Quỷ Đạo Thần Thoại
“A a a!!!”
Ngạ Quỷ đau đớn đến mức nghiến răng nghiến lợi, chân phải không thể chống đỡ nổi thân thể, ngã oạch xuống đất.
Dương Hợp đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, vội vàng rút dây đỏ ra, đổi Đồng Tiền Kiếm sang tay trái, máu nóng lại chảy trong cánh tay phải.
Cánh tay phải miễn cưỡng khôi phục chút huyết sắc, nhưng tạm thời không thể dùng sức.
Cũng may nhờ Quỷ Đồng áp chế khí âm hàn của Đồng Tiền Kiếm, nếu không Dương Hợp cũng chẳng dám mạo hiểm như vậy, sơ ý một chút là có thể dễ dàng khiến cánh tay tàn phế.
“Gào!”
Ngạ Quỷ vừa lăn vừa bò đến bên tường, oán độc nhìn chằm chằm Dương Hợp.
Dương Hợp thở hổn hển, lấy lại vài hơi thì lập tức xông lên, lần này, Đồng Tiền Kiếm nhắm thẳng vào cổ của Ngạ Quỷ.
Ngạ Quỷ há miệng vồ tới.
Dương Hợp kịp thời lách mình né tránh, đồng thời giữ vững vị trí giếng nước.
Ngạ Quỷ không cam lòng thở dốc, dứt khoát bò ra khỏi sân, chạy trốn trong ngõ hẻm.
Dương Hợp khẽ giật mình, không ngờ Ngạ Quỷ có thể kìm nén cơn đói, thông thường, dã thú bị thương càng nặng thì ngược lại càng trở nên hung hăng.
“Tuyệt đối không thể để Ngạ Quỷ tiến vào giếng nước, cống ngầm thông suốt bốn phương…”
Cùng là Nhược Quỷ, nhưng Quỷ Đồng không thể phát huy hoàn toàn thực lực, lại bị Dương Hợp trói buộc, tác dụng của Quỷ Đồng chỉ ngang ngửa Đồng Tiền Kiếm.
Dương Hợp cắn răng đuổi theo, sau đó chợt nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị khó hiểu.
Thành Phái Bạch hoàn toàn bị yêu ma quỷ quái chiếm cứ.
Khắp nơi đều là bóng quỷ, muôn hình vạn trạng kỳ quái, quả thực là bữa tiệc đến từ địa ngục.
Dương Hợp nhắm mắt lại, bên tai vang vọng tiếng thì thầm, cố gắng truy tìm âm khí còn sót lại của Ngạ Quỷ thông qua Quỷ Đồng, không nhìn thẳng bất kỳ bóng quỷ nào.
Điều khiến hắn thấy kỳ lạ là Ngạ Quỷ không chọn trốn vào giếng nước, dường như nó đang kiêng dè điều gì đó.
Linh Thị dần dần giảm bớt, Dương Hợp đuổi theo Ngạ Quỷ đến một con hẻm vắng vẻ hơn, Ngạ Quỷ đã sức cùng lực kiệt, động tác ngày càng suy yếu.
Chẳng mấy chốc, Ngạ Quỷ bị dồn vào đường cùng, giãy giụa một cách bất lực.
Dương Hợp thẳng tay vung Đồng Tiền Kiếm lên, cổ của Ngạ Quỷ lập tức đứt lìa.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, vừa định thu hồi Quỷ Đồng.
Cộp cộp cộp cộp.
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên.
“Ai?”
Dương Hợp lui ra ngoài hẻm, ý thức được kẻ đã khiến Ngạ Quỷ trọng thương trước đó đã xuất hiện, may mà mình không nhìn thẳng…
Tiếng nhai nuốt truyền đến.
“Hắc hắc hắc, ngươi không dám mở mắt là vì sợ gặp quỷ sao?”
Dương Hợp nổi da gà trước giọng nói khàn khàn vang vọng trong ngõ hẻm, Quỷ Đồng thấy một nam nhân dị dạng đang ăn ngấu nghiến bên cạnh thi thể.
“Không đến nếm thử sao? Thịt quỷ tươi rất dai!!”
Dương Hợp im lặng không đáp.
Nam nhân tiếp tục nói: “Hãy nhìn cảnh tượng bách quỷ dạ hành của địa ngục, đừng khách sáo, không bao lâu nữa, chúng ta cũng sẽ là một trong số đó.”
Mồ hôi lạnh nhỏ giọt trên trán Dương Hợp, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của nam nhân.
Chính là Tống Chí đang bị nha môn truy nã.
Tống Chí rõ ràng có chút không thích hợp, trong mắt Quỷ Đồng, không chỉ toàn thân hắn ta không có chút dương khí nào, mà dương hỏa còn hiện ra màu xám đen.
Thậm chí làn da lộ ra bên ngoài lại còn nhiễm lấm tấm thi ban.
Dương Hợp không dám hành động thiếu suy nghĩ, nắm chặt hạt sen trong lòng bàn tay xem như hậu chiêu.
"Tiểu huynh đệ, ngươi không đói sao? Ta đã rất lâu rồi chưa được ăn no, đói, quá đói…"
Tống Chí nói đến câu cuối cùng, ngữ điệu trở nên giống hệt Ngạ Quỷ, dương hỏa gần như tắt ngấm, nếu không có linh trí, còn tưởng là Ngạ Quỷ giống người.
Dương Hợp ngẩng đầu nhìn trời, mây đen dần dần tản ra, ánh trăng chiếu sáng đường phố ngõ hẻm.
Lúc này Dương Hợp đã hoàn toàn nhìn rõ hình dáng của Tống Chí, cả người nổi hết da gà.
Tống Chí đang không ngừng nhét máu thịt của Ngạ Quỷ vào trong bụng, không sai, bụng hắn ta mọc ra một cái miệng đầy máu vô cùng dữ tợn.
Chỉ trong giây lát, một nửa thi thể của Ngạ Quỷ đã bị nuốt vào trong dạ dày.
Phải diễn tả ra sao đây nhỉ?
Giống như quái vật nửa người nửa quỷ.
Tốc độ ăn của Tống Chí chậm lại, lẩm bẩm tự nói: "Từ khi bị giam vào trong ngục, ta thật sự càng ngày càng đói."
Hắn ta chùi cái miệng đầy máu: "Ruột gan như một cái động không đáy…"
Vút!
Trong cái miệng máu thò ra một đầu lưỡi, chớp mắt đã xuyên thủng đèn lồng quỷ trên đỉnh mái nhà, sau đó trực tiếp kéo vào trong bụng nhai nhồm nhoàm.
Đồng tử Dương Hợp co rút lại, quả nhiên Tống Chí có thể nhìn thấy quỷ.
Hắn dựa vào Linh Thị để thấy quỷ, còn Tống Chí lại dựa vào trạng thái nửa người nửa quỷ, thậm chí loại quỷ hóa này còn đang không ngừng trầm trọng hơn.
"Tiểu huynh đệ, ngươi đã điên được bao lâu rồi?" Tống Chí cố ý hạ thấp giọng, nói năng thần thần bí bí.
Dương Hợp không trả lời, có thể nhìn ra Tống Chí căn bản không phải đang tán gẫu, do tinh thần sắp sụp đổ, chỉ đơn thuần muốn tìm người tâm sự.
Quả nhiên, Tống Chí lại bắt đầu tự lẩm bẩm: "Ta xuất thân từ võ quán Thủy Hạc, hai mươi sáu tuổi đã là giáo đầu nổi tiếng khắp thành Phái Bạch… Không, là khắp toàn bộ vùng sông nước Gia Lương. Ba mươi tám tuổi, võ học đạt đến Hậu Thiên viên mãn mà người khác khó có thể đạt tới."
Nói đến đây, Tống Chí mỉm cười đắc ý: "Đáng tiếc là đi khắp vùng sông nước Gia Lương đều không có phương pháp tấn thăng Tiên Thiên, ta không tin vào điều đó, cảnh giới Hậu Thiên nho nhỏ này căn bản không thể vây khốn ta được."
Dương Hợp cũng từng nghe nói võ nhân Hậu Thiên, Tiên Thiên, nhưng vẫn cảm thấy đây căn bản không phải cách phân chia cảnh giới chân chính của thế giới chủ.
Đăng bởi | DiddyVN |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 4 |