Mảnh Gỗ Tà Dị
- A?!?
Vương Nhàn không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đầu năm nay sao lắm nữ nhân muốn giết hắn vậy kìa.
Lớn cũng như nhỏ, thành thục thì có Diệc Vân Tuyết, ngây thơ thì có Tịnh Nhã Yên này.
Một ngự tỷ tuyệt nhan tuyệt sắc, một tiểu la lị tuyệt thế tuyệt trần.
Thật là đặc con mẹ nó sắc nha.
Bất quá, Vương Nhàn không nghĩ mọi chuyện lại đơn giản như vậy.
Hắn cảm thấy có điều gì đó bất thường đang xảy ra ở đây.
Sao dạo gần đây, những chuyện ly kỳ quái dị liên tục tìm đến mình vậy kìa.
Đầu tiên là Thi Họa Thủy - Tiểu Chiêu xông thẳng vào nhà hắn với chiếc vòng tay, cho rằng mình là Người Ứng Mệnh của cô, yêu hắn mà không cần lý do.
Rồi bây giờ đến tiểu la lị nho nhỏ này nữa.
Hắn không hề quen biết nàng, thế mà nàng lại biết tên hắn.
Ánh mắt kia, vừa yêu vừa hận hắn là như thế nào?
Vương Nhàn còn lâu mới tin mình là con ông trời, được ưu ái cho cái đặc quyền nữ nhân mới gặp đã yêu.
Huống hồ, Tịnh Nhã Yên, cô bé này chỉ mới 12 tuổi, yêu đương nỗi gì?
Với kinh nghiệm vô số lần chết hụt dưới tay mỹ nữ sát thủ ở kiếp trước;
Hắn rút ra một định lý vô cùng kinh điển:
Nữ nhân càng đẹp lại càng nguy hiểm.
Diệc Vân Tuyết chính là một ví dụ, nhiều lần cô ta suýt đem mạng nhỏ của hắn chơi hỏng rồi.
Còn Tịnh Nhã Yên này cũng vậy, sắc đẹp của nàng không hề kém cạnh cô nàng họ Diệc kia chút nào.
"Cô bé chính xác là một tiểu thảm họa."
Họ Vương nghĩ thầm.
- Không ổn.
Đột nhiên, Vương Nhàn cảm thấy một ngọn tà hỏa bất ngờ nổi lên nơi bụng dưới.
Liên tục kêu gọi, thôi thúc hắn chiếm lấy tiểu loli đang ôm trong lòng.
Hắn giật mình, ngay lập tức đem nó ép diệt, dập tắt đi ngọn tà hỏa quái ác.
"Là ngươi đang tác quái, mộc giản khốn kiếp."
Truy theo dấu vết ngọn tà hỏa, hắn nhanh chóng tìm ra nơi bắt nguồn của nó, chính là mảnh gỗ nhỏ trong lồng ngực mình.
Vương Nhàn lạnh lùng mắng thầm:
" Nếu ngươi còn dám làm bậy, tin ta ma diệt ngươi hay không?"
Mộc giản dường như cũng cảm thấy kinh sợ trước dâm uy của hắn, lập tức thu lại huyền diệu, lặng lẽ nằm im thin thít không dám loạn động.
- Ài, tội nghiệp cô bé.
Vương Nhàn nhìn tiểu loli mềm nhũn như cọng bún nằm gọn trong lòng mình, bất đắc dĩ thở dài.
Nàng vừa mới bị ác mộng tổn thương, giờ lại còn vô duyên vô cớ phun ra một ngụm tinh huyết nữa.
Thật sự quá sức chịu đựng của một cô bé, ảnh hưởng rất lớn đến thân thể của nàng đấy.
- Ôm ấp người ta đủ chưa?
Giọng nói già lão mười phần trào phúng vang lên ở sau lưng.
Vương Nhàn tức thời quay đầu lại, chỉ thấy Niêm lão đang đứng nhìn mình với ánh mắt đầy khinh bỉ.
Ở bên cạnh, hai nàng Như Ngọc Kiều Nhan không biết đứng đấy tự lúc nào, cũng đang nghi hoặc nhìn cô bé đang nằm trong lòng hắn.
Họ Vương nhất thời có chút bối rối, lắp bắp giải thích:
- Không... không phải như các nàng nghĩ đâu. Cô bé...
- Tiểu dâm tặc đừng có nguy biện.
Không để cho Vương Nhàn kiếm cớ, Niêm Diệu lão giả lập tức ngắt lời hắn, ngữ khí mỉa mai đầy châm chọc.
Cố gắng vạch trần bộ mặt thật của họ Vương:
- Ta thấy ngươi cố ý sờ soạng khắp người cô bé. Đúng không? Ngươi dám cãi đi.
- Đấy là ta...
"Tìm giấy tờ tùy thân của cô bé."
Vương Nhàn định giải giải thích.
Niêm lão lại ngắt lời, tiếp tục vạch mặt họ Vương:
- Hừ, lau mặt cho con bé xong, trông thấy cô bé khả ái thật dễ thương nên ngươi nổi máu tà dâm, trêu chọc con bé đến mức.
- Khiến con bé mới vừa tỉnh dậy, lại bị ngươi khi dễ đến tức hộc máu mà ngất tiếp.
- Con bé chỉ mới 12 tuổi.
- Tên súc sinh Vương Kỳ Phong ngươi, thật đúng là đến con nít cũng không tha mà.
- Đồ dâm tặc, đồ súc sinh, đồ biến thái vô liêm sỉ đê tiện, dâm dê dâm đãng khốn nạn, trời đánh thánh đâm thiên lôi tru diệt...
- ...
?!?
Hai nàng Ngọc Nhan có chút nghẹn họng nhìn trân trối, hết nhìn lão Niêm lại quay sang phía Vương Nhàn.
Các nàng biết Niêm lão không ưa Vương Kỳ Phong, nên vẫn luôn chờ cơ hội để bôi nhọ hắn.
Lão luôn muốn vạch trần bản mặt xấu xa gian ác của họ Vương để Kiều Nhan đuổi hắn đi.
Lúc đó Niêm Diệu sẽ danh chính ngôn thuận mà nhấc chân lên, một dẫm nghiền Vương Kỳ Phong thành thịt vụn.
Chỉ là...
- Niêm lão, ngươi hơi quá rồi.
Kiều Nhan tuy trọng thương chưa khỏe hẳn, nhưng vẫn cố gắng bảo hộ lấy Vương Nhàn, kiên quyết nói:
- Anh Phong không phải là người như vậy.
Gật gật
Vương Nhàn đầy vẻ vô tội gật gật đầu.
Rõ ràng lão già này bảo hắn xuống xem tình hình của cô bé, giờ lại cố ý nói hắn sàm sỡ con gái nhà người ta.
"Lão già này hôm nay trúng gió độc, bị động kinh rồi hả ta?"
Họ Vương có chút khó hiểu nghĩ thầm, bế cô bé trong lòng đứng dậy.
Như Ngọc không nói gì, chỉ bước đến định ôm lấy cô bé.
Nhưng khi nàng định nhấc Tịnh Nhã Yên lên, cô bé liền vô thức tóm chặt lấy cổ hắn, nửa bước không rời.
- Ách...
Vương Nhàn có chút không biết nên nói gì.
Mới vừa rồi còn đòi đánh đòi giết hắn, sao giờ lại dính chặt lấy hắn luôn rồi?
Hết cách, hắn đành ôm theo cô bé bước vào trong xe ngựa.
Như Ngọc ngẩng đầu nhìn một chút phương hướng, thuận miệng phân phó:
- Chúng ta đến tòa thành phía trước nghỉ ngơi một đêm đi, sẵn xem thử tình trạng cô bé là như thế nào.
Đoàn người trước giờ luôn lấy Như Ngọc làm chủ, không một ai ý kiến, thế là xe ngựa tiếp tục lăn bánh, đưa năm người đến trạm dừng chân tiếp theo.
...
Thành Vạn Yên
Trên đường lộ đi đến Phương Thiên sơn môn, tất nhiên sẽ có nhà nghỉ dành cho khách quý của Phương Thiên môn.
Chỉ có điều, để tránh gây phiền phức cho Vương Nhàn, Kiều Nhan quyết định chọn một căn nhà nghỉ nhỏ ở gần nơi cửa thành.
Nói nhỏ nhưng cũng có đến bốn tầng, tiện nghi đều đầy đủ cả.
Như Ngọc quyết định thuê ba phòng trên tầng bốn, chủ ý ban đầu là nàng cùng Kiều Nhan một phòng;
Vương Nhàn cùng Niêm lão một phòng;
Căn phòng còn lại được ưu tiên dành riêng cho Tịnh Nhã Yên.
Trước khi tìm được nơi gửi gắm cô bé, để một gia đình khá giả nào đó nhận nuôi nàng, thì sẽ để nàng ở tạm lại đây ít hôm.
Dự tính ban đầu là vậy, nhưng khi Vương Nhàn bế cô bé vào phòng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường đâu vào đó.
Khi Vương Nhàn định rút tay về, thì cô bé vô thức giũ chặt lấy tay hắn.
Đôi hàng mi xinh đẹp khẽ nheo, cặp môi phấn nộn mím chặt trông đầy vẻ khó chịu, tỏ ý nhất quyết không cho hắn rời đi.
Phải đến khi Vương Nhàn thôi không rút tay đi, ngồi xuống giường bên cạnh nàng;
Thì gương mặt tinh xảo của tiểu mỹ nhân mới giãn ra, đầy vẻ hài lòng.
- Thật là một cô bé dễ thương.
Như Ngọc đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh này cũng chỉ biết mỉm cười cảm thán:
- Nàng thật giống Kiều Ân, đều thích dính chặt vào người anh.
- Haha...
Vương Nhàn cười khan hai tiếng, xấu hổ vuốt vuốt mũi, ngượng ngùng nói:
- Anh cũng không biết phải làm sao với nàng ha.
Nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn, tinh xảo đến cực điểm của cô bé, hắn mới chậm rãi kể:
- Nàng gọi Tịnh Nhã Yên, hình như gia đình nàng đã trải qua thảm kịch, cha mẹ đều mất sớm.
Thật ra thông tin cũng không nhiều, tạm thời hắn cũng chỉ biết có nhiêu vậy.
- Tội nghiệp cô bé, đợi nàng tỉnh dậy, chúng ta hẵng từ từ hỏi thăm tình hình của nàng.
Như Ngọc nhìn cô bé, có chút thương xót nói.
Dường như nàng trông thấy hình ảnh mười năm trước của mình trên người cô bé, ánh mắt nghi hoặc cũng dịu thêm mấy phần.
- Chỉ có điều...
Vẫn còn một thứ khá là kỳ quặc, Vương Nhàn nhíu mày nói:
- Trên cổ cô bé có đeo một mảnh gỗ khắc rõ họ tên nàng.
- Vòng cổ nào đâu anh?
Như Ngọc tinh mắt nhìn trên cổ cô bé, nghi hoặc hỏi.
- Nó đã chủ động chui vào người anh, giờ đang nằm trong ngực phải của anh nè.
Nói rồi, hắn nắm lấy tay Như Ngọc đặt lên lồng ngực mình.
Như Ngọc chăm chú cảm nhận, dò xét một hồi.
Hai người tâm linh cực kỳ tương thông, nàng dễ dàng cảm ứng được mảnh gỗ ở trong người Vương Nhàn.
Cúi đầu nhìn xuống cô bé đang ngủ say, Như Ngọc cẩn thận ngẫm nghĩ, cuối cùng mới kết luận:
- Không phải là do cô bé đang tác quái đâu anh.
- Thế nhưng miếng mộc giản quả thật rất kỳ lạ. Không thể có kẻ nào đang nhắm vào anh được.
- Vì tất cả kẻ địch biết rõ thực lực của chúng ta, đều đã bị em giết hết rồi.
- Không phải Diệc Vân Tuyết bày trò, cô ta đang bị trọng thương bỏ trốn rồi.
Vương Nhàn gật đầu đòng ý với suy luận của Như Ngọc, hắn nói thêm:
- Cũng không thể là độc kế của mấy lão bất tủ núi Phương Thiên, bọn lão không thể có món đồ chơi này được.
Tất cả suy đoán đều đi vào ngõ cụt.
Dù có là Vương Nhàn Như Ngọc, hai kẻ thân kinh bách chiến, cũng vô phương lý giải nguồn gốc của miếng mộc giản kỳ lạ.
- Có lẽ...
Như Ngọc nhìn vào ngực Vương Nhàn, nhẹ giọng nói:
- Mọi chuyện đều là trùng hợp, anh vô tình nhặt được cô bé mà thôi.
Nàng có thể cảm ứng được, mảnh gỗ nhỏ đang yên ổn nằm trong lồng ngực Vương Nhàn;
Nó không có sát khí;
Không có sát ý;
Cũng không phát ra bất kỳ cái gì gây tổn thương cho hắn.
Bèn nhẹ nhỏm yên tâm nói:
- Tạm thời anh cứ giữ nó trong người đi, đừng để nó chạy trốn, kẻo rơi vào tay kẻ gian lại gây họa cho cô bé.
- Ừ, anh cũng nghĩ vậy.
Vương Nhàn gật đầu đồng ý theo.
Sự quái dị của miếng mộc giản này, hắn vừa mới lĩnh giáo xong.
Phát ra tà hỏa khiến thân thể kẻ mang nó sinh ra tà niệm, đại phát thú tính xâm hại cô nhóc chỉ mới 12 tuổi ư?
May mà thể nội Vương Nhàn có thể dập tắt đám tà hỏa này;
Nếu rơi vào tay kẻ khác, không biết cô bé sẽ bị cường bạo đến mức nào nữa.
Nàng sẽ rất thê thảm, chứ không thể yên ổn ngủ ngon như này đâu.
Đăng bởi | seya2007 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 6 |