Trận Đối Đầu Căng Não
Chương 12: Trận Đối Đầu Căng Não
Buổi sáng sớm, sương mù dày đặc bao phủ khắp cánh rừng, che mờ mọi thứ xung quanh. Hoàng Thiên đứng bên cạnh Nguyễn Tài và Thanh Lam, chăm chú nhìn bản đồ được trải trên phiến đá lớn. Từng chi tiết nhỏ về địa hình, tuyến đường và quân số của địch được thảo luận tỉ mỉ. Bên ngoài, những binh sĩ nghĩa quân đang chuẩn bị vũ khí, dây cung, và dựng các bẫy đá dọc theo con suối.
Nguyễn Tài chỉ tay vào bản đồ, nơi con đường nhỏ uốn lượn qua rừng núi:
Chúng ta có ba lựa chọn. Một là tập trung toàn bộ lực lượng, đánh trực diện. Hai là tiếp tục phục kích, tận dụng địa hình. Ba là rút lui, bảo toàn lực lượng, chờ cơ hội phản công. Nhưng dù chọn cách nào, tất cả đều nguy hiểm.
Thanh Lam lên tiếng, ánh mắt sắc lạnh:
Chúng ta không thể rút lui. Nếu để địch kiểm soát tuyến đường này, lương thực và vũ khí tiếp tế cho nghĩa quân sẽ bị cắt đứt. Còn phục kích, chúng ta vừa dùng chiến thuật này, địch chắc chắn sẽ cảnh giác hơn.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Hoàng Thiên. Cậu cúi đầu suy nghĩ, từng mảnh ghép từ địa hình, binh lực và tâm lý đối phương xâu chuỗi trong đầu. Sau vài giây, cậu ngẩng lên, ánh mắt kiên định:
Ta có một kế hoạch. Chúng ta sẽ tạo một cái bẫy giả, khiến địch tưởng rằng ta đang tập trung lực lượng ở phía tây để phục kích. Trong khi đó, đội chính của ta sẽ mai phục ở phía đông, nơi địch ít ngờ tới nhất. Địa hình ở đó có những bụi cây rậm rạp, thuận lợi để che giấu quân ta. Khi địch dồn lực lượng tấn công hướng giả, ta sẽ chặn đường rút lui và tiêu diệt chúng.
Nguyễn Tài nhíu mày:
Nhưng làm sao đảm bảo địch sẽ rơi vào bẫy giả? Nếu chúng phát hiện ra, kế hoạch này sẽ đổ bể.
Hoàng Thiên mỉm cười, ánh mắt lóe lên sự tự tin:
Địch tinh nhuệ nhưng cũng kiêu ngạo. Chúng sẽ nghĩ chúng ta ngu ngốc đến mức sử dụng lại chiến thuật cũ. Ta sẽ để một nhóm nhỏ cố ý để lộ dấu vết, dẫn dụ chúng vào cái bẫy này. Còn đội chính, phải tuyệt đối giữ bí mật.
Thanh Lam gật đầu đồng ý, ánh mắt ánh lên sự ngưỡng mộ:
Một kế hoạch táo bạo. Nhưng nếu thành công, chúng ta có thể đánh bại cả một đội quân lớn hơn mình gấp ba lần.
Nguyễn Tài trầm ngâm hồi lâu, rồi cuối cùng gật đầu:
Được. Ta giao quyền chỉ huy cho ngươi. Hãy đảm bảo rằng không có sai sót.
Buổi tối hôm đó, Hoàng Thiên cùng Nguyễn Phong đi kiểm tra các vị trí mai phục. Những binh sĩ dưới quyền cậu đang âm thầm chuẩn bị, không một tiếng động thừa thãi. Ánh mắt họ dần trở nên cương nghị hơn khi nhìn cậu, không còn sự nghi ngờ hay chế giễu như trước.
Nguyễn Phong bước tới, khẽ hỏi:
Ngươi có chắc kế hoạch này sẽ thành công không? Đội quân địch lần này không giống như trước. Chúng được huấn luyện bài bản, không dễ gì mắc bẫy.
Hoàng Thiên hít một hơi sâu, đáp lại bằng giọng điềm tĩnh:
Không có gì là chắc chắn. Nhưng nếu không thử, chúng ta sẽ không còn cơ hội nào khác. Thứ duy nhất ta tin tưởng là con người ta và địa hình ở đây.
Nguyễn Phong gật đầu, vỗ vai cậu:
Được rồi, ta sẽ ở cạnh ngươi đến cùng.
Trận chiến bắt đầu vào lúc bình minh. Đúng như dự đoán, quân địch chia thành hai đội, một đội đi theo hướng tây, nơi bẫy giả đã được chuẩn bị. Tiếng ồn ào từ hướng đó vang lên khiến chúng mất cảnh giác. Trong khi đó, đội chính của Hoàng Thiên nấp im trong các bụi cây phía đông, chờ đợi tín hiệu.
Tiếng tù và vang lên, báo hiệu đội quân ở phía tây bắt đầu giao tranh. Hoàng Thiên ra hiệu cho đội mình chờ thêm, cho đến khi phần lớn quân địch đã di chuyển qua phía bẫy giả. Khi thấy thời cơ chín muồi, cậu rút ngọn pháo hiệu ra, châm lửa và bắn lên bầu trời.
Ngay lập tức, những mũi tên lửa từ hai bên sườn núi bắn xuống như mưa. Quân địch hoàn toàn bất ngờ, hàng ngũ rối loạn. Đội cung thủ của Thanh Lam từ phía đông lao ra, nhắm thẳng vào các chỉ huy địch. Trong khi đó, Hoàng Thiên dẫn đầu một đội nhỏ, cắt đường rút lui của đối phương.
Tiếng la hét vang lên khắp nơi. Quân địch, dù tinh nhuệ, cũng không thể chống đỡ trước sự tấn công bất ngờ từ mọi phía. Một số tên cố gắng tổ chức phản công, nhưng địa hình hiểm trở không cho phép chúng xoay sở.
Hoàng Thiên cầm kiếm, lao vào giữa trận địa. Cậu không còn run rẩy như lần đầu cầm vũ khí, nhưng mỗi nhát chém vẫn mang theo sự cẩn trọng. Những vết thương nhỏ xuất hiện trên cơ thể, nhưng cậu không cảm nhận được đau đớn. Tất cả những gì cậu tập trung là giữ vững đội hình, không để quân ta mất lợi thế.
Nguyễn Phong xuất hiện bên cạnh, chém gục một tên lính địch đang lao về phía Hoàng Thiên. Anh cười lớn:
Ngươi đúng là có tố chất chỉ huy, nhưng hãy nhớ rằng trên chiến trường, sống sót cũng là một kỹ năng quan trọng!
Hoàng Thiên không đáp, chỉ mỉm cười rồi tiếp tục tiến lên.
Khi mặt trời lên cao, trận chiến kết thúc. Những tiếng hò reo vang vọng khắp khu rừng. Quân địch bị tiêu diệt hoàn toàn, số ít sống sót bị bắt làm tù binh. Các binh sĩ nghĩa quân, dù mệt mỏi, nhưng trên mặt ai cũng hiện rõ sự phấn khích.
Nguyễn Tài bước đến, nhìn Hoàng Thiên đầy tán thưởng:
Ngươi đã làm rất tốt. Đây không chỉ là một trận thắng, mà còn là bài học lớn cho tất cả chúng ta. Kế hoạch của ngươi đã cứu cả doanh trại.
Hoàng Thiên thở phào, ngồi bệt xuống đất. Cậu cảm thấy cơ thể rã rời, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm lạ thường. Đây không chỉ là chiến thắng của nghĩa quân, mà còn là bước tiến lớn trên con đường khẳng định bản thân cậu.
Thanh Lam bước tới, đặt tay lên vai cậu, ánh mắt tràn đầy cảm kích:
Ta nợ ngươi một lời cảm ơn. Nếu không có ngươi, chúng ta khó lòng sống sót qua trận này.
Hoàng Thiên chỉ cười nhẹ:
Chúng ta cùng chiến đấu, cùng sống sót. Đây là chiến thắng của tất cả mọi người.
Trong lòng cậu, dù còn nhiều hoài nghi về tương lai, nhưng lần đầu tiên, cậu cảm thấy mình thực sự thuộc về nơi này. Thế giới này khắc nghiệt, nhưng cậu đã học được cách tồn tại và chiến đấu. Phía trước còn rất nhiều khó khăn, nhưng cậu sẵn sàng đối mặt, vì cậu biết, mình không đơn độc.
Truyện Quân sư truyền kì tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.
Đăng bởi | yy15033529 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |