Hậu chiến và thách thức mới
Chương 11: Hậu Chiến và Thách Thức Mới
Mặt trời đã lên cao, ánh sáng vàng rực phủ khắp chiến trường đầy rẫy xác người và vũ khí vương vãi. Mùi máu tanh hòa quyện trong không khí, làm dạ dày Hoàng Thiên quặn thắt. Cậu đứng giữa đống hỗn độn, ánh mắt dán vào bàn tay dính đầy máu. Những hình ảnh trong trận chiến cứ lặp đi lặp lại trong đầu như một cơn ác mộng: ánh mắt kinh hoàng của kẻ địch trước khi gục ngã, những tiếng la hét tuyệt vọng, và cả cảm giác thép lạnh của thanh kiếm khi xuyên qua thịt da.
Nguyễn Tài bước đến, đặt tay lên vai Hoàng Thiên, giọng trầm khàn:
Ngươi không sao chứ? Đây là lần đầu tiên ngươi thực sự thấy chiến tranh, phải không?
Hoàng Thiên im lặng, đôi môi mấp máy nhưng không thành lời. Cậu không biết phải trả lời thế nào. Cảm giác hối hận và tội lỗi đang dày vò tâm trí, nhưng sâu bên trong, cậu cũng nhận ra một điều: cậu đã sống sót.
Chiến trường là như vậy. Ngươi làm tốt rồi. Hãy nhớ rằng mỗi kẻ ngã xuống là để chúng ta bảo vệ nhiều mạng sống hơn. Đừng để cảm giác này làm lung lay ý chí của ngươi.
Nguyễn Tài nói rồi quay đi, để lại Hoàng Thiên với mớ suy nghĩ hỗn loạn. Cậu hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng mình không thể gục ngã. Những người lính đã đặt niềm tin vào cậu, và cậu không thể phụ lòng họ.
---
Buổi tối, cả doanh trại rộn ràng tiếng hò reo. Nghĩa quân tổ chức ăn mừng chiến thắng. Thịt được quay trên lửa hồng, rượu đựng trong những chum lớn chuyền tay nhau. Nhưng Hoàng Thiên lại không cảm thấy hứng thú. Cậu lặng lẽ ngồi một góc, quan sát những người lính cười đùa. Một vài binh sĩ đã đến chúc mừng, nhưng khi thấy cậu không mấy hào hứng, họ cũng rời đi.
Đột nhiên, một người phụ nữ trẻ tuổi, dáng vẻ mạnh mẽ nhưng khuôn mặt vẫn giữ nét dịu dàng, tiến đến. Trên tay cô là một bát rượu nhỏ. Cô ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa bát rượu ra trước mặt.
Ta là Thanh Lam, đội trưởng đội cung thủ. Lần này, ngươi đã cứu đội ta khỏi một trận đánh khó khăn. Ta nghĩ chúng ta nên làm quen.
Hoàng Thiên ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt thoáng ngạc nhiên. Cậu nhận lấy bát rượu, khẽ mỉm cười:
Cảm ơn cô. Ta chỉ làm những gì cần làm thôi.
Thanh Lam bật cười, ánh mắt sáng lấp lánh:
Ngươi nói khiêm tốn thật. Nhưng nghe này, không phải ai cũng có thể chỉ huy một đội quân lần đầu và vẫn giữ bình tĩnh như vậy. Ngươi có tố chất của một người lãnh đạo.
Hoàng Thiên nhấp một ngụm rượu, không trả lời. Những lời khen ấy dường như chỉ làm cậu cảm thấy áp lực hơn. Thanh Lam dường như nhận ra điều đó, nên cô đổi chủ đề:
Ngươi nghĩ sao về chiến trường?
Khắc nghiệt hơn ta tưởng. Nhưng cũng dạy ta nhiều thứ.
Câu trả lời của Hoàng Thiên khiến Thanh Lam gật gù. Cô mỉm cười, vỗ vai cậu một cái:
Tốt. Ta thích người thực tế. Nghĩa quân cần những người như ngươi.
---
Ngày hôm sau, khi doanh trại còn ngập trong không khí phấn khởi sau chiến thắng, một tin dữ từ trinh sát làm tất cả bừng tỉnh. Một toán quân tinh nhuệ của địch đang tiến đến, có lẽ là để trả thù hoặc tái chiếm tuyến đường vận chuyển vừa bị cắt đứt.
Nguyễn Tài triệu tập tất cả chỉ huy để họp khẩn. Trên bản đồ, tuyến đường địch đang tiến quân hiện lên rõ ràng. Nhưng điều đáng lo ngại là lực lượng của chúng đông hơn gấp ba lần nghĩa quân. Nguyễn Tài nhìn quanh căn lều, vẻ mặt nghiêm trọng:
Chúng ta không đủ lực để đối đầu trực diện. Phải tìm cách chia nhỏ lực lượng địch, hoặc tìm một con đường khác để cắt nguồn tiếp viện của chúng.
Hoàng Thiên lặng im, tập trung suy nghĩ. Cậu nhớ lại bản đồ địa hình đã nghiên cứu trước đây và nhận ra một điểm đáng chú ý. Cậu lên tiếng:
Ở phía tây, có một con suối lớn chảy qua một khe núi hẹp. Nếu chúng ta có thể dụ địch đến đó, ta có thể dùng một nhóm nhỏ để cầm chân chúng, trong khi phần còn lại tấn công vào kho tiếp tế của chúng.
Một số người lính trong lều tỏ vẻ hoài nghi. Một chỉ huy lớn tuổi cười nhạt:
Dùng một nhóm nhỏ để cầm chân đội quân lớn như vậy? Ngươi tưởng địch ngu ngốc sao?
Nhưng Nguyễn Tài giơ tay, ra hiệu cho mọi người im lặng. Ông nhìn Hoàng Thiên, ánh mắt sắc bén:
Ngươi có kế hoạch chi tiết nào không?
Hoàng Thiên nuốt khan, nhưng ánh mắt vẫn đầy quyết tâm:
Chúng ta không chỉ dựa vào người. Địa hình sẽ là vũ khí lớn nhất. Nếu ta đặt chông, đá lăn, và bẫy ở khe núi, chúng sẽ không thể tiến nhanh. Trong khi đó, đội tấn công kho tiếp tế chỉ cần hành động thật nhanh và chính xác. Nếu kế hoạch thất bại, ta sẵn sàng chịu trách nhiệm.
Không khí trong lều trở nên nặng nề. Nguyễn Tài trầm ngâm một lúc, sau đó gật đầu:
Được. Nhưng nhớ kỹ, cơ hội chỉ có một. Nếu ngươi thất bại, cả doanh trại này sẽ bị tiêu diệt. Chuẩn bị ngay đi.
---
Đêm đó, Hoàng Thiên dẫn đầu một nhóm nhỏ đi đặt bẫy ở khe núi. Cậu cảm thấy áp lực đè nặng trên vai, nhưng cũng biết rằng đây là cơ hội để chứng minh bản thân. Thanh Lam và vài binh sĩ khác tình nguyện tham gia, ánh mắt cô toát lên sự tin tưởng tuyệt đối.
Khi mọi thứ đã sẵn sàng, Hoàng Thiên ngước nhìn bầu trời đầy sao, lòng thầm cầu nguyện cho kế hoạch này thành công. “Chiến trường không chỉ là nơi giết chóc, mà còn là nơi để ta thay đổi vận mệnh.”
Trận chiến tiếp theo đang chờ đợi họ, và Hoàng Thiên biết rằng con đường trước mắt còn dài và đầy chông gai.
Đăng bởi | yy15033529 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |