hay tức giận, lập tức đoạt lấy chiếc đĩa, thì thầm:

“ Ta tự mình ăn” Liền vùi đầu ăn, không dám nhìn thẳng hắn.

“ Hôm nay lên đường về Vân gia trang, ngươi theo ta trở về thôi.” Thanh âm chợt vang lên trên đỉnh đầu.

Nàng chần chờ trong chốc lát, lại thấy hắn lãnh đạm hỏi:

“ Ngươi muốn đi nơi khác sao?”

“Không có.” Nàng đáp cực nhanh “Ta sẽ cùng ngươi về trang”

Nam nhân trước mặt nàng không có động tĩnh, nàng lại không dám ngẩng đầu xem hắn, chỉ có thể trừng mắt nhìn góc áo hắn cùng hắn dông dài.

Một lát sau, hắn rốt cuộc thu hồi tầm mắt, xuống giường thay quần áo.

Nàng yên lặng quét sạch số dưa và trái cây còn lại, nghe tiếng y phục hắn ma xát-------- nội y, trường sam, đai lưng…… Động tác rất thong thả, đầu nàng cũng không dám ngẩng.

Đột nhiên, hắn mở miệng: “Trước khi đi, ta mang ngươi vào trong thành một chuyến.”

Nàng nghe vậy liền kinh hỉ ngước mắt, bắt gặp hắn đang khép áo, buộc đai lưng. Nàng đỏ mặt dời tầm mắt, ho nhẹ: “Tốt”

Con ngươi tĩnh mịch nhìn nàng nửa ngày mới nói:

“ Tối ta tới đón ngươi.”

Chờ hắn ly khai, nàng lập tức nhảy xuống giường, vừa ăn vừa thay y phục.

Những năm gần đây, nàng đã sớm luyện thành hảo công phu thay y phục bằng một tay. Trong gương đồng, nữ tử mặc áo tím đuôi váy ngắn, váy dài, có thể thấy được bóng dáng cô nương mười hai tuổi năm nào, ngay cả có thêm chút thịt…. Nhớ lại làm đôi mắt nàng hiện lên một tầng sương, không tự chủ được đưa ngón tay có chút mập sờ qua cánh môi.

Nàng hai mươi tuổi thành thân, khi đó hắn mới mười tám. Cho đến khi hắn rời đảo, hai người một mực chưa có bất kỳ cử chỉ thân mật quá mức nào. Loại miệng đối miệng, chạm lưỡi như này là lần đầu tiên. Ngô, nàng là lần đầu tiên a, còn hắn có phải lần đầu hay không, nàng cũng không nữa.

Chỉ là, môi nam nhân đều lạnh như vậy sao? Môi hắn có chút đen, còn lạnh hơn cả trái cây nàng ăn….. Nàng có chút nghi hoặc nhưng rất nhanh liền quẳng sau đầu, giờ phút này trong lòng nàng chỉ toàn hình ảnh hắn hôn nàng khi nãy.

Nàng vuốt hai gò má nóng bừng, lẩm bẩm:

“ Cũng đúng, năm nay hắn đã hai mươi ba, loại xúc động này hẳn là hiển nhiên đi”, loại sự tình này nàng có thể hiểu được. Nàng mười hai tuổi đã bị ngăn cách, nhưng trước, nàng cũng là một cô nương hay ôm ấp tình cảm. Hai năm hắn bôn ba bên ngoài, nhận thức tự nhiên sẽ không còn như thời niên thiếu, không giống nàng nữa….

Thần sắc có chút cô đơn, thuận tay đẩy cửa sổ nhìn xuống đường phố.

Mới sáng sớm, đã có người buôn bán nhỏ, có quán cháo mở ngay dưới cửa sổ. Một muôi gạo, thêm chút muối, chủ quán nâng nghiên khuỷu tay, hai ngón tay giữ chặt cán muôi, khuấy nước canh rất có quy luật.

Nàng bồn chồn, nhìn nhất cử nhất động của chủ quán, qua một hồi mới giật mình hoàn hồn, lập tức đóng cửa lại.

Nàng không nhìn thấy gì hết, không thấy gì đâu……

Ô ô, vừa rồi tại sao động tác của chủ quán cháo cứ lặp lại trong đầu nàng, có lầm không vậy? Nàng có nhận biết hắn sao? Trong vòng mười năm, nàng đã ghi nhớ nhất cử nhất động của hắn.

Nàng cắn môi, vô cùng không cam lòng, đột nhiên cảm thấy tức giận mở cửa sổ, trừng mắt nhìn quán cháo dưới lầu.

Dứt khoát đem quy trình nấu cháo toàn bộ nhớ kỹ, lần sau sẽ nấu cho người nào đó ăn!

