Công tôn Yếu Bạch, huynh trưởng Nhàn Vân Công tử, cháu trai Công tôn Hiển, thế giao Xuân hương công tử, có thể nói là giang hồ thiên chi kiều nữ. Nữ tử này bản tính kiêu ngạo, nhát gan, yêu thích cái đẹp, rất vui vẻ vì có cháu trai nhỏ tuổi Công tôn Hiển. Một ngày, tiền bối giang hồ tới chơi, không khỏi khen ngợi: “ Công tôn tiểu thư dáng người mềm mại, hoa nhường nguyệt thẹn, ánh mắt long lanh tựa sương sớm, quả là mỹ nhân khuynh thành.” Xuân hương công tử cười không nói, Công tôn Hiển mới mười tuổi chợt hỏi: “ Lời tiền bối nói, là thật lòng sao?”. Tiền bối đáp: “ Đương nhiên. Lão phu hiểu biết sâu rộng, các mỹ nhân hiện nay chỉ sợ khó ai sánh bằng tiểu thư đây. Tiểu thư sinh ra trong giang hồ, chính là người giang hồ. Thật may mắn.” Công tôn Hiển cười lạnh: “ Tiền bối hiểu biết nhiều. chắc sẽ biết tướng mạo như vậy chính là bạc mệnh đi. Người người thưởng thức cái đẹp, nhưng là không người nào nhận thức được tâm tình của nó. Mỹ mạo cỡ này, không cần cũng được!”. Dứt lời, phất áo rời đi. Công tôn Yếu Bạch trốn dưới bệ cửa sổ, mặt đầy nước mắt.
Thành thân đã mấy năm, nàng cũng nhiều lần suy nghĩ, chưa có người vì nàng lên tiếng, tám chín phần mười, Công tôn Hiển lúc ấy có đã tình ý bất lương.
-----Vân gia trang đời thứ mười, tình sử Công tôn Hiển . Cửu công tử
Đoạn ghi chép này sau khi rơi vào tay Công tôn Hiển, bị ném vào Cổ Các tầng trong cùng, vĩnh viễn không được thấy ánh mặt trời.
……………………………………………….
Có lầm hay không, nàng mới chính là Công tôn Yếu Bạch nha!
Người duy nhất biết sự thật lại làm phản rồi, không vạch trần Công tôn Yếu Bạch giả kia, rõ ràng hai người tướng mạo bất đồng a…………
Nương theo ánh trăng, nàng cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ. Mặt tròn, mắt cũng tròn, nào có điểm nào giống với dáng người mảnh khảnh của nữ tử kia. Chỉ cần nhìn là biết người kia không phải Công tôn Yếu Bạch, sao những người này lại chắc chắn là phải chứ?
Là bởi vì bức họa sao?
Phó Ngọc nói, nàng mất tích không lâu, Xuân Hương công tử dựa vào hình dạng năm mười hai tuổi của nàng để vẽ nên dáng vẻ nàng khi trưởng thành, cho dù Xuân Hương công tử có quên phân nửa hình dáng của nàng thì cũng không thể vẽ thành một người khác chứ?
Nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân, lại nhìn chính mình bộ dáng hơi mập mạp cùng mỹ nhân phôi tử giả mạo kia khác nhau một trời một vực. Nội tâm phiền não, nàng bèn đi đến mặt hồ, cởi giày ra ngâm chân.
Không lâu, nam nhân áo đen thắt lưng ngọc bích tối màu vô thanh vô tức ngồi xuống bên cạnh nàng.
“ Ngươi mệt sao?”
Nàng ôm giỏ thức ăn nhiệt tình gặm, không ngẩng đầu nhìn hắn “ Không mệt lắm”
Hắn yên lặng chăm chú nhìn nàng ngâm mình trong hồ tuyết, lạnh nhạt nói:
“ Có người ngoài ở đây, lần sau đừng như vậy.”
Nàng ngẩn người, quay đầu nhìn đống lửa khá xa bờ hồ kia. Trình Tranh đã trở về Thiên Cương phái, mà bọn họ sau một hồi vội vã, không kịp vào thành, chỉ có thể ngủ ngoài trời. Phó Ngọc cùng Phó Kỳ còn đang bận trò chuyện cùng Công Tôn Yếu Bạch, có ai rảnh mà nhìn lén nàng ngâm chân chứ?
Nàng đầy nghi hoặc, thấp giọng hô:
“ Hiển nhi….”
“ Hiện tại đừng gọi ta như vậy.”
Được, được, được, nữ nhân khác có thể gọi mà nàng thì không được. Nàng giận hắn nhưng không thể lên tiếng, chỉ có thể buồn bực gặm đồ ăn.
“ Ngươi chớ cùng nàng gần gũi quá.”
Nàng khinh thường “ Nàng là cô cô của ngươi, ta cùng nàng thân cận cũng không phải là chuyện xấu đi.”
“ Ngươi chớ cùng nàng gần gũi quá.” Hắn lặp lại lần nữa, ngữ khí có phần nghiêm khắc.
“ Không lại gần cũng sẽ không tiếp cận a.” Nàng cắn môi, liếc hắn, con ngươi đen luôn mang vẻ hờ hững, nhưng trong mắt nàng lại có phần ấm áp.
Nàng cúi đầu, nghĩ nghĩ, than một tiếng, cảm giác như đang nhai sáp, cười mị hỏi hắn:
“Yếu Bạch tiểu thư kia…..ngươi cùng nàng thân thiết a?”
Hắn nhìn nàng chằm chằm không trả lời.
Nàng liếm môi, ánh mắt dao động, liếc nhìn trăng tròn trên bầu trời, vừa cười :
“ Ta nghĩ kỹ rồi, bất kể nàng là Công tôn Yếu Bạch cũng được, mà cô nương nào đó cũng được, chỉ là tên gọi thôi, …. Có cơ hội thì nên nắm bắt, tránh bỏ lỡ để sau này phải hối tiếc.”
Bờ hồ một mảnh yên tĩnh, không có người trả lời nàng. Nàng nhịn không được liếc nhìn hắn, hắn vẫn đang nhìn nàng nhưng nhiệt độ trong mắt đã biến mất.
Nàng chột dạ vuốt vuốt giỏ, nhẹ nói:
“ Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, đạo lý xưa nay vẫn thế, kỳ thật tình cảm ngươi với ta ….cũng khá tốt….. không phải quá… quá….” Nội tâm có phần chua sót, không nói lên lời.
“ Đừng ngâm chân trong nước quá lâu.” Hắn đột nhiên nói.
Nàng chần chờ trong chốc lát, gật đầu. Dù sao nàng vẫn còn thời gian, vẫn có thể tạo cơ hội cho hắn với những nữ nhân khác.
Nghĩ vậy, nàng liền nhấc đôi chân trần lên khỏi mặt nước, vừa chạm đến giày thêu, hắn lại nói:
“ Chân ẩm ướt đi giày không thoải mái, có muốn ta ôm người trở về không?”
“ Không, không cần!”. Nàng miễn cưỡng nói: “ Ta hiện tại so với trước kia còn nặng hơn, ta sợ ngươi ôm không được.
“ Phải không?”. Hắn không nói thêm gì nữa
Nàng một mực cúi đầu, không muốn nhìn hắn. Đang muốn xỏ chân trần vào giày, trong tầm mắt liền xuất hiện tay nam nhân, mắt cá chân đột nhiên bị kéo lên làm nàng hơi ngã về phía sau.
Nàng hoảng sợ, vội vàng dùng khuỷu tay chống đỡ. “Ngươi làm gì thế hả?”.
Thần sắc hắn tự nhiên, lấy khăn ra, lạnh lùng liếc nàng. “Lau chân”
Lau chân ai? Đó là chân nàng mà! Nàng nhẹ dùng lực muốn rút về, lực đạo của hắn lại vừa đúng làm cho chân nàng kẹt cứng trong tay hắn.
Nàng đỏ bừng mặt, thấp giọng kêu:
“ Công Tôn hiển, ngươi đây là làm cái gì vậy?” Vạn nhất có người đến, thì thật là mất mặt mà.
Hắn không để ý đến kháng nghị của nàng, chậm dãi lau bàn chân trắng như tuyết của nàng, chậm đến mức như đang lau kỳ trân dị bảo, đến mức nàng cho là hắn cố ý chỉnh nàng.
Hiện tại mà có cái lỗ, nàng nhất định vùi đầu vào đó, nhưng nàng lại không khống chế được liếc trộm hắn. Khuôn mặt tuấn mỹ không chút biểu tình, giống nhau tạc tượng, nguyệt quang trong đôi mắt ẩn hiện dưới hàng mi, có phần thần bí, mang chút trong trẻo nhưng lạnh lùng yêu mị.
Nàng khẽ giật mình. Cảm giác này không nhầm đi, từ khi hai người họ thành thân, đôi khi nàng sẽ cảm thấy cái vị trượng phu bối phận còn nhỏ hơn nàng 1 bậc này mang một ít yêu khí bức người, có thể làm cho toàn thân nàng đột nhiên phát lạnh, lại không khống chế được mà tim đập liên hồi.
Diện mạo hắn giống y đại tẩu, nhưng xuất thân ma giáo của đại tẩu chưa bao giờ làm cho người ta có cảm cảm giác tà mị này a.
Hắn lau một hồi, rốt cục buông chân nàng, nàng vội vàng thu hai chân vào trong váy, chuẩn bị làm rùa đen rụt đầu, lui về sau. Nào biết, hắn động tác cực nhanh, nháy mắt liền ngăn đôi chân đáng thương của nàng, không những thế, hắn còn đặt một chân vào giữa hai chân nàng, tựa như xà độc lẻn đến trước mặt nàng.
Nàng sợ tới mức khuỷu tay mềm nhũn, thân thể mềm mại đổ rạp trên cỏ. Nàng cố gắng chống hai tay, rồi ngước lên chống lại hai con ngươi đen sâu không thấy đáy, nuốt nước miếng, lắp bắp nói:
“…Hiển, Hiển nhi, không, người nào đó, cũng không đúng, Công Tôn Hiển, có người ở đó, ngươi đừng làm bậy a!”
Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn hơi cúi xuống, nàng lập tức nín thở, hai con ngươi trừng to, đến khi chóp mũi hắn cơ hồ đụng phải nàng, hắn mới ngừng lại.
“ Ta làm bậy như nào?” Hắn mở miệng. Thanh âm mang chút khàn khàn, đôi mắt ranh mãnh nhìn nàng chăm chú.
“ A, không làm bậy…. Là ta nói sai rồi, sai rồi.” Nàng rầu rĩ gặm mứt táo.
“ Sơn Phong, lần này ngươi rời đảo, trở nên an tĩnh hơn.” Hắn nói chuyện âm thanh lạnh lạnh
Nàng trầm mặc trong chốc lát, muốn tránh ánh nhìn, nhưng hắn hoàn toàn đóng chặt tầm mắt nàng, nàng đành phải trừng mắt nhìn vành tai của hắn, nhẹ giọng nói:
“ Ta tuổi cũng không còn nhỏ, cũng nên học cách điềm tĩnh.”
“ Cái nha đầu luôn yêu thích làm nũng kia, làm sao có thể biết rõ hai chữ này viết như thế nào.” Hắn chậm rãi nói.
Nàng lập tức trừng hắn.
Khóe miệng hắn nhẹ nhấc lên, lại nói:
“ Ta cùng Công Tôn Yếu bạch kia thân thiết sao?”
“ Ta làm sao biết!” Nàng mếu máo
“ Ta cùng Công tôn Yếu bạch trong xe ngựa kia rất thân thiết sao?” Ngữ khí hắn tăng thêm
Da đầu nàng có chút run lên, nhếch miệng, vẫn là mạnh miệng nói:
“ Ta nghĩ, thật là thân thiết, phi thường thân thiết, thân thiết đến độ có thể gạo nấu thành cơm.”
Đôi mắt đen híp lại, tức giận vô hình từ người hắn phát ra, nàng gặm mứt táo có điểm phát run.
“ Ta, ta cảm thấy thực ra khi nấu cơm…..gạo sống còn chẳng bằng gạo nấu thành cơm đi….” Nàng tức giận đến mức muốn ném luôn phần thức ăn cuối cùng duy trì sự sống đi, nhưng dưới áp bức của hắn, nàng chỉ có thể buồn bực thu tay về, cắn răng nói: “Công Tôn hiển, ngươi ở đây là đang làm gì hả, rõ rang có một đại mỹ nhân ở bên người, ngươi còn không nắm lấy, quấn quýt lấy ta làm gì? Mắt ngươi chỉ thế thôi à?”
“ Ngươi mới là thê tử ta, không phải nàng ta.”
“ Còn chưa viên phòng, thê tử cái gì chứ?”
“ Ngươi muốn viên phòng, ta sẽ thành toàn.” Hắn đáp cực nhanh.
“ Ta không phải vậy!” Nàng xem ra còn đáp lại nhanh hơn
“ Thê tử ta là ai hả?”
“……”
Một tay hắn vuốt ve mặt nàng, khiến nàng run rẩy. “Đêm nay cũng không lạnh đi.”
“ Cái gì?” Động tác vuốt ve ôn nhu một cách khác thường của hắn làm nàng có chút bất an.
Khóe miệng hắn lại hiện lên nụ cười quỷ dị, ôn nhu nói:
“ Chúng ta đi xa một chút, tìm nơi bí mật, ngay tại đó có thể viên phòng.”
Hắn nói rất tự nhiên, nàng nghe được lại đỏ bừng mặt, vội vàng nói: “ Ta không muốn!”
“ Tại sao không muốn?” Hắn tỏ vẻ không biết, con ngươi đen láy không còn cảm giác thâm sâu khó lường nhưng lại mang theo hàn ý, “Chúng ta thành thân đã năm năm, sớm nên có một oa nhi rồi. Không viên phòng, ngược lại là ta không phải, mới vừa rồi không phải nàng nói, có cơ hội thì nên nắm bắt, đỡ phải bỏ lỡ sẽ hối hận sao?”
“…………………..”
“ Thê tử ta là ai hả?”
“ Là ta.” Nàng thở dài, yên lặng nhìn hắn “Ngươi đúng là đầu óc không linh động mà.”
Công Tôn hiển chống lại tầm mắt nàng, hàn ý giảm bớt “Hiện tại, ngươi có thể chọn điều tương tự”
“ Ta…..muốn ôm ngươi.” Nàng không nhịn được khát vọng nội tâm, nhẹ nhàng nói.
Thần sắc hắn nhu hòa, đón lấy quả táo từ tay nàng, cầm tay nàng vòng qua eo hắn, sau đó từng miếng đút cho nàng.
Tuy bị đút như vậy rất không có hào khí, nhưng nàng lại rất hưởng thụ nhắm mắt cảm thụ nhiệt độ hắn. Không lý nào ban ngày hàng giả kia gần gũi hắn mà nàng lại chỉ có thể cùng hắn giữ khoảng cách.
Mùi hương trên người hắn làm nàng lưu luyến, nhiệt độ cơ thể hắn làm nàng yên tâm, nếu như nói, trên đời này có điều gì có thể khiến nàng không an tâm thì chỉ có Hiển nhi của nàng.
Thậm chí, nàng có chút hoài nghi, năm đó vì để nàng yên tâm mới đưa hắn tới cửa .
“ Muốn ngủ chưa, ta liền điểm huyệt ngủ.” Hắn ấm giọng nói
“Không không, chờ một chút, chờ một chút, ta lâu rồi không có ôm ngươi” Nàng ngoan ngoãn há miệng, như chú chim nhỏ chờ được ăn
Sau đó một bên mặt nàng dán trên ngực trái hắn, thấp giọng hỏi:
“ Hiển nhi, ta nghĩ, nếu không có tìm ra, ngươi cũng không cần phí nhiều tâm tư nữa.”
Thân thể hắn chợt cứng, ngữ khí cũng thay đổi theo: “Chỉ cần có người, nhất định tìm được.” Phát giác sự bất an của nàng, hắn dùng âm lượng chỉ có nàng mới nghe thấy: “Mười mấy năm này, không chỉ Vân gia trang tìm kiếm, Huyết Ưng là tổ chức giang hồ sát thủ, người nào không muốn tìm? Nó là một tổ chức, không phải một người, tất có sơ hở. Sơn Phong, ngươi cho rằng tổ chức mà Vân gia trang đang tìm kiếm là quái vật ba đầu sáu tay sao?”
Nàng khẽ giật mình, phản xạ đáp: “Trên đời này lấy đâu ra quái vật ba đầu sáu tay?”
Hắn mỉm cười “Đúng vậy, cũng chẳng phải thần tiên ma quỷ. Chỉ cần là người giang hồ, chỉ cần là người thường, Vân gia trang đều có nhãn tuyến, cái này ngươi cũng biết. Ngươi nói, về điểm này, cái gì có thể thoát khỏi tai mắt của Vân gia đây?”
Nàng há hốc mồm, không hỏi nhìn về phía hắn “ Có phải….phải….Kinh sư kia….” Không thể nào?
Hắn gật đầu “Văn Nhân minh chủ cùng Xuân Hương đều có cùng suy đoán. Triều đình cùng giang hồ quan hệ gần đây khó lường, quốc thái dân an thì muốn suy giảm thế lực giang hồ, thiên hạ đại loạn lại muốn dựa vào chúng ta. Kỳ thi võ tổ chức thường lệ sáu năm một lần, nhưng trong mười năm qua không thấy nữa, thời gian gần đây, có đến mười quan lại bị giết bởi Huyết Ưng, ta hoài nghi tổ chức này đứng sau là vị quan lớn triều đình nào đó, giết người giang hồ chỉ là che mắt, ám sát quan triều đình mới là mục đích sau cùng, kết quả lại giá họa cho giang hồ, nhất cử lưỡng tiện.”
Nàng nghe vậy thấy lạnh một hồi: “……Vậy chẳng phải là không có hi vọng sao?”
Hắn nhìn nàng, ôn nhu nói:
“ Ai nói không có hi vọng? có được manh mối này, ta nghĩ, ta nhất định sẽ có được những gì mình muốn”
Nàng im lặng không nói, hướng hắn ôm thật chặt.
“ Muốn ngủ sao?”
“ Chưa muốn.” Nàng lẩm bẩm
“ Ngươi chỉ cần nghĩ, tương lai chúng ta sẽ tốt thôi”.
