Vua Của Ngọn Đồi
Chương 128: Vua Của Ngọn Đồi
Sunny nhìn cô chằm chằm, cố hiểu ý nghĩa đằng sau những lời nói kì lạ đó.
"Ý cô là sao?"
Effie nhún vai.
"Tòa lâu đài thuộc về một gã tên là Gunlaug. Nếu muốn vào đó và sống trong an toàn của bức tường, được bảo vệ và được cung cấp bởi những tên thợ săn của hắn, thì cần phải trả cống nạp. Một mảnh mỗi tuần."
...Đương nhiên là ngay cả trong cái hố tuyệt vọng này thì vẫn có sự bóc lột. Cậu trông đợi gì khác chứ? Miễn sao có người, thì sẽ có kẻ biến thành con mồi.
Sunny cảm thấy một cảm giác đen tối quen thuộc dâng lên từ sâu trong linh hồn. Một lúc nào đó, cậu đã cho nó ngủ say và quên mất nó, nhưng giờ thì nó cuối cùng cũng đã quay lại đúng nơi.
Khóe miệng cậu cong lên.
"Chuyện gì xảy ra nếu không thể trả cống nạp?"
Nữ thợ săn liếc cậu khó hiểu.
"Cậu nghĩ sao? Không được phép lại gần những cánh cổng. Có một khu dân cư nhỏ cho những kẻ xấu số như chúng tôi bên ngoài tường lâu đài, nơi mà mọi người sống tạm bợ và run rẩy trong đêm, hi vọng không có thứ gì bước ra khỏi bóng tối để ăn thịt mình. Vậy đó."
Cậu chần chừ.
"Nhưng làm sao người ta có thể kiếm mảnh hồn ở nơi nguyền rủa này?"
Effie chỉ về những cái xác của đám quái vật mà cô vừa giết.
"Bằng cách đi săn. Có thể tìm được vài sinh vật Thức Tỉnh đây đó trong thành phố. Bí quyết là tìm và giết chúng trước khi đụng phải thứ gì đó chết người hơn nhiều. Đám người của Gunlaug cũng tập trung thành tổ đội và đi săn, với những người tìm đường kinh nghiệm dẫn đường. Họ mang về thức ăn, Ký Ức, nguyên liệu và mảnh hồn. Không gì ngăn cản những người khác làm việc tương tự vậy."
Cô yên lặng một lúc, rồi nói với giọng âm trầm hơn:
"Đương nhiên, không có Ký Ức tốt, chưa hấp thụ nhiều tinh túy hồn và có thật nhiều kiến thức về thành phố, người ta thường không sống lâu. Đa số chết hoặc là tìm đến cách khác để kiếm mảnh hồn. Có rất ít những thợ săn độc lập với hơn vài đợt đi săn thành công. Nhất là những người vẫn còn sống."
Sunny liếc qua đám quái vật đã chết, mỗi con đều đủ to để khiến cậu ngập ngừng.
"Vậy còn cô? Cô đã sống qua bao nhiều đợt?"
Effie mỉm cười.
"Hơn vài đợt."
Cười khúc khích, cô giơ tay lên và bắt đầu khép lại từng ngón, một vẻ suy ngẫm hiện lên mặt:
"Xem nào...một, hai...ờ, năm..."
Hết ngón tay trên một bàn tay, cô gãi đầu và nói không chắc chắn:
"Tôi không chắc lắm, nhưng chắc là khoảng một hai trăm. Ừm."
Sunny trợn mắt. Hai...hai trăm?
Nếu như Effie nói thật, thì cô là một lực lượng khủng khiếp. Giết chỉ một sinh vật Thức Tỉnh đã xứng đáng nhận được sự tôn trọng. Giết cả trăm con thì, phải nói là phi thường, có lẽ phải nói là siêu nhân...và hơi đáng sợ. Nhất là khi cô đã săn một mình trong thành phố đổ nát đầy những thứ kinh dị Ngã xung quanh, không hỗ trợ, không ai để dựa dẫm ngoài bản thân.
Nữ thợ săn dễ tính này không đơn giản như vẻ bề ngoài của cô.
Cậu cau mày.
"Nếu như là thật, thì cô đáng lẽ không có vấn đề với việc trả phí để sống trong lâu đài. Không hợp lý. Tại sao cô không làm vậy?"
Effie hờ hững nhún vai. Chủ đề này có vẻ không khiến cô hứng thú.
"Cứ nói là tôi không thích...không khí ở đó."
Sunny muốn biết thêm, nhưng đột nhiên, Nephis lại lên tiếng, giọng nói của cô căng thẳng bất thường:
"Cô nói là có...cách khác để kiếm mảnh hồn. Là gì?"
Nữ thợ săn quay sang cô và yên lặng một lúc, một vệt cảm xúc u ám hiện lên mắt cô. Nhưng mà, nó nhanh chóng bị xóa bỏ bởi nụ cười dễ tính thường thấy của cô:
"Ừ thì, có vài cách. Nếu như có một Kĩ Năng dạng Thực Dụng, thì người ta có thể trở thành một thợ chế tạo hay là một nghệ nhân bên trong lâu đài. Có không nhiều người Ngủ như vậy, nên họ được tôn trọng và chăm sóc. Nếu không, ờ... cũng có những cơ hội khác. Nam thì có thể trở thành binh lính của Gunlaug, còn nữ...có thể vào hậu cung của hắn. Nhất là những người đẹp như hai cô. Đương nhiên là không ai ép mấy người hết."
Nephis nhăn mặt. Sunny có thể thấy những tia sáng trắng nhảy múa trong mắt cô.
"Vậy...người ta có thể hoặc là trở thành lính, người hầu, đồ chơi, hoặc là chết. Nhưng đó là...lựa chọn của chính họ. Không ai ép ai làm gì cả. Đương nhiên."
Effie mỉm cười.
"Thông minh. Cô hiểu rồi đó."
Ngôi Sao Thay Đổi nhìn xuống, gương mặt hờ hững biến thành cứng rắn và lạnh lẽo. Nắm đấm cô giữ chặt đến không còn chút máu.
"Vậy tại sao không có ai...giết hắn?"
Nữ thợ săn bật cười.
"Giết Gunlaug? Ồ, nhiều người đã thử. Những người vĩ đại, những người tồi tệ, và những người chính giữa. Mọi người sẽ có thể thấy đầu lâu của họ trên bức tường thành."
Cô ta lắc đầu.
"Tôi thích cách cô suy nghĩ, công chúa, nhưng cô nên quên nó đi. Cứ coi hắn là một tên bất tử. Vì cũng chả khác là bao. Tin tôi đi, không có người Ngủ nào có thể đánh bại Gunlaug, không đời nào. Đơn giản là bất khả thi."
Effie thở dài.
"Hơn nữa, cho dù tôi ghét tên khốn đó đến đâu, thì hắn là thứ duy nhất giữ nơi này ổn định. Mặc dù vô cùng đáng khinh, nhưng không có hắn thì mọi người ở đây đều chết cả rồi."
Sunny nhìn Nephis, đợi phản ứng của cô. Thứ cậu thấy không khiến cậu vui vẻ chút nào.
Trên gương mặt trắng ngà, xinh đẹp, không có gì khác ngoài hờ hững lạnh lùng và quyết tâm.
Đó là biểu hiện mà cậu đã thấy trước trận chiến với con cua bách trưởng, rồi sau đó là trước trân với Cua Ác Ma. Không cần Kĩ Năng tiên tri của Cassie, cậu cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra trong đầu cô đang nghĩ gì.
'Đây...sẽ là vấn đề.'
Như thể cũng nhìn thấy điểm đó, Effie nhăn mặt.
"Không, nghiêm túc đó. Cố chống lại Gunlaugh sẽ chỉ khiến cô bị giết...nếu may mắn. Đừng có nghĩ đến việc đó. Suy nghĩ quá nhiều không tốt cho sức khỏe tại Thành Phố Hắc Ám."
Rồi, cô mìm cười và chỉ về đống lửa.
"Thay vì đó, cứ ăn chút thịt ngon lành này đi. Cuộc sống tươi đẹp khi bụng người ta no đủ, đúng không? Để tôi nói cho biết, đây có thể là cơ hội cuối cùng mọi người được ăn thứ gì đó miễn phí. Thức ăn thật sự rất khan hiếm ở nơi này. Tin được không?"
Sunny thở dài, nghiêng đến nhặt lấy một miếng thịt đang xì xèo.
Cho dù có chuyện gì xảy ra, thì họ vẫn phải tiếp tục. Từng bước một. Đây là cách duy nhất để sinh tồn.
"Đương nhiên là tin được. Tôi đến từ ngoại ô đó nha. Tôi còn không biết thịt thật có mùi như thế nào đến khi tiến vào Học Viện!"
Dứt lời, cậu đưa miếng thịt cho Cassie, lấy thêm cái nữa, rồi bắt đầu tham lam ăn ngấu nghiến.
Nephis lưỡng lự một chút, rồi làm theo cậu.
Effie cười khúc khích.
"Vậy mới đúng chứ! Thật không, cậu ngố hiểu rồi nè."
Có vẻ như Ngôi Sao Thay Đổi đã nghe lời khuyên của cô ta. Ít nhất là ngoài mặt, cô đã chấp nhận đánh bại chủ nhân hiện tại của tòa lâu đài là không khả thi.
Nhưng Sunny biết rằng, sâu bên trong, cô vẫn chưa bị thuyết phục.
Dù sao thì, Nephis có thói quen khiến những thứ không khả thi thành hiện thực.
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 199 |