Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 5444 chữ

Trong thư phòng, ngoại trừ Công Tôn Hiển, Phó Kỳ, Phó Ngọc, còn có một lão nhân gia khác.

Lão nhân gia này, chống thiết quải, trên mặt vẫn còn chút dấu ấn của giang hồ, thân hình so với nàng còn có phần tròn trịa hơn. Có thể thấy rằng trong 30 năm sống như người thường, cuộc sống của ông khá bình yên.

Nàng cùng Diên Thọ tiến vào thư phòng, vừa vặn nghe thấy lão nhân gia nói:

“Lão phu không tham gia giang hồ đã nhiều năm, nhưng có nghe nói qua chuyện của Công Tôn tiểu thư, hôm nay có duyên được nhìn thấy dung nhan tiểu thư, coi như là vận khí của lão phu….” Cười lớn hướng cửa nhìn ra, khẽ giật mình, ánh mắt dao động giữa hai nữ tử “ Sớm… Xin hỏi, vị nào là Công Tôn tiểu thư?”

Phó Kỳ cùng Phó Ngọc đồng thời quay lưng lại kho khan, Công Tôn hiển long mày khẽ nhíu, thần sắc tự nhiên nói:

“ Sơn Phong, đến đây.”

Sơn Phong chậm chạp đến bên người hắn, Lão nhân gia kia còn đang nhìn chằm chằm làm nàng xấu hổ không thôi.

“ Đây chính là thê tử Sơn Phong.” Công Tôn hiển giống như tùy ý giới thiệu, chỉ vào Diên thọ che mặt lại nói: “Vị cô nương này mới là Công Tôn Yếu Bạch.”

“ Nguyên lai Công Tôn tiên sinh đã thành hôn rồi, lão phu còn tưởng rằng có hai vị Yếu Bạch tiểu thư.” Ngụy lâm ha ha cười nói.

Sơn Phong thấy Phó Ngọc vừa che miệng ho một tiếng, càng thấy khó xử, không khỏi vụng trộm trừng mắt với hắn:

Phó Ngọc hướng nàng làm mặt quỷ, biểu lộ như đang nói: Ngụy lâm người già hoa mắt, lại đem ngươi ngộ thành Công Tôn Yếu Bạch!

Thật sự quá đáng, nàng nhớ rõ Sổ tự công tử đời trước mỗi người đều ôn hòa hữu lễ, làm cho người khác như tắm gió xuân, dáng vẻ thế hệ này, ngay cả che dấu tâm tình cũng không thèm!

Khóe mắt nàng liếc Phó Kỳ, vốn nghĩ hắn đang nín cười, nào biết hắn đang nhìn thẳng nàng, ánh mắt cổ quái.

Mọi người một lần nữa ngồi xuống, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng của Công Tôn hiển vang lên:

“ Ngụy lão gia, ta cũng không có gạt ngươi, Công Tôn Yếu Bạch mất tích năm ta mười tuổi, đối với nàng ấn tượng cũng không sâu, hiện tại cái này thiệt giả chi phân, chỉ sợ hay là chờ Tam công tử cùng Xuân Hương tự mình nghiệm chứng mới chắc chắn.”

Phó Ngọc thấp giọng nói: “Công Tôn tiên sinh, Yếu Bạch tiểu thư đang ở đây!” Nói vậy chẳng phải sẽ làm nàng thương tâm sao?

Diên Thọ mỉm cười nói: “Vàng thật không sợ lửa, Yếu Bạch không để ý. Huống chi, lần này ta trở về Trung Nguyên, cũng không muốn gì từ Vân Gia trang, chỉ là muốn bái phỏng cố nhân mà thôi.”

Phó Ngọc a một tiếng nói: “Vân gia trang là nhà của Yếu Bạch tiểu thư, như nào là không ở lại?”

“ Ta mười mấy năm qua trường cư hải ngoại, sớm quen với cuộc sống như vậy, còn nữa…..” Nàng cười khổ : “ Ta mười hai tuổi năm đó phát sinh chuyện gì, các vị đang ngồi đây rõ cả, hôm nay Huyết Ưng chưa trừ, thật sự khó bảo toàn an nguy của ta.”

Sơn Phong cúi đầu yên lặng ăn bánh táo, lại lật tất cả những chiếc bánh trong giỏ. Uhm, xong hết rồi, nàng vừa rồi không có nghe thấy Huyết Ưng, không nghe thấy, không nghe thấy, không có gì phải sợ …..

Tiếng vang nhỏ trên bàn khiến nàng chú ý. Ngước mắt nhìn mặt bàn, có người đang rót trà, từ vị trí có thể xác định người đó là Phó Kỳ, hắn ngồi cạnh Diên Thọ, nước trà quả nhiên được đặt tới trước mặt Diên Thọ, đón lấy, bàn tay ngọc bạch duỗi ra, đem chén trà chuyển đến trước mặt nàng.

Sơn Phong thầm kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn về hướng nữ tử đó. Diên Thọ hướng nàng mỉm cười, mặt nàng bất giác phiếm đỏ.

Ngụy lão gia bất giác ném lại một câu:

“ Nói như vậy, Công Tôn tiểu thư chắc hẳn có khả năng nhớ nhanh đi?” hai mắt vụt sáng rồi biến mất

Diên Thọ nghe vậy, đôi mắt đẹp lộ ra buồn rầu nói:

“ Cái này phải xem Ngụy lão gia muốn nói tới cái gì. Giang hồ đồn đại có chút thổi phồng, nếu miễn cưỡng nhớ vài trang thư văn, Yếu Bạch có thể làm được, nhưng giang hồ đồn đại ta chỉ nhìn qua chiêu thức đã có thể nhớ như in, cái này thật sự là lời nói vô căn cứ.

“Lão phu cũng cho rằng như thế, đáng tiếc Huyết Ưng lại tin đồn đại giang hồ, cho nên mới tìm đến tiểu thư.” Liếc qua Công Tôn Hiển, Ngụy lão gia đứng dậy thở dài nói: “Mong rằng Công Tôn tiên sinh thành toàn, bảo hộ Ngụy phủ một nhà già trẻ.”

Công Tôn Hiển đứng dậy, ôm quyền nói: “Công Tôn sẽ hết sức mình.”

“ Hiển nhi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”. Diên Thọ hiếu kỳ hỏi. Mọi người cùng nhìn lại, ngoại trừ Sơn Phong đang buồn bực ăn không lên tiếng, người nào cũng thần thần bí bí.

“ Cũng không phải vấn đề gì lớn…”

“ Ai nói không lớn?” Phó Kỳ hiếm khi cũng Công Tôn Hiển xung đột. Hắn ngữ khí không tốt: “Muốn bảo trụ Ngụy phủ một nhà già trẻ, có rất nhiều phương pháp, cần gì phải liên lụy đến Yếu Bạch tiểu thư?”

Công Tôn Hiển yên lặng nhìn hắn, đồng tử đen hoàn toàn không nhìn ra được tâm tình. Phó Kỳ khẽ cắn môi, rốt cuộc im lặng nhẫn nhịn ngồi xuống.

Công Tôn Hiển đi qua ngồi xuống bên cạnh Sơn Phong, tầm mắt rơi tại Công Tôn Yếu Bạch, bình tĩnh nói:

“ Đầu năm nay, một mệnh quan triều đình bị ám sát, trên thi thể còn lưu lại hình chim ưng màu đỏ, đây đã là người thứ mười . Người này là mệnh quan họ Tề, cùng Ngụy lão gia có chút giao hảo…”

“ Chuyện hôm nay, thỉnh chư vị tuyệt đối không truyền ra ngoài.” Ngụy lão gia gấp gáp nói, đợi cho mọi người gật đầu hết, hắn mới nhẹ thở phào.

Công Tôn Hiển lại nói:

“ Tề đại nhân cùng Ngụy lão gia giao hảo, việc này chưa có ai biết, mới có thể trong thời gian này bảo toàn một nhà Ngụy gia. Ta cũng không dám che giấu, Vân gia trang mặc dù có thể nắm giữ mọi tin tức giang hồ, nhưng chỉ sợ không theo kịp Huyết Ưng, có lẽ, ngay trong lúc này, đã có người nằm vùng trong Ngụy phủ” Hắn tiếp lấy hộp ngọc đen từ tay Phó Ngọc, trên hộp có một ổ khóa, lại nói: “Bọn chúng đang muốn chính là danh sách trong hộp này.”

Danh sách? Sơn Phong rốt cuộc nâng mặt tròn, kinh ngạc trừng mắt nhìn hộp ngọc đen kia.

“ Tề đại nhân trước khi bị giết nửa năm, đã sai người bí mật đưa chiếc hộp này cùng lời nhắn nếu ngài gặp chuyện không may thì thứ trong hộp này chính là người giết hắn. Trước khi chết mấy tháng, trong phủ từng mấy lần bị trộm, đoán được là Huyết Ưng muốn đoạt đồ. Hiện tại Ngụy lão gia chính là một người dân thường, vật ấy tuyệt không thể để lâu trong phủ, lúc này mới suốt đêm mời ta tới bí mật thương thảo.”

“ Đúng, đúng, đúng”. Ngụy lão chen miệng nói: “ Cái hộp này không có chìa khóa, ta đã thử mở nhiều lần mà không được, bất luận bên trong là gì, lão phu cũng chưa hề xem qua, điểm ấy Công Tôn tiên sinh hẳn tinh tường.” nhìn thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, lão tự động coi như không biết.

“ Hiển nhi, ngươi muốn ta làm gì?” Diên Thọ cẩn thận hỏi.

Công Tôn Hiển trầm mặc trong chốc lát, không nhìn Sơn Phong, chăm chú nhìn Diên Thọ:

“ Ta muốn ngươi, đem những thứ trong hộp phải nhớ rõ, một chữ cũng không bỏ sót, sau khi về trang, trực tiếp sao chép lại.”

“ Ta không rõ, mang cái hộp theo không phải tốt hơn sao. Cần gì phải để Công Tôn tiểu thư rước họa vào thân?” Phó Ngọc không nhịn được xen vào.

“ Cái hộp nhất định phải mang đi. Đến lúc đó truyền tin ra ngoài nói cái hộp này đang trên người ta, nhưng vật trong hộp nhất định phải tiêu hủy.”

“ Vì cái gì?” Phó Ngọc khó hiểu

   “ Nếu như nó thực sự là danh sách Huyết Ưng, ngươi nghĩ có bao nhiêu người muốn cướp nó?” dù là kẻ thù hay Huyết Ưng, chỉ sợ ai cũng muốn có được nó, lúc đó danh sách được đưa ra, giang hồ sẽ đại loạn, triều đình bại lộ nhiều mệnh quan lớn, ngươi nói, người trong võ lâm sẽ có kết cục gì?”

Phó Ngọc khẽ giật mình.

Phó Kỳ tiếp lời: “Ta vẫn cảm thấy không ổn. Hoặc là, bí mật đem hộp này về Vân gia trang cũng là một cách.”

“ Không, không được!” Ngụy lão gia nói: “ Ta tìm Công tôn tiên sinh, chính là muốn ngài có thể dưới mắt mọi người mang hộp rời đi. Chỉ cần truyền ra ngoài, nói cái hộp này không thể mở được, không ai biết nội dung trong đó là gì, Công Tôn tiên sinh mang về Vân gia trang mở khóa, từ này về sau cùng Ngụy gia không có quan hệ!”

Phó Kỳ trừng mắt liếc hắn, mắng: “Ngụy phủ ngươi là mạng người, chúng ta thì không phải sao?”

Công Tôn Hiển nói: “Cũng không cần mang về Vân gia trang. Mấy ngày nữa, Bình Trữ thành có đại hội, do Minh Chủ đứng đầu, tại Văn Nhân trang tổ chức, đến lúc đó vũ lâm nhân sĩ sẽ tới, chúng ta đem hộp đưa cho Minh chủ, bí mật giao bản Yếu Bạch viết tay cho Minh Chủ, Vân gia trang sẽ giảm phiền toái.” Công Tôn Hiển nhìn Diên Thọ, nói: “Ngươi có thể thử không?”

“ Công Tôn tiên sinh!” Phó Kỳ kháng nghị. “ Nếu như muốn Yếu Bạch tiểu thư mang danh sách, chẳng khác gì mang nguy hiểm cho nàng, ngươi đây rõ ràng là dồn nàng đến đường cùng.”

“ không cần chờ Tam công tử cùng Xuân Hương công tử nghiệm chứng, Công tôn Yếu Bạch là thật hay giả, hiện tại có thể kiểm chứng được” Công Tôn Hiển vừa dứt lời, Phó Kỳ liền im lặng.

Diên Thọ miễn cưỡng cười, thấp giọng nói: “Nếu như có thể bắt được người đã hại ta năm đó, ta đương nhiên nguyện ý.”

“ Tốt lắm, lão Thất, mở khóa.” Công Tôn Hiển chú ý nét mặt ngạc nhiên của Sơn Phong, nói: “Sổ tự công tử có tài năng riêng, Phó Kỳ có khả năng mở khóa, đây đích thực là một tài năng thiên phú, có thể nói trong thiên hạ này không có khóa nào hắn không mở được.”

Phó Ngọc gật đầu, thuận miệng nói:

“Nếu Phó Kỳ không mở được khóa, vậy nhất định là hắn làm việc thiên tư”, vừa nói xong liền bị Phó Kỳ hung hăng trừng mắt.

Phó Kỳ chuyên chú mở khóa. Ngụy lão thầm thở ra một hơi, nhìn Sơn Phong còn đang ăn, không khỏi cười nói:

“ Phu nhân khẩu vị thật tốt, bánh táo này mua ở đâu vậy, nhìn ngươi ăn nhiệt tình như vậy, có thể chia lão phu một khối không?”

“ Cái này…” Thực ra trong giỏ chỉ còn mấy khối, Diên Thọ từ đâu đó mà có được, chỉ là không biết có đủ để nàng chống đỡ về phòng hay không?

Công Tôn Hiển mặt không đổi sắc nói: “ Chỉ là chút thưởng thức tầm thường, loại nữ tử gia ham thích, không phù hợp khẩu vị của Ngụy lão gia ngài.”

Ngụy lão gia cũng không tức giận, nhìn Sơn Phong, đột nhiên nói:

“ Phu nhân có phải đang bị bệnh ?”

Sơn Phong dừng lại.

Phó Kỳ cùng Phó Ngọc nghe vậy, quay lại nhìn nàng.

“ Bệnh gì chứ?” Công Tôn Hiển không sợ hãi nói: “Chính là có chút ham ăn thôi.”

“ ý lão phu chính là, phu nhân đây không phải là bị bạo thực chứ?”

Sơn Phong mặt tròn đỏ ửng, khóe miệng miễn cưỡng nhích lên: “Ta chỉ là ham ăn thôi, cùng bạo thực không liên quan. Trên đời này mỹ thực quá nhiều, nếu một ngày không được ăn nữa, ta thấy vô cùng tiếc nuối.”

Ngụy lão gia gật đầu. “ Có thể ăn chính là phúc, đáng tiếc phu nhân nếu gầy chút nữa, nhất định là giai nhân khuynh thành.”

“ Ngụy lão gia quá lời rồi.” Sơn Phong đỏ bừng mặt, xấu hổ nói.

“ Có phải là mỹ nhân hay không chỉ là chuyện nhỏ, thân thể khỏe mạnh mới là trọng yếu.” Công Tôn Hiển nói xen vào.

“ Ha ha, mấy năm này lão phu ít ra giang hồ, nhưng ít nhiều cũng nghe nói Vân gia trang có một thiếu niên anh hùng, không thể tưởng tượng được thiếu niên này tuổi còn trẻ, chọn thê tử lại không màng xấu đẹp. Nhớ năm đó, lão phu cưới vợ xác định phải là đại mỹ nhân mới cam tâm, nhưng hôm nay thì sao? Nàng già rồi, ta cũng vậy” Ngụy lão nhìn về phía Diên Thọ, lại nói: “Nếu như lão phu trẻ ra ba mươi tuổi, nhất định muốn được chiêm ngưỡng tướng mạo Công Tôn tiểu thư một chút.”

“ Đáng tiếc, Ngụy lão gia sinh không gặp thời, mạng che mặt này, Yếu Bạch ra ngoài không nghĩ sẽ gỡ xuống, đỡ phải gây phiền toái.” Diên Thọ khẽ cười.

Nàng vừa dứt lời, nghe thấy một tiếng “ Rắc”, Phó Ngọc kêu lên: “ Mở được rồi!”

Phó Kỳ thần sắc không tốt đem tới, quả nhiên trong hộp là một quyển sổ mỏng. Công Tôn Hiển mở trang đầu tiên rồi lập tức khép lại.

“ Có phải danh sách không?” Phó Ngọc tim đập nhanh hơn

Công Tôn Hiển gật đầu nói: “ Đi lấy bút và nghiên mực, ngoại trừ Công Tôn Yếu Bạch, ai cũng không được nhìn.”

Phó Kỳ trố mắt nói: “Vì cái gì….”

“ Muốn bảo đảm mạng sống nên không được phép xem.”

Phó Kỳ sắc mặt trầm xuống, nhìn chằm chằm Công Tôn Hiển nói:

“ Công Tôn tiên sinh, ngươi đây là đang hoài nghi chúng ta tiết lộ ra ngoài? Hay là hoài nghi chỗ này có người Huyết Ưng?”

“ Công Tôn không có ý đó. Đây có phải danh sách Huyết Ưng không còn chưa xác định được, nhưng ngươi có dám đảm bảo, sau khi các ngươi nhìn, đi khỏi cánh cửa này, nhìn thấy người trên danh sách, sắc mặt sẽ không cổ quái? Sẽ không nhất thời thốt ra?” đồng tử đen trở nên thâm trầm “ Huyết Ưng tuy giết người, nhưng sẽ không vô vớ, cho dù ở đây có người Huyết Ưng, thấy ngươi chưa nhìn qua danh sách, chúng cũng sẽ không đả thương ngươi,”

Phó Ngọc nuốt nước miếng, đảo qua Ngụy lão gia, Sơn Phong cùng Diên Thọ, lắp bắp nói:

“ Công Tôn tiên sinh nói đúng. Nhưng ta nghĩ, sẽ không có mật thám nằm vùng, tai vách mạch rừng ngược lại mới có thể.” Dứt lời, lấy ra bút cùng nghiên mực bày trên bàn, lôi kéo Phó Kỳ cách xa ba bước.

“ Làm phiền rồi”. Công Tôn Hiển đem sách đưa cho Diên Thọ.

Sơn Phong nhìn quyển sách, đột nhiên muốn động thủ cướp lại, nhưng Công Tôn Hiển động tác cực nhanh, cố tay xoay lại, chế ngự cổ tay nàng, làm nàng không có khả năng cử động, sau đó, quyển sách rơi vào tay Diên Thọ.

Từ đầu đến cuối, Sơn Phong ở bên phải hắn khoảng cách không đến nửa cánh tay, chỉ có Diên Thọ nhìn thấy một màn đoạt sách này.

Diên Thọ liếc Công Tôn Hiển, hé miệng cười:

“ Các người nhìn ta như vậy, làm ta khẩn trương a.” Dứt lời, chậm rãi mở quyển sách ra.

Quyển sách ước chừng mười trang, tốc độ lật sách của nàng so với người thường nhanh hơn rất nhiều, nhưng để đạt tới công phu nhanh như gió, làm người chỗ này cảm thấy lời đồn đúng là có phần khuếch đại. Đợi nàng khép sách lại thì Sơn Phong đã ăn xong một khối bánh đậu đỏ.

Công Tôn Hiển thấy nàng đã yên lặng, hứng thú nói: “ Thử viết lại xem.”

“ Được, Hiển nhi muốn ta viết lại trang nào?”

Phó Kỳ bật thốt lên: “Trang thứ bảy đi.”

Diên Thọ liên tục chép ra nhiều cái tên mới dừng lại, thổi khô nét mực.

“ Công Tôn tiên sinh, ta không sợ Huyết Ưng tìm đến ta phiền toái, ta tới kiểm tra!” Phó Kỳ kích động nói

Công Tôn Hiển nhìn hắn, trầm mặc mở ra trang thứ bảy, Phó Kỳ lưu vào trí nhớ vài cái tên, cùng với tên Diên Thọ vừa ghi đối chiếu nửa ngày, mới nói: “Một chữ cũng không sai, trình tự cũng giống nhau.”

Công tôn Hiển lấy ra hộp quẹt, trực tiếp đốt tờ giấy Diên thọ vừa ghi, đồng thời thiêu hủy luôn quyển sách, thẳng đến khi chỉ còn tro tàn, không lưu lại dấu vết nào, mới âm thầm đảo mắt qua lại giữa Phó Kỳ và Phó Ngọc, nghiêm túc nói:

“ Từ giờ trở đi, cái hộp đang ở trên người ta, cùng Ngụy gia không quan hệ, hiểu không?”

Phó kỳ hai người gật đầu

Diên Thọ sắc mặt có chút trắng bệch, hai tay bắt đầu phát run “ Ta nghĩ, ta tốt nhất nên về phòng trước.”

“ Đây là đường nhiên. Phó Ngọc, ngươi đưa Yếu Bạch về nghỉ ngơi đi.”

Phó Ngọc nhận mệnh, tâm trạng nghiêm túc hộ tống xuất môn

“Ngụy lão, tối nay Công Tôn có việc thỉnh giao, nhưng chậm nhất phải là tối muộn đi.”

Ngụy lão gia cười khổ: “Cho dù Công Tôn tiên sinh ở lại hai, ba ngày lão phu cũng không dám nhiều lời…. nhưng ngươi nguyện ý đi sớm, lão phu vô cùng cảm kích.”

“ Đây không phải vấn đề. Ngụy lão gia hôm nay không tính là người giang hồ, lại nguyện ý đem cái hộp giao lại cho Vân gia trang, thực cảm thấy Ngụy lão gia vẫn giống như Thiết quải Ngụy lâm năm đó, làm việc theo chính nghĩa.” Công Tôn Hiển cười nhạt nói

Những lời này lưu lại cho Ngụy lâm mấy phần mặt mũi, nhưng hai người trong lòng hiểu rõ, Ngụy lâm lựa chọn giao lại cho Vân gia Trang, nhìn thấy Vân gia Trang trăm năm qua hành sự công bằng, cũng không màng lợi ích giang hồ, nếu như giao cho người khác, khó bảo toàn một nhà Ngụy phủ bình an. Huống chi, tình nguyện giao cho Công Tôn Hiển mà không giao cho Xuân Hương công tử Phó Lâm Xuân, thứ nhất là Công Tôn Hiển công phu cao cường, thứ hai là huyết thống không hoàn toàn chính phái, thầm nghĩ, cơ hội thành công cũng lớn hơn.

“ Phó Kỳ, ngươi đi chuẩn bị xe, buổi chiều canh giữ cẩn thận, không cho người ngoài tiếp cận.”

“ Đợi chút, phu nhân thích ăn điểm tâm, ta phân phó phòng bếp làm nhiều một chút, để phu nhân ăn trên đường.” Ngụy lão cười nịnh nọt

“ Đa tạ ý tốt của Ngụy lão.” Công Tôn Hiển từ chối nhã nhặn “Trong xe còn nhiều điểm tâm nàng thích ăn, lấy thêm nữa, sợ rằng lãng phí. Phó kỳ, còn không mau đi?”

Phó kỳ chần chờ, gật đầu rời đi

Ngụy lâm thấy mọi người đều đã dời đi, chỉ còn lại Thê tử Công tôn Hiển, đành hỏi:

“ Công Tôn tiên sinh sẽ đem việc này ghi lại sao?”

“ Ngụy lão gia xin yên tâm, việc này sẽ được cất giữ trong Cấp Cổ Các tầng thứ hai, chỉ cho phép Sổ tự Công tử tiến vào, không có người ngoài nhìn thấy.” Thấy Ngụy lão muốn nói lại thôi, hắn lại nói: “ Nhưng cái này dù sao cũng liên quan đến an nguy một nhà Ngụy phủ, ta sẽ không để sổ tự công tử nhắc đến Ngụy phủ trong sách, dù là ngữ điệu ám hiệu.”

Ngụy lão gia nghe vậy, mừng rỡ cười nói:

“ Đa tạ Công Tôn tiên sinh, ngày khác nếu có cần lão phu giúp, đừng ngại nói ra.”

Công Tôn Hiển khẽ gật đầu, kéo Sơn Phong ra khỏi thư phòng.

Ngụy lão lại gọi hắn:

“ Công Tôn tiên sinh, ngươi có xem thường Ngụy mỗ không?”

Sơn Phong khẽ giật mình, giương mắt liếc nhìn Công Tôn Hiển. Hắn quay đầu lại nhìn Ngụy lão, lẳng lặng nói:

“ Ngụy lão hành động đều vì gia đình, người thân, Công Tôn tự nhận nếu như gặp chuyện tương tự, chắc chắn sẽ bảo vệ người nhà trước, Công Tôn thế nào lại xem thường Ngụy lão gia được?”

Về tới phòng, Sơn Phong đem toàn bộ cửa sổ mở ra, vừa quay người muốn hỏi, đã thấy hắn cởi áo ngoài ngồi cạnh giường, hai người bốn mắt nhìn nhau, mặt nàng phiếm hồng, dời tầm mắt.

Ừ, nàng cảm thấy cảnh sắc ngoài cửa sổ cũng không tồi a….

“ Sơn Phong, ngươi mở cửa sổ làm gì?”

“ Ngô, cũng không có gì” Sợ hắn lạnh, nàng đành phải khép cửa sổ lại, lẩm bẩm nói “Khi còn bé, Ngũ thúc không phải đã dạy chúng ta, phương pháp đề phòng tai vách mạch rừng chính là mở cửa sổ ra, ai tiến vào sân đã biết ngay.”

Công Tôn Hiển ngưng mắt nhìn nàng trong chốc lát, khóe miệng như ẩn như hiện giơ lên. “ Ta còn nhớ rõ. Bất quá hắn đã quên nói cho ngươi, nếu là có người trốn trên nóc nhà nghe lén thì phải thế nào?”.

Lời này là đang giễu cợt nàng, nàng nghe ra được. Nàng oán hận trứng hắn, ảo não nói:

“ Tính khi trẻ con của ta cũng chả phải ngày một ngày hai, coi như ngươi vận khí không tốt.”

“ Sơn Phong, tới đây.”

Nàng thở dài, nói khẽ ““ tới đây”, lời này ta nghe nhiều rồi, rõ ràng ta lớn hơn ngươi, bối phận cũng cao hơn, nhưng cuối cùng vẫn phải nghe lời ngươi.” Mặc dù phàn nàn nhưng nàng vẫn đi đến trước mặt hắn.

Hắn khẽ nhíu mày, nói: “Đều là chuyện quá khứ rồi, hiện tại ta là tướng công ngươi, ngươi tất nhiên phải nghe theo.” Tạm dừng “ Từ nay về sau ở bên ngoài đứng nói đến chuyện bối phận.”

Nàng thuận miệng đáp ứng. Tướng công to bằng trời, nàng đương nhiên biết rõ, từ sau khi nàng gả đi, nàng liền phát hiện, tướng công nàng hoàn toàn từ bỏ danh hiệu cháu trai, triệt để thực hiện quyền lợi của tướng công, không như trước đây luôn phải chịu đựng nàng trêu ghẹo, làm nũng. 

Nàng thầm ai oán trong lòng, bên hông chợt bị ôm chặt, hắn khẽ dùng lực khiến nàng tiến về phía trước ngã vào vòng tay hắn.

Nàng cố đứng thẳng, hắn gương mắt nhìn nàng nói:

“ Muốn người khác không nghe được bí mật, còn có một phương pháp, ta chỉ ngươi, ngươi cúi người xuống.”

Nàng nhất thời hiếu kỳ, cúi xuống nhìn hắn.

Khuôn mặt hắn mệt mỏi, nhưng đôi đồng tử đen như có ánh lửa, nhẹ nhàng đè gáy nàng, ở bên tai nàng khẽ nói:

“ Sơn Phong, ngươi nghĩ chúng ta nói như vậy, có người sẽ nghe thấy sao?”

Nàng khẽ giật mình, không biết trả lời thế nào. Âm lượng hắn nhỏ vô cùng, nàng không cẩn thận nghe còn nghe không rõ, nhưng hắn cơ hồ là cắn lỗ tai nàng nói chuyện, đây cũng làm nàng hoài nghi hắn bụng dạ khó lường.

“ Bất luận ai trong Ngụy phủ cho ngươi đồ ăn, đều không được đụng.”

Nàng rùng mình, nghe ra ý tứ thận trọng của hắn.

“ Chúng ta ngoài sáng địch trong tối, Ngụy phủ đến nay vô sự, không có nghĩa là không có người Huyết Ưng đang giám sát từ nơi nào đó. Nếu đúng như ta và Xuân Hương dự liệu, Huyết Ưng là tổ chức đứng sau bởi mệnh quan lớn trong triều đình, tuyệt đối không được đánh giá thấp thế lực của chúng.” Công Tôn Hiển phát giác nàng toàn thân cứng ngắc, đạm thanh nói: “Ta nói rồi, Ngụy lâm muốn bảo toàn một nhà già trẻ, cái này không đáng trách, gặp chuyện tương tự ta cũng làm thế, quan trọng nhất là đảm bảo an toàn cho thê tử ta, chuyện khác ta không quan tâm, Ngụy Lâm phải tự cầu nhiều phúc.”

Nàng rủ tầm mắt, thấp giọng: “Ta có chút mơ hồ, ngươi rốt cuộc đã an bài những gì?”

“ Ta chỉ sắp xếp mồi nhử, việc Ngụy lâm và ngươi xuất hiện nằm ngoài dự liệu của ta.” Hắn lặng lẽ nói

Vậy đúng rồi, chỉ có Diên Thọ mới là tính toán của hắn. Nàng cùng Thiết quải Ngụy lâm xuất hiện đã phá hỏng kế hoạch của hắn sao?

“ Ngay từ đầu, ngươi muốn Diên Thọ xuất hiện ở giang hồ thành, là muốn người trong thiên hạ biết phải không?”

“ Ta xác thực là có ý định như vậy. Nào biết Phó Kỳ đi trước một bước tìm được nàng ta…” Dứt lời,hắn có hơi trầm tư.

“ Diên thọ nàng… thực sự có thể nhìn qua là nhớ sao?”

“ Nàng ý xác thực đã nhìn qua là nhớ, nhưng đó là do luyện tập nhiều năm, trong ba canh giờ không học thuộc, nàng ý nhất định sẽ quên mất năm phần, một ngày không học thuộc, chỉ có thể nhớ được một phần.”

Vậy nên vừa rồi nàng ý mới mượn cớ vội vàng dời đi sao? Việc này với Diên Thọ quá nguy hiểm, nếu không vì giao tình hoặc ái mộ, thì không ai nguyện trả giá nhiều như vậy? Sơn Phong im lặng không nói.

“ Nàng đang là mồi nhử, sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, ngươi chớ cùng nàng quá gần gũi, trừ phi ta không ở cùng, ngươi mới có thể nhờ nàng giúp đỡ. Thân phận thật sự của ngươi, ngoại trừ Tam thúc cùng Xuân Hương, không có ngươi khác biết, ngươi cũng tạm thời đừng nói cho nàng ta.”

Lời này nghe thật lạnh mạc, thực sự coi Diên Thọ chỉ như công cụ lợi dụng, nàng nghe xong bách vị tạp trần, không biết vui hay buồn, chẳng lẽ trong mắt hắn, thật sự chỉ có nàng? Ngực có điểm ngọt lại có điểm chua xót.

“ Sơn Phong, hiện tại chúng ta đã đi được một đoạn đường dài, có danh sách có cả Công Tôn Yếu Bạch, có lẽ một thời gian nữa sẽ có giải dược, ngươi nên cảm thấy cao hứng mới phải.”

“ Ừ….” Nàng nhẹ nhàng nói

Hắn ánh mắt trở nên nghiêm túc, đột nhiên nói:

“Nếu ra đảo vì muốn dùng thân dụ Huyết Ưng, đồng quy vu tận, ngươi có thể đình chỉ ngay ý nghĩ này. Ngươi nếu dám phá hư kế hoạch của ta, ta tuyệt đối không tha thứ.” Thanh âm tuy nhẹ, nhưng lại mang ý cảnh cáo.

