Thiên Đường Và Địa Ngục
Chương 188: Thiên Đường Và Địa Ngục
Cứ như vậy, một tuần đã trôi qua, kì diệu là Sunny đã sống sót.
Thậm chí kì diệu hơn nữa, cậu đã bằng cách nào đó không giết Effie...một thành tựu phải nói là vĩ đại. Thật ra thì, đến cuối cùng, lần bị buộc ở chung này của họ hóa ra khá dễ chịu.
Dù sao thì cả hai người họ đều là thợ săn độc lập. Có một sự thấu hiểu theo bản năng giữa hai người.
Kĩ năng chiến đấu chung chung của cậu và cụ thể về sự hiểu biết của cả hai phong cách chiến đấu của mình và của cả Thánh Đá đã tăng lên đáng kể. Cậu cảm thấy nhanh hơn, mạnh hơn, và chuẩn bị tốt hơn để đối mặt với những thứ kinh dị trong thế giới Mộng Ảo.
Mặc dù cậu vẫn chưa đạt đến mức độ sức mạnh thể chất mà cậu đã có trước khi hi sinh một trăm mảnh hồn để tạo ra Thánh Bóng, Sunny cảm thấy phiên bản hiện tại của cậu là một đối thủ chết người hơn nhiều.
Một việc tốt, khi tính đến tương lai đáng sợ kia đang đến nhanh chóng cỡ nào.
...Hiện tại, Sunny và Effie đang ngồi trên xà nhà phía trên sảnh chính của nhà thờ, nhìn xuống từ độ cao chóng mặt. Bên dưới và cách xa họ, Hắc Hiệp Sĩ đi ra vào những mảng sáng và tối, tiếp tục đợt đi tuần không hồi kết của hắn.
Effie cau mày, rồi thì thầm:
"Vậy đây là tên khốn đó?"
Sunny u ám gật đầu.
"Ừ. Trong da thịt...hay là thứ gì thay vào đó."
Nữ thợ săn khó bảo nhìn cậu một lúc lâu.
"Làm thế quái nào mà cậu sống được sau khi chiến đấu với con quỷ dữ đó?"
Cậu nhăn mặt.
"Suýt soát thôi. Với lại, gọi đó là chiến đấu là quá xem trọng tôi rồi. Tôi bị rạch bụng rồi bò lê lết ra ngoài. Hắn ta không bao giờ rời khỏi nhà thờ, nên tôi thoát được."
Cô rùng mình.
"Cậu chắc là hắn sẽ không nghe thấy chúng ta?"
Sunny chỉ xuống dưới.
"Miễn sao hắn ta không đi quá cái cột đó, và chúng ta không quá lớn tiếng, thì sẽ an toàn. Tin tôi đi. Tôi đã quan sát thằng khốn này cả hai tháng."
Effie đột nhiên mỉm cười.
"Vậy...lớn tiếng là lớn bao nhiêu? Vì tôi hứa sẽ..."
Sunny trợn mắt.
"Cô thôi đi được không? Chúng ta đang trong một đền thờ, thần thánh ạ"
Cậu không cần nghe nốt câu để biết được nó sẽ vô cùng gợi ý và không thích hợp trẻ em.
Cô ta khẽ cười khúc khích.
"Được rồi, được rồi."
Sau vài phút trong yên lặng, Sunny nhìn xuống và thấy ánh sáng ban mai mờ nhạt chậm rãi trở nên rõ ràng hơn. Đã gần đến lúc hai người họ rời khỏi nhà thờ.
Cậu vẫn chưa đi đến quyết định cuối cùng về lời yêu cầu của Neph. Tùy thuộc vào lựa chọn của cậu, cậu và Effie sẽ, có lẽ, không bao giờ gặp lại nữa.
Sunny lặng lẽ thở dài.
Rồi, quay sang nữ thợ săn, cậu nói:
"Này Effie. Tôi hỏi cô một thứ được không?"
Cô ta nhìn cậu với chút thắc mắc trong mắt và nhún vai.
"Chắc rồi. Hỏi đi, ngố."
Sunny chần chừ, cảm nhận bầu không khí buồn bã của tình huống này. Rồi cậu quay đi và nói:
"Nói thật với tôi...lúc còn bé cô từng bị rớt đụng đầu nhiều lắm phải không?"
Effie chớp mắt vài lần, rồi đột ngột dùng cả hai tay che mồm để đè nén tiếng cười. Trong lúc làm vậy, cô suýt chút nữa té khỏi xà nhà.
"Thiên đường, Sunny...cậu muốn tôi cười ra tiếng rồi cả hai sẽ chết hay sao? Hỏi kiểu gì vậy? Không, tôi không bị như vậy."
Cậu nhìn cô với biểu hiện không hề tin tưởng.
"Vậy tại sao lúc nào cô cũng vui vẻ đến vậy? Không bình thường. Cô như một người điên ấy...và nhắc cô nhớ là tôi biết một hai thứ về việc bị điên!"
Nữ thợ săn mỉm cười.
"À. Chuyện đó."
Rồi, cô nhún vai.
"Thật sự thì đơn giản thôi."
Sunny chờ lời giải thích, để ý thấy một không khí u buồn không quen thuộc quanh cô gái trẻ năng nổ này. Sức sống lây nhiễm thông thường của cô có vẻ...yếu đi.
"Đó là vì tôi không cho rằng nơi này tệ như tất cả mấy người nghĩ. Mọi người ở trong thành phố hắc ám này đều tin chắc rằng nơi này là địa ngục."
Cô chần chừ.
"Nhưng với tôi, nó là thiên đường."
Sunny liếc sang cô và cau mày.
"Như thế nào?"
Effie thở dài.
"Cậu sẽ không thể hiểu được. Với vài người chúng tôi, thế giới thực giống địa ngục hơn là thế giới Mộng Ảo."
Sunny quay đi, suy nghĩ về cuộc sống của cậu lúc ở ngoại ô. Nguyên nhân mà cậu đã thích nghi thật tốt với những thứ kinh khủng tàn nhẫn của Ma Pháp Ác Mộng là vì, về cốt lõi, nó không quá khác với thực tế của cậu.
"Kể cả vậy. Thiên đường kiểu gì mà như này?"
Một nụ cười buồn bã hiện lên gương mặt cô gái trẻ.
"Loại mà chúng ta xứng đáng, chắc vậy."
Rồi, cô nhìn Sunny và hỏi:
"Mà này, Sunny. Cậu đến từ ngoại ô đúng không? Nên tôi cá là cậu không nhận được giáo dục nhiều lắm?"
Cậu lắc đầu.
Cô ta cười khúc khích.
"Ừ thì, cũng không phải nó đã có thể thay đổi gì. Trường học thì thật ra cũng chỉ là những trại tuyên truyền mà thôi. Họ dạy trẻ con vài thứ hữu dụng, nhưng cũng khiến chúng không dám hỏi những câu hỏi và mù mắt với sự thật."
Sunny nhướng mày.
"Sự thật?"
Effie gật đầu với cậu.
"Sự thật là thế giới của chúng ta đang chết. Ừ thì, thật ra thì cũng không phải thế giới. Chỉ là phần sinh thái mà chúng ta cần để sinh tồn."
Có gì đó nhúc nhích trong kí ức của cậu. Khoảng một năm trước lúc Sunny ra đời, cả một châu lục bị mất vì một cánh Cổng Loại Năm mở ra trên bờ biển của nó...
Nhưng nữ thợ săn nhanh chóng lật đổ suy đoán của cậu:
"Và tôi không phải nói về Ma Pháp Ác Mộng. Tôi đang nói về thứ chúng ta, nhân loại, đã làm với hành tinh mà không cần sự giúp đỡ của ai cả. Vài trăm năm trước, Trái Đất có hơn mười tỉ người, cậu biết không? Nhưng bây giờ, còn không quá ba tỉ. Và một nửa bọn họ có thức ăn và nơi ở nhờ vào những Thức Tỉnh Giả chúng ta và sức mạnh chúng ta có được. Đều được Ma Pháp ban cho."
Cô ta không sai. Sunny nhớ rõ không khí độc hại và ô nhiễm ở ngoài thành phố. Điều kiện sống mất nhân tính của những công xưởng ngầm nơi mẹ cậu làm việc. Những rào cản to cao bảo vệ thành phố khỏi gió chết người của bãi rác bên ngoài. Đương nhiên cậu biết là hành tinh đang không quá tốt nếu so với quá khứ.
Nhưng cậu chưa từng suy nghĩ sâu xa về vấn đề đó. Với cậu, đó đơn giản là cuộc sống.
Effie nhún vai.
"Ai biết được bao nhiêu người chúng ta sẽ có thể còn sống nếu không có Ma Pháp? Tôi thật lòng không biết. Nhưng nếu hỏi tôi... tôi cho rằng một ngày nào đó trong tương lai, nhiều người hơn nữa sẽ tin rằng Thế Giới này là thiên đường. Giống như tôi."
Với lời nói cuối cùng âm u đó, cô đứng dậy, duỗi người, khiến Sunny vội vã nhìn đi hướng khác.
'Chết tiệt...suy nghĩ trong sáng, Sunny!'
"Sao cũng được, đến sáng rồi. Đến lúc gặp lại Công Chúa và những người khác. Đi thôi..."
Không lâu sau, họ đứng trước nhà thờ. Mặt trời buổi sáng đang chậm rãi leo lên bầu trời, rửa sạch sự hắc ám trong thành phố cổ đại. Sunny và Effie không phải đợi lâu trước khi Nephis và những người đồng hành của cô xuất hiện từ di tích.
Sunny chớp mắt.
Có bản thân Ngôi Sao Thay Đổi, Caster, Cassie...và Kai.
Thằng này làm cái quái gì ở đây?
Khi bốn người Ngủ lại gần và chào hỏi họ, Sunny ngay lập tức nhìn chằm chằm tên trẻ tuổi đẹp trai.
"Night...ờ...cậu làm gì ở đây vậy anh bạn?"
Cung thủ mỉm cười.
"A! Tôi cũng rất mừng được gặp lại cậu, Sunny, bạn tôi. Tiểu thư Nephis đã mời tôi tham gia chuyến thám hiểm này, và sau khi cẩn thận cân nhắc, tôi quyết định đồng ý."
Sunny chớp mắt vài lần.
"Được rồi, tôi biết tôi bị điên, nhưng từ lúc nào mà cậu cũng mất trí?"
Kai nhìn cậu với biểu hiện kì lạ.
"Đợi chút...điên? Ý cậu là sao, cậu bị điên?"
Sunny thở dài.
"Thôi đừng quan tâm."
Rồi, cậu quay sang Neph.
"Về yêu cầu của cô. Tôi sẵn sàng tham gia đoàn thám hiểm này, nhưng với một điều kiện. Tôi sẽ không tham gia tổ đội của cô. Nên nói là cô có thể đưa ra một cái giá phù hợp để mời tôi làm việc."
Nephis nhìn cậu một lúc, một biểu hiện không thể đọc được trên mặt cô. Rồi, cô nói bằng giọng bằng phẳng:
"Cậu có cái giá gì trong đầu?"
Sunny mỉm cười.
"Nói đến thì, tôi quả thật có. Đằng sau chúng tôi, cô có thể thấy một nhà thờ cổ đại tráng lệ. Bên trong nhà thờ này có một sinh vật được gọi là Hắc Hiệp Sĩ. Hắn ta là một Ác Quỷ Ngã, tôi muốn cô giúp đỡ sau khi chuyện này kết thúc. Khi chúng ta trở lại..."
Cậu ngưng một chút, rồi nói thêm:
"...tôi muốn cô giúp tôi giết nó."
Sự yên lặng chết người phũ xuống quảng trường nho nhỏ. Sau một lúc, Caster nhịn không được mà lên tiếng, một biểu hiện kinh ngạc trên mặt hắn:
"Sunny...có lẽ cậu vừa nói nhầm? Dù sao thì chúng ta chỉ là người Ngủ. Làm sao chúng ta có thể giết tên Hắc Hiệp Sĩ kia của cậu? Một Sinh Vật Ác Mộng cấp bậc và phân loại của hắn..."
Nụ cười của Sunny mở rộng hơn. Rồi, với một cảm giác chiến thắng, cậu nhìn Caster và nói:
"...Chỉ là một con ác quỷ ngã mà thôi."
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 205 |