Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử Sức Mạnh

Phiên bản Dịch · 1555 chữ

Chương 187: Thử Sức Mạnh

Cố học những bí mật về cái bóng là một quá trình rất chậm chạp. Sunny chỉ có thể thấy được một chút từ phong cách chiến đấu bí ẩn trong lúc chiến đấu với Thánh Đá, và thường thì làm vậy sẽ yêu cầu toàn bộ sự tập trung của cậu. Mà mỗi lần cậu không hoàn toàn tập trung vào đối thủ thì đợt chiến đấu đó sẽ kết thúc trong vài giây, kết quả là không còn gì để quan sát nữa.

Nhưng khi cậu tập trung vào trận chiến trước mắt, thì lại không thật sự có thể để ý đến cái bóng, vậy là lại không có khả năng quan sát nó. Tìm đến điểm cân bằng giữa hai công việc này là không dễ, và còn phải nói đến là vô cùng đau đớn. Mỗi lần thất bại, lại có thêm vết bầm mới.

Dù vậy, vẫn có tiến bộ. Mặc dù Sunny vẫn chưa có thể nhìn đến tận cùng của nghệ thuật chiến đấu đó, cậu đã chậm rãi bắt đầu có chút cảm giác. Cái bóng của cậu gian xảo, trôi chảy và lươn lẹo hơn cả cậu. Có một chút dấu vết duyên dáng trong sự chuyển động của nó mà thiếu trong cách di chuyển của chính cậu.

Nó giống như đang thực hiện một điệu nhảy. Một điệu nhảy bóng tối.

Bực mình vì không thể tìm đến bước đột phá, Sunny muốn đẩy mình xa hơn, nhưng phải ngăn bản thân lại. Ngay cả khi tính đến hiệu ứng điên cuồng của Dệt Máu, đợt huấn luyện này của cậu đã đẩy cơ thể đến giới hạn. Cậu cần phải giữ gìn điều kiện cơ thể nếu như cậu sẽ tham gia Nephis trên hành trình dài của cô...

Đương nhiên là trừ khi cậu muốn tiến vào Mê Cung với cơ thể tàn tạ, kiệt sức và đầy chấn thương.

Thứ Sunny đã không thể nhận ra do thiếu kinh nghiệm - và việc cậu chủ yếu là tự học - là thành tựu hiện tại của cậu đã đủ khiến cậu vào hàng ngũ khác thường nếu so sánh trong nhân loại. Đa số những kẻ tập sự thậm chí còn không thể làm chủ được bề mặt nổi của những phong cách chiến đấu khác nhau, chứ đừng nói đến việc nhận ra những đặc tính căn bản của chúng là gì.

Họ chỉ đơn giản làm theo luật lệ mà không hiểu chúng, xem phong cách là thứ gì đó không thể thắc mắc, cứng ngắc. Chỉ có những chiến binh giàu kinh nghiệm nhất mới có đủ thấu hiểu về tinh túy của một nghệ thuật chiến đấu để có thể thử điều chỉnh nó.

Vậy nên cậu đã bỏ xa những người đua khác.

Nhưng vì Sunny chưa từng có một người chỉ dạy đàng hoàng, cậu không hề biết đến việc cậu đang cố hoàn thành là thứ mà không người bình thường nào có thể chạm đến. Điểm so sánh duy nhất cậu có là Nephis, nhưng bản thân cô lại quá mức ngoại lệ.

Nếu như những bậc thầy nổi tiếng của các nghệ thuật chiến đấu biết được có một người trẻ tuổi tự học ngoài ngoại ô đã có thể phân tích hai phong cách chiến đấu phi thường phức tạp đến những yếu tố căn bản của nó và lắp ráp chúng lại với nhau để phù hợp sở thích của mình, cùng lúc còn đang cố học cái thứ ba từ cái bóng của mình, họ sẽ kinh ngạc đến ngẩn người.

Nhưng mà, Sunny thì chỉ cho rằng cậu không thành công và vô cùng chậm chạp.

'Ugh! Cõ lẽ mình hơi ngu...'

Nhặt bản thân khỏi sàn nhà, Sunny thở dài và vuốt mồ hôi khỏi trán. Rồi, cậu liếc sang Thánh Đá và dựa vào tường.

"Hôm nay xong rồi hả?"

Effie đang đứng gần đó, buồn đến chết. Nhìn Sunny tự tra tấn là chương trình giải trí duy nhất của cô trong căn phòng tăm tối này.

Ừ thì, việc đó và tự mình tra tấn cậu. Vài thứ khác.

'Sao cũng được.'

Cậu mệt mỏi gật đầu với cô.

"Ừ, tôi nghĩ vậy. Đã là hoàng hôn rồi, tôi nên nghĩ ngơi một chút rồi đi ra ngoài."

Nữ thợ săn nheo mắt lại.

"Tiện thể, có việc tôi muốn hỏi. Làm sao cậu biết được bây giờ là mấy giờ trong ngày? Ở đây còn không có cửa sổ, và chúng ta vẫn chưa thể nghe được tiếng nước biển."

Cậu liếc sang cô với biểu hiện u ám và miễn cưỡng trả lời:

"Cái bóng của Tòa Tháp Đỏ. Tôi có thể cảm nhận được nó."

Effie chớp mắt vài lần, rồi nhún vai.

"A, ra là vậy. Dù sao thì, vì cậu đã xong rồi...đến lượt tôi chơi với bạn gái của cậu chứ hả?"

Sunny nghiến răng và trả lời không cần suy nghĩ:

"Cô ta không phải bạn gái tôi!"

Sau đó cậu mới nhận ra Effie đang hỏi cái gì. Cô ta chưa từng cho thấy mình có hứng thú với việc đấu tập với Thánh Đá trước đây. Tại sao bây giờ lại như vậy?

Cũng chả quan trọng.

"Và không, cô không thể."

Nữ thợ săn nghiêng đầu.

"Gì? Tại sao?"

Sunny khịt mũi khinh thường.

"Tôi cần phải giải thích? Quá nguy hiểm! Lỡ chuyện gì xảy ra với cô?"

Effie cười khúc khích.

"Để tôi xem thử tôi hiểu đúng không. Cậu có thể tập luyện với cô ta mỗi ngày mỗi giờ, nhưng cậu nghĩ rằng, với tôi, cô ta sẽ quá khó nhằn?"

Cậu lắc đầu.

"Đừng có hiểu lầm. Chỉ là nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, tình huống tệ nhất là tôi sẽ chết. Nếu có chuyện xảy ra với cô thì tôi sẽ bị Nephis giết. Kết quả là giống nhau, nhưng một cách thì hơn hẳn cách còn lại. Hiểu chứ?"

Cô bắt chéo tay.

"Ôi, thôi nào! Tôi chỉ muốn nhìn thử ai mạnh hơn trong hai người bọn tôi!"

Sunny cau mày.

"Không đời nào. Nghĩ cũng đừng nghĩ."

Effie yên lặng lườm cậu.

"Tôi nói không, được chưa? Không đời nào tôi cho cô chiến đấu với cô ta!"

Nữ thợ săn mỉm cười.

"À, được rồi. Sẽ không thành vấn đề..."

Vài phút sau, Sunny đang nhìn cảnh tượng trước mắt mà không thể tin nổi.

Sao tự dưng lại thành ra thế này?

Nghiêng trên cái bàn gỗ xa hoa, Effie và Thánh Đá đứng đối diện nhau. Khuỷu tay của họ đặt trên bàn, còn bàn tay thì đan vào nhau.

Cái Bóng thì trầm mặc và hờ hững, còn nữ thợ săn thì đầy hăng hái.

Họ...chuẩn bị vật tay.

Effie liếc sang cậu và mỉm cười.

"Muốn đặt cược ai thắng không? Nếu tôi mạnh hơn bạn gái cậu, cậu nợ tôi một...không, mười mảnh hồn!"

Sunny thở dài.

"Còn nếu cô thua?"

Nữ thợ săn khó bảo đá lông nheo với cậu.

"...Cô biết gì không, tôi thậm chí còn không muốn biết. Tôi không cờ bạc, nên quên đi."

Effie thở dài.

"Chán cậu thật. Dù sao thì...làm thôi!"

Cô nắm lầy tay của Thánh Đá và chuẩn bị vật.

"Chơi!"

Ngay tức thì, cả Bóng lẫn nữ thợ săn cố đè tay của đối thủ xuống. Cái bàn rên rỉ, chịu đựng một áp lực nghiền ép khổng lồ. Trong một lúc, có vẻ như Thánh Đá hơi kém hơn, nhưng cuối cùng, tay cô chỉ di chuyển một milimet.

Con quái vật nhìn cô gái trẻ với cặp mắt rubi của mình, gương mặt của cô ẩn giấu đằng sau cái mũ giáp. Trong ánh mắt đó không có chút cảm xúc.

Đôi mắt hạt dẻ của Effie thì trái ngược, chúng tràn đầy sự vui vẻ. Có một nụ cười thư giãn như đóng băng trên mặt cô.

Nhưng mà, Sunny có thể thấy được cô đang dùng hết sức cho lần tranh đấu này. Cơ bắp săn chắc của cô căng lại bên dưới làn da ô liu ở sau lưng. Cả cơ thể cô như một lò xo bị đè nén, đầy sức mạnh và lực lượng áp đảo.

Vậy mà, tay của Bóng lại không di chuyển.

Có vẻ như hai người họ đều không thể áp đảo người kia.

'Hừm. Không biết ai bỏ cuộc trước...'

Từng giây trôi qua trong yên lặng, nhưng không có gì thay đổi. Cả Effie lẫn Thánh Đá vẫn kiên trì, không chịu nhún nhường chỉ một li. Lượng sức mạnh mà họ bỏ ra để giữ sự cân bằng dễ dàng nổ tung bất cứ lúc nào khiến Sunny chảy mồ hôi một chút.

'Cả hai đều là quái vật!'

Cuối cùng, người đầu tiên chịu thua là cái bàn. Không thể chịu đựng áp lực đó nữa, nó đơn giản...nổ tung.

Che mặt để bảo vệ nó khỏi những mảnh gỗ bay tung tóe, Sunny như hóa đá trong một lúc, rồi nhìn chăm chú vào đống gỗ vụn.

Một cảm giác đau khổ và phẫn nộ đâm vào tim cậu.

'Ôi...ôi không! Cái bàn của tôi!'

Bạn đang đọc Nô Lệ Bóng Tối (Shadow Slave) của Guiltythree
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tortoise
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 193

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.