Nàng với tương lai của hắn ư? Nàng ngẫu nhiên trộm nghĩ, nhưng không dám nghĩ sâu xa, chỉ như một giấc mộng phi thường mỹ lệ. Nàng nghĩ, chờ hắn cùng nàng có hài tử gánh vác trách nhiệm Vân gia trang, nàng có thể cùng hắn hồi đảo, cùng huynh và tẩu trải qua cuộc sống ẩn cư. Mỗi lần nghĩ tới đây, nàng liền cười ngây ngô một hồi, sau đó nước mắt liền rơi xuống.
Khi rảnh rỗi, nàng sẽ nghĩ, mộng tưởng không thể quá lớn, nếu không ông trời sẽ mặc kệ. Vậy chỉ cần, Hiển nhi mang theo vợ con hắn hồi đảo, cho nàng gặp hắn, chơi đùa với hài tử hắn, bình yên trong một vài ngày là tốt rồi.
Một nhà Công Tôn có thể bình an là quan trọng nhất.
Tuy mỗi lần nghĩ như vậy, trái tim luôn đau nhức khó kìm chế được, nàng tình nguyện để mộng thành hiện thực, không muốn lại hủy hoại tương lai của hắn.
Đột nhiên, bên hông hơi đau, nàng liền mất ý thức, hai tay vô lực từ từ buông xuống
Công Tôn hiển nhìn dung nhan đã ngủ say lúc lâu mới đứng dậy thay nàng đi giày vào.
Hắn yên vị bên người nàng, ngước nhìn bóng đêm, thẳng đến khi gió lạnh trong đêm nổi lên, hắn mới ôm nàng hướng về doanh địa.
Chẳng biết lúc nào, Phó Kỳ đã đứng dưới cây không xa, nhìn hắn đi đến, lập tức nói:
“ Công Tôn tiên sinh…. Ngươi thực sự đã thành thân sao?”
“Ừ.”
“ Chính là…..” Hắn nhìn Sơn Phong đang ngủ say “Công Tôn tiểu thư nên làm sao bây giờ?”
“ Là sao ?”
“ Nghe nói, tiên sinh cùng Công Tôn tiểu thư thanh mai trúc mã…..” Phó Kỳ gãi gãi đầu, sảng khoái nói: “Phó kỳ vốn tưởng rằng tiên sinh có huyết thống của sư nương, sẽ không quan tâm đến bối phận. Ngươi đã thành thân, vậy thì, Công Tôn tiểu thư…. Người của Vân gia trang đều có cơ hội đi.” Hắn kích động.
“ Tùy ngươi.”
Công Tôn hiển đang muốn đi qua hắn thì Phó Kỳ lại lo lắng nói:
“ Hiện tại Công Tôn tiểu thư xuất hiện, tin tức sẽ rất nhanh truyền đi, vạn nhất Huyết Ưng không buông tha nàng, cái này…..”
“ Nếu như lại để bọn chúng hành động, Vân gia trang cũng không cần là chỗ dựa giang hồ nữa”. Dứt lời, liền hướng doanh địa đi tới
Phó Kỳ sờ sờ mũi, lầm bầm:
“Nghe có điểm sát khí nha….. Công phu của ngươi mặc dù cao, nhưng bọn chúng cũng chẳng dễ động vào ”
Hắn thở dài, theo trở lại doanh địa
Công Tôn Hiển dường như không có ý định để thê tử hắn cùng Công Tôn Yếu Bạch ngủ cùng xe ngựa, chỉ từ trong xe lấy ra tấm thảm mỏng, lại cùng Công Tôn Yếu Bạch nói vài lời vô ích, hai người khách khí mang theo vài phần quen thuộc, hết thảy đều rơi vào mắt Phó Kỳ.
Sau đó, hắn nhìn Công Tôn Hiển cầm thảm mỏng trở lại dưới cây, thê tử hắn nằm bên cạnh không nhúc nhích, một giỏ thức ăn bày ở trước mặt nàng, nữ nhân này….bị điểm huyệt?
Bị điểm huyệt thật sao? Vì cái gì? Một bụng đầy nghi vấn, nghe thấy Phó Ngọc nhẹ hô:
“ Thất sư huynh, không mau dưỡng thần, ngày mai chúng ta phải cấp tốc lên đường”
Phó Kỳ gật đầu cười, chạy đến bên người tiểu sư đệ ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
“Lão Bát, Công Tôn hiển cùng lão bà của hắn rốt cuộc là tốt hay không tốt?” Phó Kỳ phi thường tò mò
Phó Ngọc nhìn nhìn lại đôi phu thê kia, thấp giọng đáp:
“ Đệ thấy không được tốt lắm, lúc này đệ cũng chưa rõ ràng lắm, nhưng ít nhất, Công Tôn Hiển không quá cao hứng khi nàng xuất hiện.”
“Nha…” Phó Kỳ đang muốn nhắm mắt, đột nhiên nhìn thấy Công Tôn Hiển bật dậy, hướng bọn họ ra hiệu, hắn sửng sốt, lập tức đẩy đẩy Phó Ngọc “Nhanh lên, có người đến đây!”
Hắn nheo mắt nhìn, trong bóng tối, cánh rừng không hề có động tĩnh gì, hoàn toàn không phát giác ra bất kỳ người nào đang tiếp cận, điều này làm cho hắn lạnh sống lưng. Công Tôn Hiển võ nghệ vượt xa Sổ tự công tử bọn hắn, hôm nay hắn mới nhận thức được.
Ánh mắt hắn không dấu vết rơi về phía thê tử sau lưng Công Tôn Hiển ở đầu này, rồi sau đó, hắn dời về phía Công Tôn Yếu Bạch trên xe ngựa ở đầu kia.
Hai người này, vì cái gì phải duy trì một khoảng cách xa như vậy? Rốt cuộc ai mới là người được bảo vệ?
Khi nàng tỉnh lại, đã ở một nơi khác.
Nàng thấy cũng không ngạc nhiên. Ở cùng Hiển nhi trên đảo kia vài năm, bất kể nàng ngủ ở chỗ nào, sáng hôm sau tỉnh lại đều là chỉ mặc quần áo trong nằm trên giường.
Nhưng lúc này đây, sắc mặt nàng có điểm lạ, gặm chiếc bánh bột lọc trong suốt lấy từ chiếc giỏ, rủ mắt nhìn chính mình quần áo chỉnh tề, lại nhìn cô nương che mặt ngồi cạnh giường.
“ Cháu dâu, ngươi tỉnh, thực chuẩn a, Hiển nhi nói lúc này ngươi sẽ tỉnh, quả nhiên hắn đoán đúng.”
“ Ân…..” Nàng thực sự không phát ra được hai chữ cô cô kia. “Xin hỏi….Công Tôn Hiển đang ở đâu?”
Cô nương che mặt cười, cười khiến mi mắt cong cong, cười khiến nàng đỏ mặt, tim đập loạn. Hiển nhi rốt cuộc ở đâu quen biết cô nương như vậy, đến nàng còn bị mê hoặc, hắn là nam nhân sao lại không bị ảnh hưởng, thực sự là….. chỉ có thể là hòa thượng đi.
Cô nương che mặt cười yếu ớt: “Tối qua có người thăm dò Hiển nhhi, cũng khó trách ngươi không biết, khi đó ngươi ngủ say, tất cả mọi người đều bị kinh động qua, chỉ có ngươi còn đang ngủ.”
Nàng nghe vậy, mặt càng thêm hồng “ Ta… một khi ngủ liền rất sâu…..”
“ Nhìn ra được , Hiển nhi ôm ngươi lên xe ngựa, ngươi cũng không nhúc nhích chút nào, khi đó ta còn tưởng ngươi hôn mê, làm ta sợ nhảy dựng.”
Sơn Phong che miệng ho khan, lảng sang chuyện khác: “Đây là đâu vậy?” Không giống khách điếm, lại càng không giống Vân Gia trang.
“ Ta nghe Phó Kỳ nói, đây là Phủ đệ của Thiết quải Ngụy Lâm, cháu dâu ngươi nghe qua chưa?” Nàng thân mật hỏi
Nàng lắc đầu
Cô nương che mặt cười ôn nhu:
Thiết quả Ngụy Lâm ba mươi năm trước có chút tiếng tăm, về sau rút khỏi giang hồ, không màng đến chuyện giang hồ nữa. Ta nghĩ suốt một đêm lý do Ngụy lâm tìm tới Hiển nhi? Nhưng chính là nghĩ không ra a. Chờ hắn trở về chúng ta sẽ biết đáp án” Dứt lời, đột nhiên bắt lấy tay Sơn Phong nói: “Ta gọi ngươi là Sơn Phong, có được không?”
“…..Được” Nàng âm thầm muốn rút tay, nhưng nàng có cảm giác, Công Tôn Yếu Bạch giả này sức lực không hề nhỏ “Là Công Tôn Hiển thỉnh ngươi cùng ta sao?”
“ Đúng vậy. Ta với ngươi coi như tuổi tác tương đồng, bắt ngươi kêu ta hai tiếng cô cô chắc hẳn ngươi cũng không nguyện ý, như vậy tốt rồi, ta nhũ danh Diên Thọ, ngươi kêu ta Diên Thọ là được”
Sơn Phong ngẩn ngơ. Nhũ danh của nàng đúng là Diên Thọ, do phụ thân Hiển Nhi đặt, hi vọng nàng có thể kéo dài sinh mệnh, nàng cảm thấy quá khó nghe, nên không đồng ý người trong trang gọi nàng như vậy.
Cô nương này ngay cả nhũ danh của nàng cũng biết, có thể thấy được Hiển Nhi tốn không ít tâm tư, quyết dùng công Tôn Yếu Bạch giả để dụ Huyết Ưng lộ diện.
Hắn gần đây quá mức chú ý. Chỉ cần vừa ra đảo, không bao giờ đề cập đến tung tích của nàng, cũng không đề cập đến suy nghĩ của hắn về Công Tôn Yếu Bạch kia, không đề cập đến kế hoạch của hắn, thậm chí, cho dù là khi đối mặt nàng, cũng không kêu khuê danh thật của nàng, không coi nàng chân chính là Công Tôn Yếu Bạch, bởi vì hắn sợ tai vách mạch rừng.
Dưới loại tình huống này, hắn muốn tìm người giả mạo Công Tôn Yếu Bạch, người này nhất định phải là người hắn vô cùng tin cậy, mới có thể…..
Nàng cắn môi, vụng trộm dò xét cô nương trước mặt, không ngờ bắt gặp ánh mắt thanh lệ đối phương đang quan sát nàng. Nàng âm thầm chấn kinh, miễn cưỡng cười:
Ánh mắt thanh lệ lập tức biến mất, Diên Thọ giả bộ như vô sự cười nói:
“ Hiển nhi thuở nhỏ luôn gần gũi với ta, ta vẫn cho là hắn không màng nữ sắc, nếu bàn về kết hôn chỉ sợ là nhờ người mai mối, nào biết hắn sớm thành thân nhiều năm, các ngươi…. Các ngươi tình cảm phu thê tốt chứ?”
“……Cũng khá tốt,” Nàng hàm súc đáp
Diên Thọ khẽ nhíu lông mày nhỏ “Chỉ là khá tốt? Ngươi….có thực sự thích Hiển nhi?”
Sơn Phong nháy mắt mấy cái, có phần ngạc nhiên vì câu hỏi của nàng, nhưng vẫn đáp:
“Ân, ta thích hắn.”
Nàng nghe vậy, vừa cao hứng vừa thất vọng “ Thích là tốt, thích là tốt…. Hiển nhi thực sự có phúc khí”
Sơn Phong dù không để tâm, cũng nhận ra sự thất vọng. Thất vọng rõ ràng là đối với Hiển nhi, chỉ sợ cô nương này đã sớm thích Hiển nhi, lại không ngờ hắn sớm đã thành hôn.
Diên Thọ cười yếu ớt, lại nói: “Hiển nhi không nói nhiều, nhưng lại là hảo nam nhân đáng để phó thác”
Sơn Phong chăm chú nhìn nàng, chậm rãi gật đầu, cùng lúc đó nét mặt tươi cười sáng lạn nói:
“ Ngươi nói đúng. Chỉ cần hắn cưới thê sẽ toàn tâm toàn ý đối với nàng, nếu như này nào đó ta mất, hắn lấy người khác nhất định cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối với người đó, điều này ngươi hãy nhớ kỹ”
Diên Thọ nghe vậy, đôi mắt kinh ngạc “Sơn Phong, ngươi đang nói gì vậy?”
Nàng làm mặt quỷ nói “Ta không có ý gì khác, chỉ nói sự thật thôi. Ngươi đừng nhìn ta có chút mập mạp, thực ra thân thể không tốt lắm, loại sự tình này rất khó nói”
“Vậy cũng đừng đem những lời này nói ra miệng, quá xui xẻo” Diên Thọ nắm chặt bàn tay mập mạp của nàng.
Sơn Phong gật đầu cười.
Hai người tán gẫu chủ yếu xoay quanh nguyên nhân Thiết quải Ngụy Lâm mời Hiển nhi qua phủ, nhưng Sơn Phong mơ hồ phát giác nữ tử ngày tựa hồ đang muốn hòa hợp với nàng, dù là hai người chỉ nhìn nhau một hồi, nàng ta cũng vẫn lấy làm vui mừng.
Nữ tử vừa tươi sáng vừa lớn mật như vậy, thật thích hợp với Hiển nhi…
“Muội muội, ta gọi ngươi là muội muội được chứ?” Diên Thọ đột nhiên nói
Nàng trợn mắt nhìn nàng ta
“Ngươi là thê tử Hiển nhi, theo bối phận thì không phù hợp, đặc biệt Vân Gia trang lại rất coi trọng đạo lý bối phận, nhưng với ngươi ta vừa gặp đã thân, ta gọi ngươi một tiếng muội muội, ngươi lại kêu ta một tiếng Diên Thọ thật tốt.”
Sơn Phong thực ngạc nhiên. Có nhất thiết phải nhảy bậc nhanh như vậy không. Cho dù Hiển nhi có tình, cũng không cần nhanh như vậy cùng nàng tỉ muội tương xứng a? Nàng còn chưa có chết nha…
Diên Thọ thấy nàng không có cự tuyệt, vui vẻ nói: “Cứ quyết định vậy đi, muội muội, từ nay về sau vô luận thế nào, mặc kệ phát sinh chuyện gì, vẫn cứ để tỷ gọi ngươi muội muội, tuyệt không thể đổi ý nha.”
“….” Ý nàng ta là, nếu nàng ta có đoạt được Hiển nhi trước khi nàng chết thì cũng mong nàng thứ lỗi.
“ Muội muội?”
“……Không nói đến tuổi ngươi so với ta vẫn là nhỏ hơn đi.” Sơn Phong thấp giọng lẩm bẩm.
“Mặc kệ ai lớn hơn, nhìn muội chính là so với tỷ nhỏ hơn, kêu ngươi một tiếng muội muội cũng là dễ hiểu.”
Nói cách khác, nữ nhân này chính là muốn làm lớn. Từ nay về sau trên bài vị Công tôn Gia, nàng cũng chỉ có thể đứng sau nàng ta,…. Có nhất thiết phải bức nàng như vậy không?
Răng lại bắt đầu ngưa ngứa, muốn chạy đi cắn thật mạnh lên lưng Hiển nhi, cho hắn biết lòng nàng đang có bao nhiêu khó chịu, rất muốn đẩy tay nữ nhân này ra, muốn nàng hiểu lễ phép trên dưới trước sau. Nàng còn sống, muốn cùng nàng tranh đoạt Hiển nhi, có phải quá đáng không?
Đang lúc nàng buồn bực gặm đồ ăn thì có tiếng gõ cửa, Diên Thọ lập tức véo bàn tay nhỏ bé mập mập của nàng, muốn nàng nhỏ tiếng, chú ý.
“ Mời vào.” Diên Thọ nói
Nô bộc Ngụy phủ đẩy cửa vào “Công Tôn tiên sinh mời Công Tôn tiểu thư qua thư phòng có việc trò chuyện.”
“ Vậy sao?” Diên Thọ trầm ngâm một hồi, với Sơn Phong cười nói: “Muội muội, hay là cùng tỷ qua đó đi. Tối qua Hiển nhi cùng Ngụy lão gia vào thư phòng cũng không có trở ra, tỷ nghĩ nhất định là việc vô cùng quan trọng. Hắn đem muội giao cho tỷ, hiện tại tỷ không thể để muội một mình, dù sao cũng phải đem muội trả trở về mới đúng.”
“ Được thôi.” Sơn Phong nghe ra nàng ta ý tại ngôn ngoại, vội xuống giường ôm lấy giỏ thức ăn. Đồng thời, nàng chú ý Diên Thọ cũng xoay người lấy ra một cái giỏ khác, chuẩn bị bất cứ tình huống nào. Cô nương này thực cẩn thận, cẩn thận đến….. Nàng thực muốn hỏi thẳng: ngươi chiếu cố ta như vậy, có phải là rất có ý với Công Tôn Hiển không?
Nàng có thể hỏi sao? Cho dù có thể hỏi, nàng cũng chẳng muốn nghe, ít nhất là không muốn nhanh như vậy.
Phủ đệ Thiết quả Ngụy Lâm giống như phú hộ bình thường, không có nhiễm nửa phần khí tức giang hồ, một đường đi tới, trong phủ lại không có lấy nửa bóng người giang hồ, nô bộc cũng không gặp nhiều.
“ Thiết quải Ngụy Lâm quả thật đã trở thành một dân chúng bình thường” Diên Thọ thấp giọng nói.
Hai người theo người hầu tới thư phòng, còn chưa gõ cửa, đã nghe thấy Phó Kỳ tức giận nói:
“ Ta không đồng ý! Chuyện như vậy rất nguy hiểm, để cho Công Tôn tiểu thư đi làm, Công Tôn tiên sinh không phải là quá mức bạc tình bạc nghĩa sao!”
Ngoài phòng hai người nhìn nhau, đều là vẻ mặt nghi hoặc, Diên Thọ nhẹ nhàng bên tai nàng nói:
“ Công Tôn tiểu thư chỉ là ta, không phải ngươi. Muội muội yên tâm, có việc gì đã có ta chống đỡ.”
Sơn Phong có điểm ngạc nhiên. Nàng cảm thấy mờ mịt, lời nói nàng ta rất tốt nhưng thực sự quá mức ôn nhu a?
Nàng chưa kịp đáp lại, gia đinh Ngụy phủ đã bẩm báo:
“ Lão gia, Công Tôn tiểu thư đã đến.”
Đăng bởi | Congtonvoba |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 53 |