Thua bạc 2
Tiểu Tiền thị muốn đặt nàng trong gùi cõng về, Mãn Bảo không chịu, vừa chạy vừa nói: “Muội có thể tự đi, muội có thể tự đi.”
Tiểu Tiền thị không miễn cưỡng nàng, “Được, chính muội đi, cẩn thận kẻo ngã.”
“Muội lớn rồi, sẽ khôngngã đâu.” Mãn Bảo hô to, chạy về phía trước, từ xa đã thấy cửa nhà mình bị vây quanh bởi một đám người, nàng cao hứng đang muốn tiến lên, bên trong truyền đến một tiếng hét thảm, dọa nàng giật mình sợ hãi.
Tiểu Tiền thị phát hiện không ổn, ôm lấy nàng rồi xoay người về phía trước.
Đám người vây xem nhìn thấy Tiểu Tiền thị lập tức tránh ra đường, “Chu đại tẩu trở về, mau nhường đường, mau nhường đường.”
“Chu đại tẩu, tứ thúc nhà người lại đánh bạc thua, người ta tìm tới cửa.”
Có người báo tin, cũng có người vui khi người khác gặp họa, nói: “Thiếu cũng không ít, hình như Chu lão đầu muốn đem lão tứ đánh chết, Chu đại tẩu mau đi khuyên nhủ một chút đi, tiền mất còn có thể kiếm lại, người không còn coi như xong.”
Tiểu Tiền thị không nhịn được rùng mình, gạt đám người chạy vào trong nhà, thấy tứ thúc đang bị lão nhị cùng lão tam đè xuống đất, cha chồng đang cầm đòn gánh đập từng cái lên người lão tứ.
Trong viện, mười mấy người lạ mặt đứng vây xung quanh, người cầm đầu sắc mặt khó chịu, hướng Chu lão đầu phẫn nộ quát: “Chu lão à, dù ông có đem đứa con trai này đánh chết, hôm nay cũng phải đem tiền trả cho tôi, nếu không huynh đệ chúng tôi trèo đèo lội suối tới đây chẳng phải là uổng công một chuyến?”
Mãn Bảo từ trong ngực tiểu Tiền thị tụt xuống, chạy tới bên cạnh đến cha nàng, liếc nhìn tứ ca không nên thân, lại nhìn đám người xung quanh đang vậy xem, nhíu mày hỏi, “Cha, tứ ca thua bao nhiêu tiền?”
Tên cầm đầu nhìn thấy Mãn Bảo liền kinh hô: “A ! Chu lão, con gái ông dáng dấp không tệ nha, nếu là trong nhà mấy người không có tiền, vậy liền bán đứa trẻ này gán nợ, mặc dù hơi nhỏ tuổi nhưng thôi, chúng ta cũng không ngại.”
Chu lão tức giận, ngay lập tức đem con gái nhỏ giấu sau lưng, bực bội nói: “Muốn người thì có thể đem tên súc sinh này kéo đi, ai nợ tiền thì người ấy trả.”
Chu tứ nghe vậy liền gào khóc, hét lớn: “Cha... cha, xin người hãy cứu con, con không dám nữa, con thật sự không dám nữa, người để bọn họ kéo con đi, con liền bị đánh chết, thật sự sẽ bị đánh chết...”
Tên cầm đầu liếc nhìn Chu lão, cười nhạo, nhấc chân giẫm lên tay Chu tứ, nghiền ép, Chu tứ kêu lên thảm thiết.
Thấy sắc mặt Chu lão càng ngày càng tái xanh và nhợt nhạt, hắn hài lòng cười lớn, “Không phải chỉ có mười lăm lượng bạc thôi sao? Nhìn nhà cửa phòng ốc nhà các ngươi, cũng không giống không có tiền, nếu thật sự không có thì còn có một đám tiểu nha đầu mà, bán hai đứa là đủ. Nhưng ta cũng nói trước, hiện tại tiểu nha đầu không đáng tiền, tiểu nữ nhi của ông thì còn được, nếu là bán đứa khác chỉ bán được 3 đến 5 lượng, không bán 4 đứa chỉ sợ không đủ tiền trả hết nợ.”
Lời này vừa nói ra, dọa sợ Tiểu Tiền thị cùng Phùng thị, các nàng vội vàng kéo con gái mình ra sau, trong nhà này chỉ có hai người bọn họ có con gái.
Chu lão tức giận đến mức tay chân phát run, Chu tứ cũng cả kinh, sợ hãi, xém chút nhịn không được tè ra quần, hắn chỉ có thể dùng tay còn lại không bị đạp túm lấy góc áo cha mình cầu khẩn: “Cha, cha, người mau cứu con đi, mau cứu con đi mà, sau này con không dám nữa, không dám nữa...”
Chu nhị đang đè hắn nghe vậy không nhịn được vung tay đánh hắn, nhà này mới tốt lên không được bao lâu giờ đều bị hắn phá hỏng.
Anh lại có hai đứa con gái, nếu phải bán bọn trẻ thì....
Chu nhị chỉ nghĩ tới đây đã tức giận , anh đánh càng mạnh hơn, “Tao cho mày không nghe lời này, cho mày cờ bạc này.”
Chu tứ ôm đầu cầu xin tha thứ.
Mãn Bảo nhìn trong mắt, khóe miệng mím chặt, quay đầu nhìn ba đứa cháu gái, nàng xoay người chạy vào trong phòng.
Nương nàng- Tiền thị đang ngồi tựa ở trên giường vuốt ngực, lục ca đỡ bà đứng bên cạnh lo lắng.
Nương vốn dĩ thân thể không tốt, bây giờ lại bị hù dọa.
Mãn Bảo chạy tới, hỏi: “Nương, nhà chúng ta có bao nhiêu tiền?”
Tiền thị mở to mắt nhìn con gái nhỏ, nhịn không được lau nước mắt, “Con hỏi cái này để làm gì?”
“Tiền có đủ trả nợ không ạ?”
Tiền thị khóc ròng nói: “Tên súc sinh đáng chém ngàn đao, lúc trước sinh nó ra ta nên dìm chết nó luôn cho rồi, trong nhà chắt góp lại vẫn còn thiếu bốn năm lạng."
Mãn Bảo hỏi: “ Chẳng lẽ để bọn hắn đem tứ ca kéo đi sao?”
“Bọn hắn trèo đèo vượt núi tới, nếu một văn tiền cũng không giao, chưa ra khỏi cửa thôn bọn hắn đã đem tứ ca con đánh chết, chúng ta chẳng lẽ có thể nhẫn tâm nhìn nó bị đánh chết sao?”
Đạo lý này Tiền thị hiểu, Chu lão càng không có khả năng không hiểu, bây giờ chẳng qua là không nỡ mà thôi.
Mãn Bảo mặt mày nghiêm túc nhấn mạnh: “Không thể bán cháu gái."
Tiền thị vuốt đầu nàng nói: “Không bán, dù có đem tứ ca con bán đi, cũng không bán bọn chúng, thằng súc sinh."
Truyện Phúc bảo nhà nông (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | Manhmanh2706 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |