Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ưng Đại Du - Đại Bách Cú

Tiểu thuyết gốc · 2181 chữ

- Ưng thiếu, là do sai sót của ta, ngài đại nhân đại lượng bỏ quá cho. Lần sau ta sẽ đền gấp đôi, hai bé loli tươi non ngọt nước sẽ được lột trần sạch sẽ.

Trung niên nhân mặt dài như chuột, vừa đi vừa cúi đầu hèn mọn, nịnh nọt với chàng thanh niên bên cạnh:

- Trói chặt vào nhau dọn sẵn lên giường cho ngươi nha, hắc hắc.

- Ừm, ta lại không khoái tiểu loli trần truồng cho lắm. Ta thích trang phục hầu gái, nữ sinh Nhật Bổn kích thích một tí, càng ngắn càng tốt.

Ưng thiếu liếm môi thèm thuồng, cười dâm đãng đưa ra ý kiến:

- Quan trọng là đừng trói mấy bé ấy lại. Càng giãy dụa, càng vùng vẫy mới càng kích thích.

- Á à, thì ra Ưng thiếu ngài thích cảm giác cưỡng gian mấy em nữ sinh cấp hai hả, hắc hắc hắc.

- Hahaha...

Ưng thiếu cùng đám hộ vệ phía sau ý dâm cuộn trào, cả bọn cười rộ lên đầy dâm đãng.

- Ách, Ưng thiếu nhìn kìa. Là con bé đó đó.

Dâm ý đang bốc lên cuồn cuộn, thế nhưng khóe mắt bỗng thu vào thân ảnh nhỏ nhắn mà mình đang tìm kiếm mấy ngày nay.

Tên mặt chuột lập tức ngoáy đầu nhìn sang, khẽ dụi dụi mắt, sau khi quan sát kỹ càng, y mới vội kéo góc áo Ưng thiếu, chỉ sang phía bên kia.

- Tịnh Nhã Yên?

Ưng thiếu ánh mắt nhất thời sáng rực, chăm chú quét thân ảnh nhỏ nhắn từ trên xuống dưới mấy vòng, gấp giọng hỏi:

- Tiểu loli mà ta đã mua chính là con bé đó?

- Đúng vậy.

Tên mặt chuột gật đầu chắc nịch đáp:

- Không thể nhìn lầm được.

- Chần chờ con mẹ gì nữa, mau qua đòi người.

Ưng thiếu kéo theo đám hộ vệ như hung thần ác sát phóng qua, hùng hổ hét lớn:

- Đi? Các ngươi muốn đi đâu?

" Đám người kia là thế nào?"

Tịnh Nhã Yên đang nghiêng đầu liếc xéo Vương Nhàn, bỗng thấy đám người lạ chỉ trỏ về phía mình.

Tên thanh niên đi đầu nhìn mình cười đầy dâm tiện, lại còn dẫn theo đám hộ vệ của y kéo qua gây chuyện nữa, liền thầm hỏi hệ thống.

"Tên: Ưng Đại Du

Tuổi: 28

Ưng đại thiếu gia, người đã mua Nữ Chủ từ tay tên mặt chuột.

Tên mặt chuột: Tý Ngọ Đinh

Tuổi: 46.

Người rao bán Nữ Chủ.

"

" Kẻ bán người mua?

Bọn chúng xem ta là nô lệ?!?

"

- Muốn chết!!!

Nhã Yên nghiến răng căm hận mắng, nắm tay bất giác bóp chặt lại.

" Ting, hệ thống phát hiện kẻ thủ ác.

Tự động tuyên bố nhiệm vụ phụ:

[ Tiêu diệt Ưng Đại Du cùng Tý Ngọ Đinh, trả thù cho quá khứ đau thương của Nữ Chủ."

"

" Hệ thống cũng còn có tình người đấy."

Nhã Yên nghe tên nhiệm vụ phụ, có mấy phần vừa ý với hệ thống, chỉ là mới khen được một câu, đã nghe cái hệ thống chó má này nói tiếp.

