Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Từ Bỏ Mọi Hi Vọng

Phiên bản Dịch · 1516 chữ

Chương 127: Từ Bỏ Mọi Hi Vọng

Bị những lời nói của cô làm choáng váng, cả ba người họ nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ với những gương mặt tái nhợt. Sunny cảm thấy có thứ gì đó dễ vỡ và trân quý tan nát trong tim mình, đâm vào nó với một cảm giác đau đớn gần như là thể chất.

'Không. Không, không thể nào.'

Không thể nào là sự thật được. Làm sao...làm sao mà mọi thứ chỉ là công cốc?

Làm sao mà mọi hi vọng, mơ ước và khát khao của cậu lại bị phá nát chỉ với vài từ đơn giản?

Làm sao có thể?!

Đâu đó cạnh cậu, Cassie bỗng nhiên nói bằng giọng bé tí:

"Ý cô nghĩa là gì, không có Cổng Dịch Chuyển?"

Effie nhún vai.

"Rất đơn giản, thật sự. Xin lỗi vì tôi là người phải cho mọi người biết, nhưng mà sâu thẳm trong lòng mọi người chắc cũng đã biết rồi chứ hả. Đúng không? Vùng Đất Lãng Quên...nó không phải nơi mà con người có thể sống sót. Đó là tại sao mọi người chưa từng nghe nói đến thứ gì như nó trong trường lớp hay là Học Viện."

Gương mặt Sunny nhăn nhó vì giận dữ. Đương nhiên! Đương nhiên, câu trả lời đã luôn nằm trong tầm với của cậu. Cậu chỉ quá ngây thơ và ngu ngốc để có thể nắm bắt lấy nó.

Thế giới Mộng Ảo bao la và kì lạ, với đa số những vùng đất chỉ hơi được nhân loại khám phá. Nhưng mà, ít nhất thì vẫn có một chút thông tin về chúng. Vài nơi còn hoàn toàn thuộc về kiểm soát của nhân loại, với những Thành Thị lớn như là Bastion là nơi cư trú cho hàng trăm nghìn người Thức Tỉnh.

Vậy mà, khi cậu mới đến Vùng Đất Lãng Quên, Sunny không hề nhận ra bất cứ đặc điểm nào của nơi này. Lúc đó, cậu cho rằng là do giáo dục thiếu sót của bản thân.

Cậu nên nhận ra sự thật khi mà cả Cassie lẫn Nephis đều không thành công trong việc cậu thất bại. Tại sao một vùng độc đáo như nơi này lại hoàn toàn không ai biết đến? Câu trả lời hợp lý nhất là vì chưa từng có ai sống sót quay trở về thế giới thực từ vực thẳm chết chóc này để nói những người khác biết.

Cậu đúng là một thằng ngu! Chỉ vài tuần sống thoải mái trong Học Viện, và cậu đã hoàn toàn quên mất thế giới không bao giờ chơi sòng phẳng với kẻ như cậu. Sự thật luôn tồi tệ hơn nhiều so với trông đợi kém nhất, tại sao lần này lại khác chứ?

Thế giới là một kẻ săn mồi luôn luôn chờ đợi một cơ hội để nuốt chửng người khác.

Một vị đắng quen thuộc xuất hiện trong miệng cậu.

Cùng lúc, Effie lại tiếp tục với giọng nói dịu dàng:

"Khoảng mười lăm năm trước, có một nhóm những người Ngủ mạnh mẽ và tuyệt vọng đến được thành phố và chiếm lấy tòa lâu đài. Không phải vì nó có Cổng Dịch Chuyển, mà là vì nó là nơi duy nhất có thể giữ họ an toàn. Ít nhất là trong một lúc. Kể từ đó, vài người may mắn hay là tháo vát đã có thể tìm đến nơi này trong mỗi đợt đông chí, chỉ để bị mắc kẹt ở đây với đám như chúng tôi."

Nephis ngồi yên lặng, chỉ có bàn tay nắm chặt cho thấy một cơn bão cảm xúc đang phẫn nộ trong tim cô. Cassie tiếp nhận tin tức này tệ hơn hai người họ. Dù sao thì, chính tiên tri của cô đã dẫn họ đến cạm bẫy này.

Gương mặt cô tái nhợt như chết đi, với một biểu hiện đau đớn và kinh hoảng làm gương mặt tinh tế nhăn nhó. Nhắm chặt mắt, cô thì thầm:

"Nhưng vậy không...không công bằng!"

Effie nhìn cô thương hại. Rồi, cô bật cười, nở nụ cười âm u và nói:

"Có lúc nào mà có chuyện công bằng?"

...Đương nhiên là cô ta nói đúng. Công lý không tồn tại bên ngoài thế giới ảo cảnh của trí tưởng tượng con người. Sunny đã học bài học đó từ rất, rất lâu rồi.

Trong lúc cậu ngậm ngùi với sự tuyệt vọng phẫn nộ, nụ cười của Effie bỗng nhiên mất đi sự u ám và biến thành vui vẻ một lần nữa. Nghiêng về phía trước một chút, cô nói:

"Nhưng không phải đều là tồi tệ! Ít nhất thì mọi người đã gặp tôi. Mấy người may mắn vô cùng, thật đó. Nếu như đụng phải đám địa phương, thì mọi người đã chết rồi."

Nephis nhìn cô chăm chú và hỏi bằng giọng bằng phẳng:

"Ừm? Tại...sao?"

Cái sự ngượng nghịu của cô đã huy hoàng trở lại.

Effie thở dài.

"Thành Phố Hắc Ám vừa là nơi an toàn nhất tại Vùng Đất Lãng Quên, và cũng là nơi chết người nhất. Nó an toàn vì không có con thủy quái nào có thể vượt qua bức tường, chứ đừng nói lại gần được lâu đài. Nhưng cùng lúc, nó nguy hiểm hơn nhiều so với Mê Cung vì đa số những Sinh Vật Ác Mộng ở đây đều có cấp bậc Ngã."

Sunny chớp mắt, một cơn lạnh chạy khắp cơ thể cậu. Sinh vật Ngã...sinh vật Ngã mạnh hơn đám Thức Tỉnh đến không thể đo đếm được. Những nhân loại Ngủ Say vốn không nên có khả năng chiến đấu với đám sau chứ đừng nói đến đám trước. Một con ác ma thức tỉnh đã nhiều hơn khả năng của họ nếu không dùng đến biện pháp kêu gọi một thứ khủng bố chân chính đến từ biển sâu.

Một thứ mạnh mẽ hơn nhiều so với Cua Ác MA sẽ đơn giản tiêu diệt bọn họ chỉ trong vài giây. Nhớ lại đủ thứ hình dáng di chuyển trong thành phố đổ nát, cậu không kiềm được mà run lên.

Liệu từng...từng con trong số chúng đều là quái vật Ngã? Làm sao có ai sống sót được một ngày ở nơi này? Họ phải là những kẻ điên nếu cố thử!

Từ từ, sự nghiêm trọng của cái bẫy chết người mà họ đã đặt mình vào bắt đầu thấm vào tâm trí cậu.

Effie mỉm cười.

"Nhưng mấy người đã đụng phải tôi trước khi leo xuống bức tường. Nếu không thì những Kẻ Ngã đã đang cắn nuốt linh hồn mấy người rồi. May mắn, quá may mắn! Có rất ít người trong lâu đài đi ra ngoài để săn trong di tích, chứ đừng nói đến việc đi cách xa khỏi nó. Gặp một thợ săn kinh nghiệm như tôi có lẽ là cơ hội duy nhất của mọi người để không phải tìm thấy gương mặt thật sự của Thành Phố Hắc Ám một giây quá trễ."

Cô lắc đầu.

"Đó, như là...một trong một ngàn? Mười ngàn? Một triệu? Dù sao thì, tỉ lệ không hề tốt cho mấy người. Thần may mắn chắc là phải lòng một trong mấy người rồi. Vậy nên...vui lên! Muốn ăn thịt không? Hôm nay tôi săn thật sự rất thành công. Thành công đến mực còn không ngại chia sẻ."

Nephis còn không nhìn về miếng thịt nướng, thay vì đó cô nghiêng về phía trước, lời nói của cô đầy sự quyết liệt:

"Nếu ở đây không có Cổng Dịch Chuyển, sao cô không cố rời đi?"

Effie chớp mắt vài lần và nhìn cô với sự bối rối.

"...Rời đi? Và đi đâu?"

Miếng thịt đã sắp khét, nên cô nghiêng lại đống lửa và lấy xiên thịt ra khỏi đó, rồi thay bằng vài cái mới. Rồi, thở dài, cô quay sang Ngôi Sao Thay Đổi và nói:

"Cô đã đến Mê Cung rồi, nên cô biết ở đó như thế nào. Không có gì khác ngoài san hô chết tiệt và biển nguyền rủa nếu đi hàng tháng về mọi hướng. Không thể đi bộ, không thể bơi. Còn không thể bay, vì bầu trời cũng đầy đám quái vật biết bay núp trong những đám mây. Nhưng cố rời đi? Ừ, nhiều người đã thử. Họ đều chết cả rồi. Thật ra thì, đó là tại sao vị chủ nhân ban đầu của lâu đài đã chết."

Sunny nghiến răng.

"Vậy, thì sao? Mấy người núp trong lâu đài và chờ cái chết?"

Cô gái trẻ xinh đẹp bất cười.

"Đương nhiên không rồi, đồ ngố!"

Rồi cô lườm cậu với ánh mắt hắc ám bất ngờ, đôi mắt màu hạt dẻ như muốn đâm xuyên cậu, rồi lại nói:

"Đa số người ở đây còn không thể vào được lâu đài. Vua thì cần thu thuế, biết không? Nên chúng tôi chỉ chờ cái chết ở bên ngoài."

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 213

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.