Nàng nhớ, nàng nhớ, nàng nhớ…. Thực sự cũng không khó mà. Dù sao một đời này của nàng cũng không có gì tốt đẹp ngoài việc có trí nhớ tốt, chi bằng dùng nó vào việc này cũng khá tốt đi.

Ai đối tốt với nàng, nàng đương nhiên sẽ đền đáp lại.

Nàng nghĩ tới lúc trước hắn “Đút ăn”, lại không khỏi ngẩn ngơ cười thầm, sau đó sắc mặt dần kém đi, thấp giọng thở dài:

“Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương……Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương a” ( ý là: “người mà mình nói đến thì ở vùng đất một phương nào” – không hiểu lắm )

Xe ngựa lộc cộc rời khỏi thành

Nói cái gì mà mang nàng vào thành một chút, bất quá cũng chỉ là từ khách điếm đi bộ đến cửa hàng lương thực, kêu lão bản tới, hướng nàng giới thiệu nhiều loại điểm tâm đi, nhưng mà những điểm tâm này nàng chưa có gặp qua bao giờ nha.

Mười năm nay, nàng chưa từng đặt chân lên Trung , hiểu biết thật sự thiếu sót nha….. nhìn cảnh xe ngựa chất đầy đồ ăn của cả vài ngày, lão bản nghẹn họng nhìn trân trối làm nàng cảm thấy thực mất mặt.

Nàng đâu phải là người tham ăn, nhưng mà nhất định phải ăn mà! Nàng oán hận cắn miếng bánh đậu xanh vây cá nổi tiếng những năm gần đây. Nhưng mà…… cái hương vị đặc biệt mà lão bản đã nói đâu? Gạt người rồi!

Ngoài xe, có tiếng nói nhỏ truyền tới. Nàng vén góc rèm cửa sổ xe lên, đập ngay vào mắt quả nhiên là cái người trọng tình trọng nghĩa nào đó. Hắn khoác trường sam đen với họa tiết đơn giản, quanh eo buộc đai lưng khóa ngọc tối màu, mặc dù còn xa mới đạt đến cảnh giới lưng hùm vai gấu đi, nhưng trong mắt nàng, Công Tôn hiển chắc chắn là người xuất chúng nhất.

Cùng cưỡi ngựa với hắn, đại đệ tử Thiên Cương phái Trình Tranh, kiên trì dẫn người hộ tống bọn họ một đoạn đường.

Nàng còn nhớ rõ, khi người nào đó giới thiệu mình thì Trình Tranh thần sắc rất khiếp sợ, tựa như lão bà của người nào đó không nên là nàng vậy.

Không giống kiểu như nàng, muốn kiểu như nào hả? Nàng vô thức sờ khuôn mặt tròn, thầm oán trừng mắt với bóng lưng người nào đó, muốn dùng ánh mắt nóng như thửa đốt cháy lưng hắn, tối nhất là thành hai cái lỗ luôn.

Tựa như có mắt sau lưng, hắn quay đầu lại liếc nàng một cái, nàng sợ tới mức lùi về trong xe, an phận gặm đồ ăn.

Phó Ngọc đi tới gần xe ngựa, đem mọi chuyện nhìn ở trong mắt, càng chắc chắn phu thê này có vấn đề. Hắn thừa dịp Công Tôn hiển cùng Trình Tranh ở phía trước dẫn đường nói chuyện với nhau, vén rèm vải, nghiêng người hỏi:

“ Công Tôn phu nhân, ngươi…..”

“ Kêu ta Sơn Phong là được rồi.”

“ Ách, ngươi gả cho Công tôn tiên sinh khi nào vậy?” Hắn không hề che giấu nghi hoặc, thực sự là việc Công Tôn hiển thành thân quá thần bí, làm cho người ta tò mò.

Ai bắt chuyện nàng đều không cự tuyệt, đặc biệt lại là Sổ tự công tử nàng sùng bái. Nàng thẳng thắn trả lời: “Tính toán thì năm nay vừa vặn năm thứ năm.”

“Năm năm?” Phó Ngọc quay đầu lại nhìn kỹ khuôn mặt nàng một hồi “Xin hỏi Công Tôn phu nhân năm nay bao nhiêu tuổi?”

“ Hai mươi lăm”

Phó Ngọc khiếp sợ nới lỏng dây cương, may mắn xe ngựa chạy đường bằng phẳng mới không gặp chuyện không may. Hẵn lắc lắc đầu hoàn hồn, kéo dây cương về, nhất thời lời nói không được trôi chảy: “Ta, ta cho rằng ngươi mới chỉ trên dưới hai mươi….”

“ Ta nhỏ vậy sao!” Nàng có điểm không vui, con ngươi ẩn hiện sự tức giận.

“ Nói như vậy, Yêu bài Cửu công tử đeo chính là tín vật đính ước với Công tôn?” Phó Ngọc dò hỏi.

Hóa ra, đây chính là tín vật đính ước a! Nàng bừng tỉnh hiểu ra. Nàng nhớ rõ, khi nhận được Yêu bài này, nàng đeo mỗi ngày kể cả khi ngủ khiến cho khi tỉnh lại xương lưng đau nhức. Nhưng nàng rất lạc quan nên chỉ cần gặp chuyện vui là liền quên hết tình huống bi thảm của mình trước đó.

“ Ngươi cười ngốc cái gì vậy?”

Nàng nghiêm mặt lại, nói:

“ Ta cười ngốc ư? Ta đã hai mươi lăm, rất điềm đạm nha.” Dứt khoát, nàng liền leo ra trước xe ngồi chung với hắn. Phía trước Công tôn Hiển như có mắt sau lưng, bỗng nhiên quay lại ném cho nàng ánh mắt lạnh như băng.

Nàng làm như không thấy, ánh mắt sáng rực hướng Phó Ngọc sùng bái nói:

“ Bát công tử, đều là người một nhà. Xin được chỉ giáo, các Sổ tự công tử sao có thể xuất quỷ nhập thần vậy? Ta từng nghe sự kiện lớn nào của giang hồ cũng luôn có mặt Sổ tự công tử, không có một ngoại lệ.

Lời này đơn thuần là sùng bái, làm Phó Ngọc rất hưởng thụ, hắn mỉm cười:

“ Cái này rất đơn giản, không phải là…..Vân…Vân…Công tôn tiên sinh chưa từng nói qua với ngươi chứ?”

 “ Hắn bản tính ít nói, lúc nào hỏi cũng nói sau này ta sẽ biết.”

“ Ách, vậy thì, sau này ngươi sẽ biết a” Hắn mượn lời Công tôn Hiển. Công tôn Hiển không nói, hắn cũng không thể nói. Phó Ngọc thấy vẻ mặt nàng thất vọng, hứng thú nói: “Ngươi biết bao nhiêu về Sổ tự công tử?”

Nàng mị mị cười, hơi đắc ý nói:

“ Vân gia trang chọn lựa Sổ tự công tử đều không có thế lực, không có bối cảnh, phòng ngừa ghi chép bất công, chuyện này được công khai trên giang hồ, nhằm có ý từ chối tất cả đệ tử được các môn phái đưa tới.”

Hắn gật đầu, nói:

“ Người biết cũng không ít đi. Thế hệ này, Sổ tự công tử tính cả ngươi là chín người, đại công tử dạo chơi bên ngoài, không định giờ gửi sách hồi trang, ta gia nhập sau chưa từng được gặp, còn từ nhị công tử đến thất công tử ngươi sớm muộn cũng được gặp thôi. Mặt khác, nếu như Sổ tự công tử chúng ta muốn từ bỏ danh hào, chỉ có hai nguyên nhân, một là chết, hai là tự bỏ. Yêu Bài tự nhiên sẽ trở về với chủ tử Vân gia trang.” Phó Ngọc nhìn vẻ mặt thành thật lắng nghe của nàng, không khỏi thỏa mãn.

Hắn đứng cuối trong các Sổ tự công tử, khó có cơ hội thể hiện uy phong của sư huynh, cảm giác thực sự tốt, dù cho Cửu sư muội có phần nhiều tuổi.

Hắn tỉ mỉ nói:

“ Thế hệ Sổ tự công tử chúng ta có người lớn tuổi cũng có người trẻ tuổi, tất phải có lý do. Trước kia, đại bộ phận Sổ tự công tử qua tuổi bốn mươi, liền từ bỏ danh hào đi quy ẩn, đến nay, vẫn không ai hiểu được vì sao họ cam tâm từ bỏ danh hào không dễ có được, mà không ít người dùng cả mạng sống để giành được. Các Sổ tự công tử đời trước, tuổi còn trẻ đã theo Nhàn Vân công tử quy ẩn, người duy nhất ở lại chính là Tam công tử nay đã ngoài năm mươi, ngươi sẽ có cơ hội gặp.

“ Tam công tử à …. Thật hy vọng sớm nhìn thấy hắn” Nàng khẽ nói

“ Còn có, Sổ tự công tử Vân gia trang, đều một thân diện mục thanh tú, học rộng hiểu nhiều, tri thức phong phú, mỗi người có tài năng riêng, thế hệ trước còn có người từng làm quan.” Quay lại trọng điểm “Đươc rồi, vậy ngươi có thể nói cho ta biết, tài năng của ngươi là gì? Thiên tượng? Dịch dung? Tài nữ? Biết hết thi thư? Hay như Tào thực, bảy bước thành thơ? …… Trù công?” Hắn chờ đợi, mãi không thấy câu trả lời liền quay đầu nhìn thì thấy nàng đang làm bộ ngó nghiêng xung quanh.

Hắn kiên nhẫn nhìn nàng.

Không chịu nổi ánh mắt đó, nàng liền chỉ vào đám mây trên trời nói:

“Đám mây kia thật giống xe ngựa, đúng không?” Nói xong nhanh chóng vùi đầu gặm thức ăn

“…” Không cần phải nói, nàng một tài năng cũng không có! Công tôn Hiển rốt cuộc là bị bỏ thuốc hay mắt mù rồi?

Phó Ngọc hít sâu, cười khan nói:

“ Công tôn phu nhân, thỉnh thoảng, ngươi có thể ngừng ăn mà, không ăn một khắc cũng không chết người được.”

“… Ta cũng muốn ngừng lại lắm.” Nàng có điểm ủy khuất

“ Vậy thì dừng lại đi!” Hắn nhịn không được thấp miệng trách cứ: “Ngươi không nhìn thấy ánh mắt Trình Tranh lúc trước sao?”

“Nhìn thấy.” Hơn nữa cực kỳ hiểu được, Người nào biết nàng là lão bà Công tôn Hiển đều lộ ra cùng ánh mắt, nàng muốn không để ý cũng không được.

“ Ngươi biết tại sao không?”

“….Ngươi có thể không cần nói.” Nói ra quá đả thương người nha.

Phó Ngọc hướng nàng cái nhìn khinh khỉnh, nói: “ Đó là bởi vì người người đều cho rằng Công tôn ánh mắt quá cao, ít nhất hắn cũng sẽ chọn một cô nương không thua kém cô cô hắn Công tôn Yếu Bạch mới phải.”

Nàng khẽ giật mình, phản xạ ngước nhìn bóng lưng Công tôn Hiển.

“ Công tôn tiên sinh từng đề cập qua cô cô hắn với ngươi chưa?”

“…..Có.”

“ Ngươi có biết bức họa Công tôn tiểu thư đang lưu trong Các Vân gia trang không?”

“ Bức họa.?” Nàng nghi hoặc nói, hắn không có đề cập qua a.

“Haiz, vừa nhìn liền biết ngươi chẳng hay biết gì rồi. Thôi, ta có lòng tốt, cho ngươi chuẩn bị tâm lý trước, miễn cho ngươi khi hồi Trang bớt cảm thấy xấu hổ. Công tôn Yếu Bạch là cô cô Công tôn Hiển, mặc dù là cô cô, nhưng chỉ hơn hăn hai tuổi, năm đó mười hai tuổi bị tập kích, tánh mạng đe dọa, măn mắn gặp trời giáng kỳ duyên, có cao nhân cứu giúp.”

“….” Nàng nghe đến ngờ nghệch. Có cao nhân cứu giúp? Nàng như thế nào lại không hề cảm kích?

“ Cao nhân tính nết cổ quái, đêm đó lão nhân gia ông ta đã mang Công tôn Yếu Bạch đi, từ đó không rõ tung tích. Mười mấy năm qua Vân gia trang thủy chung tìm kiếm vẫn không có kết quả, năm đó Xuân Hương công tử vô cùng đau tiếc nàng, vì vậy đã vẽ lại bức họa nàng.”

Xuân Hương công tử vì nàng họa sao? Sao không ai nói với nàng chuyện này, nàng hoàn toàn không biết gì cả?

Phó Ngọc lại nói:

Xuân Hương công tử từ tướng mạo mười hai tuổi của nàng, vẽ ra bức họa nàng hai mươi tuổi dung mạo khuynh thành, bức họa nổi tiếng khắp nơi này đang được treo sau cánh cửa đầu tiên trên Cấp cổ Các. Người giang hồ gần đây có thể tự do ra vào Các, cho nên mười năm qua, anh hùng hào kiệt đang tuổi thành hôn đều chờ đợi nàng sớm xuất hiện. Tính toán tuổi thì nàng năm nay hơn hai mươi, không tính là lớn tuổi, chỉ cần nàng chưa thành hôn, thiếu hiệp khắp nơi đều có cơ hội, ta cũng thẳng thắn nói cho người biết, bức họa kia ta đã xem qua, xếp đầu danh sách giang hồ đệ nhất mỹ nhân cũng không ai có ý kiến.” Nói xong lời này, ngay cả Phó Ngọc cũng nhịn không được mà mơ mộng, mong muốn có thể nhìn thấy mỹ mạo Công tôn Yến Bạch trước khi nàng già đi.

“Bức họa đó, đều là giả dối.” Nàng thấp giọng nói chỉ có chính mình nghe thấy.

Phó Ngọc không phát giác sự khác thường của nàng, lại cảm thán:

“ Kỳ thật Công tôn tiểu thư trời sinh yếu đuối, mình hạc sương mai, Công tôn gia đã rất cố gắng vì nàng kéo dài sinh mệnh, ai ngờ hết thảy hao tâm tổn trí không chống lại được số mệnh. Thời điểm đó, tổ chức ám sát nổi tiếng giang hồ Huyết Ưng nhìn trúng nàng, muốn nhân dịp sinh thần Xuân Hương công ty bắt nàng đi, nào biết có Công tôn Hiển ở đó, nàng mới tránh được kiếp nạn, nhưng cũng chỉ bởi Công tôn Hiển ở đó, Công tôn Yếu Bạch thay hắn trúng một chưởng trí mạng.

Vừa nghe đến Huyết Ưng, toàn thân nàng phát run

“Nhìn hiện tại giang hồ có vẻ bình yên, kỳ thật, mấy năm gần đây, triều đình và giang hồ quan hệ hết sức căng thẳng, mấy năm này, Huyết Ưng giết rất nhiều vị quan khiến cho triều đình nhìn giang hồ rất không thuận mắt.” Hắn cắn răng: “Đệ tử Vân gia trang có thể xuất quỷ nhập thần, nhưng cũng không cách nào thâm nhập được vào Huyết Ưng, duy nhất biết được, chính trên người sát thủ có hình đại bàng đẫm máu.”

“ Sơn Phong!”

Âm thanh gầm nhẹ, làm nàng chấn định lại. Toàn thân run lên, vội vàng nhét đồ ăn vào miệng, hoàn hồn nhìn Phó Ngọc vẻ mặt nghi hoặc, mà tướng công nào đó của nàng chẳng biết lùi về cạnh xe ngựa từ lúc nào, nhìn chằm chằm nàng nuốt đồ ăn.

“ Ta…. Ta không sao rồi, chỉ đột nhiên không thoải mái thôi.” Nàng lắp bắp.

“ Đã không thoải mái thì tiến vào trong xe đi, đừng ngồi ngoài hứng gió.” Hắn lạnh lùng nói.

Nàng thuận theo bò vào trong xe, xoa một vòng trên mặt đều là mồ hôi lạnh. Nguyên lai lá gan nàng rất nhỏ nha, vừa nghe thấy ba chữ “Huyết Ưng” nội tâm liền phát run.

Nàng thực vô dụng, sợ cái gì chứ? Chẳng qua chi là một tổ chức sát thủ thôi mà.

Ánh mắt rơi trên miếng bánh đang muốn đưa vào miệng. Nhân đậu bên trong được bao bọc bởi vỏ bột mì, nói thực là rất vô vị, nhưng nàng phải ăn, nhất định ăn, ăn vào mới không chết, mà hết thảy chuyện này đều do cái tổ chức sát thủ kia gây ra, cho nên sợ hãi hẳn là đương nhiên, không tính là nhát gan nhỉ?

“ Công tôn tiên sinh, phu nhân vẫn khỏe chứ?” Thanh âm Trình Tranh ở ngay đầu xe.

Không biết có phải sợ nàng lại ra ngoài xe hay không, Công tôn Hiển thủy chung không rời bên cạnh xe, hắn lạnh nhạt nói:

“ Có lẽ nàng một đêm không ngủ ngon, lại có chút lạnh, không có gì đáng ngại.”

Ngủ không ngon? Nàng bị điểm huyệt, ngủ không ngon mới là lạ, nàng nói thầm trong bụng.

“ Thẳng thán mà nói, Công tôn tiên sinh thành thân, thật sự vượt ngoài dự liệu, rượu mừng này nhất định phải mời a.” Trình Tranh cười nói

“ Nếu có cơ hội, chắc chắn sẽ mời.” Ngữ khí không thân thiện lắm, thậm chí xem như lãnh đạm

Trình Tranh hạ giọng nói: “Chuyện Công tôn tiên sinh thành thân truyền đi, chỉ sợ nhiều cô nương không vui vẻ được đi”

Âm lượng hắn tuy thấp, nhưng nàng không phải điếc, rõ ràng là không đem nàng để vào mắt mà. Nàng rất không cam tâm từ trong cửa sổ trừng mắt với Công tôn Hiển, nào biết hắn sớm ngờ hành động của nàng, liếc mắt nhìn lại nàng.

Nàng chột dạ, yên lặng kéo rèm xuống. Hắn không cần hành động, chỉ cần dùng cặp mắt xinh đẹp kia trừng trừng là có thể chấn trụ nàng rồi! Nàng cũng quá vô dụng, rõ ràng bối phận hắn so với nàng nhỏ hơn.

Rốt cuộc là từ lúc nào nàng đã trở nên yếu thế hơn rồi?

Một bụng ủy khuất, tránh trong xe ăn và ăn, mặc kệ bên ngoài các nam nhân đang nói chuyện, đột nhiên, một tiếng nổ lớn, xe ngựa rung lắc mãnh liệt, các bọc đồ ăn trong xe văng đập lên người nàng.

“ Sơn Phong!”

Nàng giãy dụa đứng lên, kéo màn xe phía trước, chật vật nói:

“ Ta không sao.”

Công tôn Hiển đang giúp Phó Ngọc chế ngự ngựa, thấy nàng không có việc gì lúc này con ngươi mới buông lỏng, ngẩng đầu nhìn pháo sáng cách đó không xa

“ Pháo sáng này hù đến ngựa sao?” Nàng kinh ngạc nói

“ Đây là tín hiệu cầu cứu của Vân gia trang!” Phó Ngọc kêu lên: “Công tôn tiên sinh, ngay đằng trước!”

Công tôn Hiển khẽ nhếch miệng, quyết định nhanh: “Phó Ngọc, ngươi và Sơn Phong ở chỗ này chờ ta.”

“ Nhưng mà…”

“ Ngươi đi chỉ vướng chân thôi.” Công tôn Hiển nói thẳng, liếc nhìn Sơn Phong, nhanh chóng chuyển hướng Trình Tranh: “Trình huynh việc này không thể chậm trễ”

Trình Tranh thần sắc nghiêm túc, lưu lại một đệ tử, còn lại đuổi theo Công tôn Hiển

Rất nhanh, người và ngựa biến mất trong rừng. Sơn Phong bò xuống xe ngựa, ngây người nhìn theo hướng hắn biến mất

Vừa rồi ánh mắt hắn….. không có người phát hiện ra sao? Tuy chỉ lóe lên rồi biến mất nhưng sợ là hắn biết rõ đằng trước đã xảy ra chuyện gì rồi.

Phó Ngọc có điểm nôn nóng, nhưng vẫn trán an nàng: “Ngươi yên tâm, Công tôn Hiển công phu rất cao, không có việc gì đâu.”

“ Loại sự tình này thường phát sinh sao?” Nàng nhỏ giọng

“ Vẫn khá tốt. Vân gia trang trên giang hồ địa vị mọi người đều biết, trừ phi không phải chính đạo…. Huyết Ưng tuy là tổ chức sát thủ, nhưng phụ trách ám sát, hơn phân nửa đều là những người mới, công phu cũng không tính là tốt nhất”

Nghe tiếng Huyết Ưng, nàng vẫn còn run rẩy một chút, vội ôm chặt cái giỏ đừng đầy đồ ăn.

“ Ta nghe qua. Nguyên nhân chọn người mới là để không ai nghi ngờ, họ càng dễ ra tay hơn”

“ Đúng vậy, năm đó chính vì không nghi ngờ, đã để cho họa sư nổi tiếng thiên hạ đi vào Vân gia trang, mới làm hại đến tính mạng Công tôn Yếu Bạch” Phó Ngọc thấy nàng cúi đầu nhẹ nhàng đá tảng đá trên mặt đất, tự hồ hồn không ở nơi này, thích thú đề nghị: “ Chúng ta chậm rãi đi qua đó, ngươi thấy thế nào?”

“ Tốt!” Vừa đúng ý nàng.

Con mắt không khống chế được hướng cánh rừng nhìn đến, chờ đợi thân ảnh hắn xuất hiện.

“ Ngươi có biết võ không?” Phó Ngọc đột nhiên hỏi

“ Không biết” Nàng lắc đầu

“ Ngươi rốt cuộc là như thế nào quen biết Công tôn Hiển vậy?”

“ Ngô…..Cái này không tiện nói lắm…..”

“ Khụ, ngươi chính là người được Công tôn Hiển công nhận là Cửu công tử, cho dù không có tài năng gì, nhưng chỉ cần hắn không đổi ý, Vân gia trang cũng không có quyền phản đối, lại nói tiếp, ngươi xem như là sư muội ta, ngươi nên gọi ta Bát sư huynh mới đúng”

“…..Bát sư huynh?” Được không nhỉ, bối phận có phần hơi loạn

Phó Ngọc vẻ mặt tươi cười: “Ngoan. Cửu sư muộn, sư huynh ta không cần muội phải vái chào, nhưng lời huynh nói muộn phải nghe, đây là đạo lý không đổi, nhanh nói cho ta biết, muội làm sao mà quen được Công tôn Hiển?”

“…..Vào một ngày, ta nhìn thấy hắn, sau đó tiến lên ôm lấy thân thể mềm mại của hắn…..”

Phó Ngọc trừng lớn.

“….sau đó vẫn ở bên nhau từ đó đến giờ” Nàng phi thường thẳn thắn

“…..Công tôn Hiển không kháng cự ư?”

Nàng suy nghĩ, nhớ lại quá khứ làm cho mắt nàng cong cong “ Ta nghĩ lúc ấy hắn không có biên pháp kháng cự a.”

Lúc này, Phó Ngọc không chỉ trố mắt, mà miệng còn vặn vẹo không biết nói gì. Công tôn Hiển công phu cao cường, trên giang hồ sớm đã là đệ nhất cao thủ, làm sao có thể không có cách nào kháng cự? Trừ phi bị bỏ thuốc hoặc bị uy hiếp……..

Công tôn Hiển thành thân, quả nhiên là bị ép buộc!

Cánh rừng đằng trước chợt có tiếng vang, nàng vừa khẩn trương, vừa vui mừng, đôi mắt mong mỏi nhìn vào cánh rừng. Không lâu sau, Công tôn Hiển và những người khác quả nhiên xuất hiện ở đầu cánh rừng bên kia.

Hắn vẫn bình an vô sự!

Ý niệm này vừa hiện lên, nàng chợt phát hiện cùng trở về có nhiều hơn một nam một nữ, nam ngồi sau lưng Trình Tranh, mà nữ, thì cùng cái người tình nghĩa nào đó chung ngựa.

“ Lão Thất!” Phó Ngọc bước nhanh tiến lên, hô: “Thất sư huynh, đã sảy ra chuyện gì?”

Sơn Phong chầm chậm đi đằng sau, ánh mắt thủy chung không rời Công tôn Hiển, đáng tiếc hắn quay lưng lại, nàng không nhìn được thần sắc hắn lúc này, cũng không thấy được tướng mạo nữ tử kia.

Thanh niên ngồi sau lưng Trình Tranh nhảy xuống ngựa, hiếu kỳ liếc nhìn nàng, cười nói:

“ Vài tên đạo tặc mà thôi. May mắn có Trình thiếu hiệp và Công tôn tiên sinh kịp thời cứu giúp, nếu không ta đây công phu mèo cào sợ là không bảo vệ được Công tôn tiểu thư.

Công tôn tiểu thư? Ai? Sơn Phong vừa rồi toàn bộ chú ý đều đặt trên người Công tôn Hiển, hiện tại mới phát giác bất kể Trình Trang hay Phó Ngọc, thậm chí đệ tử Thiên Cương phái đều có chút thất thần…. Hơn nữa, khuôn mặt còn phiếm hồng.

“ Vị này chính là Công tôn phu nhân sao? Vừa rồi ta có nghe Trình thiếu hiệp đề cập, phu nhân, ta là Phó Kỳ, trong số các sổ tự công tử đứng hàng thứ bảy” Thiếu niên cười sảng khoái, hướng nàng chắp tay.

Biết rõ là phải đáp lễ, nhưng nàng nhịn không được hướng mắt nhìn cái người có tình có nghĩa kia. Người đó sau khi xuống ngựa, lại chủ động đưa tay đỡ vị nữ tử kia xuống, dù cho không cẩn thận đụng phải thân thể nàng kia, hắn cũng không quan tâm.

Một đôi nam nữ chưa lập gia đình có cử chỉ như vậy, cái này gọi là trai tài gái sắc, tương lai nhiều khả năng sẽ trở thành phu thê, nhưng với người đã có lão bà còn có cử chỉ vậy thì không khỏi quá là…….

Nàng nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm bãi cỏ bên trái như phát hiện ra kỳ trân dị thảo. Nhắm mắt làm ngơ.

Chẳng hiểu sao, chân răng ngứa ngáy, rất ngứa, rất ngứa, nhưng chỉ có thể phát tiết lên miếng điểm tâm không biết tên kia. Nếu đây là lưng của ai đó, nàng nhất định cắn thật đã

“ Sơn Phong, tới đây” Người nào đó âm thanh hình như không vui.

Nàng vốn định phớt lờ nhưng ánh mắt mọi người đều tập trung trên người nàng, nàng đành miễn cưỡng bước về phía trước.