Nàng chột dạ, không nghĩ hắn có thể nhìn thấy tâm tư nàng. Nàng chỉ là muốn, kéo dài nhiều năm như vậy, không có kết quả, không bằng nàng hi sinh, dù sao nàng cũng không muốn chống đỡ nữa…. chẳng lẽ nàng cứ như vậy không giấu được tâm tư sao?

“ Sơn Phong?” Thanh âm càng thêm nghiêm khắc

“ Thật sự…..sẽ có giải dược sao?

“ Đây là đương nhiên.” Hắn khẳng định “ Nếu không có giải dược, ta mất công nhiều năm bố cục làm gì?”

Nàng thập giọng, hi vọng nhỏ nhoi nảy sinh “ Nếu có giải dược…. nếu có giải dược…..” Thật là tốt! Tương lai nàng có thể tiếp tục cùng hắn giao hòa một khối, nếu có giải dược như đã nói…..

Thấy nàng có chút lòng tin trở lại, hắn ôn nhu nói: “Muốn nghỉ ngơi một lúc không?”

Nàng lắc đầu, mỉm cười nói: “ Bây giờ còn chưa tới giữa trưa đâu, ta không buồn ngủ”

“Tốt lắm, ta có chút mệt, ngươi đừng rời khỏi ta.” Hắn ở bên tai nàng nhẹ nói

“Ngươi nhanh ngủ đi, ta sẽ ngồi ở ghế đằng kia, cũng không đi đâu cả, ngươi không cần lo lắng.” Nàng đang muốn đứng dậy liền phát hiện hắn bắt đầu hôn vành tai nàng

Sắc mặt nàng chợt hồng “ Hiển nhi, ngươi không phải muốn ngủ sao?”

“ Ừ.”

Lại tiếp tục hôn lỗ tai nàng

Đột nhiên nhiệt độ bên tai đã lan xuống tận cổ, nàng phiền não, hắn luôn thừa lúc nàng không có sự chuẩn bị mà hành sự, vì vậy, nàng liền hướng về trước, cắn thật mạnh lên vành tai hắn để trả thù.

Hắn hiển nhiên giật mình. Một lúc sau mới buông lỏng vòng tay. Hắn nhìn nàng, vuốt tai trái, khuôn mặt trẻ tuổi tuấn lãng tràn đầy vui vẻ.

“ Ngươi đây là đang muốn cắn lỗ tai ta tiết hận đi”

Nàng mặt đỏ bừng, không dám ngẩng đầu.

Hắn mỉm cười, kéo bàn tay mập mạp của nàng, lúc này mới nằm xuống :” Có việc gì kêu ta một tiếng.”

“ Được.” Nàng ngồi cạnh giường, liếm liếm môi nói: “Cái kia…. Ngươi, ngươi cảm thấy Diên Thọ như thế nào? “ Lời này rất là không vui, nàng biết rõ.

Vốn đang nhắm mắt, Công Tôn Hiển đột nhiên mở ra, nhìn nàng chằm chằm

“ Ta, ta nói là, Diên Thọ thực sự rất đẹp. Ta là cô nương khi nhìn vào đôi mắt nàng ta cũng thấy đỏ mặt.”

Công Tôn Hiển sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Bất quá cũng chỉ là một đôi chiêu hồn mị hạt châu, ngươi đỏ mặt cái gì?” Dứt lời, nhắm mắt dưỡng thần, không để ý đến nàng.

Có cần tức giận như vậy không? Nàng còn chưa nói xong mà. Trầm mặc một hồi, cũng không dám lộn xộn, cứ như vậy ngẩn người ngắm nhìn dung nhan đang ngủ.

Tất nhiên, một ngụm rồi một ngụm thức ăn đưa vào miệng….. Trong miệng cũng không biết đang ăn cái gì, không có hương vị, có thể coi việc nhìn ngắm nam nhân mình yêu mến là một thứ gia vị cũng tốt.

Nam nhân yêu mến a….Nàng thầm cười trộm, nàng hiếm khi nhìn thấy hắn ngủ. Lúc trước khi còn trên đảo, vì sợ bài thuốc không có tác dụng trong thời gian dài, hắn đều điểm nàng huyệt ngủ khi một ngày kết thúc.

Nàng muốn nửa đêm tỉnh dậy nhìn hắn ngủ cũng không được.

Hiện tại, nàng có thể nhìn đã mắt, sau này….. Nếu như nàng bất hạnh bạc mệnh, ít nhất còn có điều tốt đẹp để lưu lại.

Về phần tình ý Diên Thọ đối với hắn, hiện tại nàng coi như không thấy đi a.

Bạn đang đọc Nhất minh thiên hạ của Vu Tình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Congtonvoba
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.