Tòa Hải Đăng
Chương 192: Tòa Hải Đăng
Một sự yên lặng u ám bao phủ mỗi người trong tổ đội, Effie nhăn nhó.
"Kì lạ nhất là, chưa từng có ai thấy hắn đến và đi như thế nào. Mỗi lần Harus được cử đến khu dân cư bên ngoài, người ta chỉ biết được có người chết vào sáng hôm sau. Cửa, khóa, rào chắn đều có vẻ không ngăn được hắn. Một khi Harus nhận được lệnh giết ai, người đó chết. Giống như bị định mệnh bỏ rơi vậy."
Caster cau mày.
"Vậy cô muốn nói là chúng ta không có chút cơ hội?"
Nữ thợ săn lắc đầu.
"Tôi muốn nói là chiến đấu với hắn ngay bây giờ sẽ là ngu ngốc. Trừ khi chúng ta biết được cách hắn có vẻ như có thể biến nạn nhân của mình...không cần biết có bao nhiêu người...trở nên hoàn toàn bất lực."
Dứt lời, cô liếc sang Nephis, người đang đắn đo một lúc rồi lắc đầu.
"Người bạn của chúng ta bên trong lâu đài cũng không biết."
Effie cười nhếch mép.
"A, vậy ra người bạn bí ẩn kia của mấy người cũng không phải toàn năng. Ừ thì, sao cũng được, lời khuyên của tôi là vậy. Chúng ta nên chạy."
Vào lúc đó, Sunny rốt cuộc lên tiếng:
"Nhưng, Effie...chúng ta có chạy khỏi hắn được không chứ?"
Nụ cười biến mất khỏi gương mặt cô. Đột nhiên buồn rầu, cô chần chừ một lúc, rồi nói
"Tôi biết một cách. Nhưng...sẽ nguy hiểm. Rất nguy hiểm. Nhưng mà tôi không biết cách nào khác để cắt đuôi hắn. Vậy nên cô quyết định đi công chúa."
Neph yên lặng một lúc, rồi chỉ đơn giản gật đầu.
"Chúng ta sẽ đối mặt Harus một ngày nào đó. Bây giờ, đến nơi an nghỉ của tổ đội đầu tiên mới là ưu tiên."
Nữ thợ săn khó bảo thở ra, như thể nhẹ nhõm. Rồi, cô nói:
"Vậy thì theo tôi. Và chuẩn bị tinh thần..."
Sau đợt nói chuyện khó chịu đó, Effie hơi thay đổi hướng đi. Thay vì đi thẳng về phía nam, lúc này họ đi trong thành phố cổ đại hướng về biên giới phía đông.
Sunny không quá quen thuộc với phần này của di tích. Trong vài tháng qua, cậu chủ yếu ở phía bắc của Lâu Đài Tươi Sáng, đôi lúc đi thám hiểm ra phía đông bắc. Cậu tránh xa những khu vực phía tây vì ở đó gần Tòa Tháp Đỏ hơn, và đã không khám phá quá nhiều ở phía nam vì nó cách quá xa nhà thờ của cậu.
Lần cuối cậu đến đây là vào cái ngày của trận chiến đẫm máu với Kẻ Đưa Tin Tòa Tháp. Lúc đó, họ đang đi hướng về tòa hải đăng đổ nát mà đã từng đứng gần bức tường bất khả xâm phạm của Thành Phố Hắc Ám.
Mà cậu cũng không có nhiều thời gian để ngắm cảnh xung quanh. Gần như mọi sự chú ý của cậu đều tập trung vào Harus, kẻ vẫn theo sau họ như một con chó săn.
Cậu không thích việc phải nhìn chăm chú tên lưng gù đáng sợ này chút nào.
'Sao mày không đi đánh nhau với sinh vật Ngã nào đó mà chết đi, thằng khốn?'
Nhưng mà, Harus có vẻ hiểu biết di tích không kém gì Effie. Hắn ta bằng cách nào đó tránh né những sinh vật tồi tệ nhất trên đường mà vẫn không để mất dấu tổ đội của Ngôi Sao Thay Đổi. Có một lúc, một con Quỷ Máu lẻ loi tấn công hắn từ cái bóng sâu thăm thẳm của một tòa nhà đổ nát. Tên đao phủ của Gunlaug chỉ đơn giản giơ một tay lên và đập nát hộp sọ của Sinh Vật Ác Mộng bằng một cú đấm lười biếng.
Hắn ta còn không chớp mắt.
'To tát gì. Mình...mình cũng giết không ít mấy con đó rồi.'
Nhưng mà, Sunny cũng phải công nhận cậu vô cùng lo ngại cái sức mạnh của tên lưng gù cuồng sát này. Có lẽ là vì cậu không thể rũ bỏ cảm giác là đến cuối cùng, chỉ một trong hai người họ có thể sống sót.
Và cậu lại không chắc người đó là ai.
Không lâu sau đó, họ đến gần một tấm to cao của bức tường thành phố. Cách không quá xa, tàn tích của tòa tháp khổng lồ đổ nát nằm ngang, vươn ra đến thật xa. Những căb nhà mà tòa tháp ngã lên vài ngàn năm trước bị vỡ tan và biến thành cát bụi.
Có lẽ tòa hải đăng cổ đại này từng kiêu hãnh và tráng lệ. Có lẽ nó thậm chí còn là một biểu tượng cho sự bất khuất của những người sống trong thành phố cổ đại, cháy lên như một ánh sáng hi vọng trong sự hắc ám trường tồn của màn đêm nguyền rủa. Nhưng nó đã ngã xuống từ rất lâu rồi...cũng như những người xây dựng nó.
Ít nhất thì tàn tích của nó còn đây. Những cư dân cổ đại của Thành Phố Hắc Ám thì chỉ biến mất, còn không để lại hài cốt.
Sunny thở dài.
"Đi đâu đây?"
Effie chỉ về phía đống đổ nát khổng lồ.
"Vào trong."
Họ đang núp trong một căn nhà đổ nát gần tòa tháp ngã xuống. Khu vực này có một tộc quái vật đặc biệt độc ác sinh sống, và thu hút sự chú ý của chúng sẽ là rắc rối cho cả tổ đội.
"Gọi cái bóng của cậu quay lại và giữ nó ở gần. Khi chúng ta tiến vào tòa hải đăng, chúng ta sẽ phải hành động nhanh chóng."
Hơi nhẹ nhõm, Sunny làm đúng như vậy. Không phải nhìn Harus nữa là một lý do đáng ăn mừng.
Giữ cơ thể thấp gần mặt đất, sáu người họ lao từ nơi ẩn núp đến tòa hải đăng đổ nát. Không lãng phí thời gian, họ tìm thấy một lỗ hỏng trong bức tường và leo vào trong.
Effie triệu hồi món Ký Ức phát ánh sáng, thắp sáng cho bên trong của tòa tháp đổ nát. Vì nó đang nằm ngang, họ thấy mình đang ở trong một cái hầm khổng lồ, vang vọng.
Nhìn quanh, Effie xác định phương hướng và dẫn họ vào sâu hơn đường hầm, mỗi động tác của cô rõ ràng cực kì căng thẳng. Trong lúc đi, cô bắt đầu nói:
"Cẩn thận nghe lời tôi nói và làm đúng theo chúng. Một khi ở trong, đừng tách khỏi nhóm. Ở chung với nhau và giữ vũ khí trên tay. Nơi chúng ta chuẩn bị tiến đến đầy Sinh Vật Ác Mộng. Chúng không quá mạnh, nhưng chúng...đặc biệt."
Cô cắn môi.
"Đừng có cố giết chúng. Chỉ bảo vệ bản thân và tiếp tục tiến lên. Nếu dừng lại, khả năng cao là sẽ chết. Đi chậm và bị chúng bao vây thì kết quả cũng tương tự. Nhưng nếu chúng ta có thể giữ vững đội hình...chúng ta có thể sống sót. Hi vọng là vậy."
'Hi vọng? Cô nói hi vọng là sao hả?!'
Trước khi Sunny có thể phát biểu trong phẫn nộ, họ đã đến đích.
Ngay trước mặt cậu, sàn của cái hầm bị hư hại, tạo thành một cái khe hẹp. Nó lấp đầy bởi sự hắc ám, dẫn vào sâu hơn trong mặt đất...và rồi sâu hơn nữa. Cho dù cậu cố đến mấy, cậu vẫn không thể nhìn thấy thứ gì ở tận đáy.
Nữ thợ săn liếc sang cậu.
"Đợi gì nữa vậy ngố? Nhảy xuống!"
Sunny nuốt cái ực.
"Cô muốn tôi nhảy...vào thứ đó?"
Bên cạnh cậu, Kai thở dài và nhìn xuống bộ giáp sạch sẽ, thời trang của hắn. Một biểu hiện buồn bã thuần khiết xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp.
"Ôi, thì. Lại như vậy nữa..."
Đăng bởi | tortoise |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 191 |