Đến gần, nàng mới nhìn rõ nữ tử này mang sa che nửa mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt trong vắt.

Bỗng dưng, trái tim nàng co rút, nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

Đôi mắt nữ tử này như sương mai buổi sớm, lấp lánh ánh sáng, khuôn mặt hoàn mỹ, người sáng suốt nhìn qua cũng biết dưới sa che mặt là dung nhan động lòng người, ngay cả nữ tử như nàng cũng không khỏi tim đập nhanh hơn, huống chi là một nam nhân trẻ tuổi?

Người nào đó đang nhìn nàng, nàng biết rõ. Hít sâu, nàng cười tươi hướng hắn nói:

“ Vị cô nương này là?” Nàng phi thường nhu thuận chờ giới thiệu.

Công tôn thần sắc phức tạp, nhìn nàng chăm chú nửa ngày, mới nhàn nhạt nói:

“ Sơn Phong, ngươi còn nhớ ta có cùng ngươi đề cập qua, ta có một người cô đã mất tích nhiều năm?”

Nàng khẽ giật mình, trừng mắt nhìn hắn.

Hắn bình tĩnh nói: “Phó Kỳ, thì ra là Thất sư huynh ngươi tìm được nàng”

“Ai, không tính là ta tìm được.” Phó Kỳ vẻ mặt tươi cười: “ Là ta vận khí tốt, Công tôn tiểu thư vừa mới vào Trung Nguyên, đang muốn hồi Vân gia trang liền gặp ta”

“ Công tôn Yếu Bạch?” Nàng lớn tiếng nói, làm sao có thể?

Công tôn Hiển khẽ vuốt cằm, ánh mắt không rời nàng “Nàng cùng với nữ tử trong bức họa thập phần giống nhau.”

Bức họa? Sơn Phong chống lại ánh mắt của nữ nhân kia. Khác nhiều lắm a? Rõ ràng đôi mắt Công tôn Yếu Bạch không phải như thế!

“ Đúng, đúng, là như vậy!” Phó Ngọc rốt cuộc tìm lại được đầu lưỡi, nhiệt tình giải thích: “Ta mỗi ngày đều ngắm bức họa đó, con mắt quả thực cùng người trong tranh không sai biệt. Thật không ngờ Yếu Bạch tiểu thư có thể xuất hiện sau 5 năm, điều này thật sự là……

Trò đùa! Nàng nhìn Công tôn Hiển, muốn trong mắt hắn nhìn ra đáp án, nhưng mắt hắn tựa như đại dương u tối, không nhìn ra chân ý.

Trong lúc đó, tay phải bỗng bị người giữ chặt, trực giác nàng muốn phất tay ra lại phát hiện khí lực đối phương so với nàng lớn hơn.

“ Ngươi chính là phu nhân của Hiển nhi sao?” Nàng kia mở miệng, ngữ khí có chút khàn khàn.

Hiển nhi? Nữ nhân này sao biết được Công tôn Yếu Bạch luôn gọi Công tôn Hiển như vậy? Nàng quả thực mờ mịt.

“ Sơn Phong, trước mắt ngươi không cần gọi cô cô.” Công tôn Hiển ngữ khí ôn hòa nói: “ Chờ hồi Vân gia trang, Xuân Hương công tử cùng Tam công tử xác thực lại, mới có thể xác định thân phận nàng, đến lúc đó gọi cũng không muộn.”

“ Kỳ thật không phải xác thực” Phó Kỳ cười nói: “ Ta đã đánh giá kỹ càng, con mắt Công tôn tiểu thư cùng bức họa giống như đúc, lòng bàn tay phải có một nốt ruồi son đều không sai chút nào.”

Nốt ruồi son? Sơn Phong cúi đầu xem xét, thấy nàng kia mở lòng bàn tay phải, quả thật có một nốt ruồi son nhỏ, mà chính nàng…… Nàng chậm rãi mở ra, lòng bàn tay có chút mập, trắng hồng, nhưng lại không có lấy một nốt ruồi nhỏ.

Bốn phía tự hồ có người nói chuyện, nhưng đầu nàng ong ong, lúc nghe được lúc không.

Nốt ruồi son ở đâu ra? Công tôn Yếu Bạch căn bản không có nốt ruồi son!

Bức họa ở đâu ra? Công tôn Yếu Bạch căn bản nhìn không như vậy!

Nữ nhân này ở đâu ra? Công tôn Yếu Bạch thực sự đang đứng đây a!

Nàng thực sự mới là Công tôn Yếu Bạch, là cô cô của Công tôn Hiển.

Bạn đang đọc Nhất minh thiên hạ của Vu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Congtonvoba
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.