" Phần thưởng:

Độ Thân Mật, Độ Nhạy Cảm, Độ Chảy Nước

Của Nữ Chủ với Nam Chủ: Tất cả +1

Ngoài ra còn thưởng thêm:

Một bộ trang phục Dị Giới Hầu Gái, một bộ đồng phục Nữ Sinh Nhật Bổn.

(Độ che phủ da thịt: 10%)

Một viên thuốc Kích Thích Thụ Thai thượng phẩm...

"

" CÂM HỌNGGGGGGG "

Nghe tên đống phần thưởng nhiệm vụ của cái hệ thống chó má, Tịnh Nhã Yên rốt cuộc không chịu được nữa

Đỏ bừng mặt phẫn nộ rống lớn:

" CON MẸ NGƯƠI

TA KHÔNG LÀMMMMMM

"

Hệ thống không cảm xúc đáp:

" Không làm: Phần thưởng x10.

Tít, Nữ Chủ lại xúc phạm hệ thống:

Trừng Phạt!!!

Độ Nhạy Cảm của Nữ Chủ với Nam Chủ +1

Xoẹt

"

Một tia điện lưu xoẹt qua cơ thể Tịnh Nhã Yên, kích thích từng dây thần kinh của tiểu loli, chạy từ đỉnh đầu xuống thẳng thâm cốc sâu kín nhất trên người cô bé.

- Ưm...

Khiến Nhã Yên bất giác khẽ rên một tiếng đầy mê người, cả tay chân bủn rủn không còn một tia khí lực, vội bám lấy cánh tay của Như Ngọc.

- Nhã Yên sao vậy?

Như Ngọc cũng trông thấy đám Ưng Đại Du đang bước qua, ánh mắt Đại Du trước sau luôn dán chặt vào người tiểu loli.

Trông thấy biểu cảm kỳ lạ của Nhã Yên khi trông thấy đám người kia, tay chân cô bé lại còn run lẩy bẩy nữa, Như Ngọc lo lắng hỏi:

- Em biết đám người đó?

- Sao lại không biết chứ?

Ưng Đại Du hùng hổ bước tới trước mặt đám Vương Nhàn, khoe hàm răng trắng bóc cười hung ác nói:

- Tịnh Nhã Yên, con ranh ngươi trốn cũng kỹ đấy.

- Hả, không ngờ con bé ở thành Vạn Yên đã có nơi nương tựa từ trước rồi.

Vương Nhàn đang buồn thúi ruột, bỗng dưng tự nhiên có người đến gọi thẳng tên bà cô nhỏ, ánh mắt hắn lập tức sáng chói lóa như đèn pha.

Vội vàng tay bắt mặt mừng, mỉm cười đầy niềm nở bước tới bắt tay Ưng Đại Du, liên mồm hỏi:

- Anh trai, anh là người nhà của cô bé hả?

- Người nhà của nó? Cũng có thể xem là như vậy.

Ưng Đại Du nhanh chóng ngẫm nghĩ.

Tịnh Nhã Yên là nô tì của mình, tính làm người một nhà cũng không sai.

Bất quá, trông thấy bản mặt lạ hoắc của Vương Nhàn, Đại Du liền hếch mũi trợn mắt hỏi:

- Mày là thằng mặt l.. nào?!?

- Haha, may quá may quá.

Vương Nhàn không để bụng lời lẽ thô tục của Ưng Đại Du, vẫn bám chặt bàn tay y không nhả, mừng rỡ đáp:

- Tui họ Vương, trên đường ngang qua bổn thành thì thấy con bé nằm bất tỉnh giữa đường.

- Vốn tui còn định tìm nơi nương tựa cho cô bé, không ngờ anh trai đã tìm đến tận nơi rồi, hahaha.

Nói rồi, hắn vội vàng quay đầu nháy mắt với Như Ngọc:

- Ngọc, mau trả cô bé lại cho người ta nào em.

- Ách!!!

Cả hai bên tức thời sững sờ tròn mắt nhìn họ Vương, không ngờ thằng ôn này lại thẳng thắn đến vậy.

- Tốt. Nể tình ngươi khôn lanh biết trả người.

Ưng Đại Du tuy chướng mắt họ Vương, nhưng để thể hiện trước mặt Như Ngọc cùng đám đàn em, y hào sảng vung bàn tay còn lại ra hiệu:

- Đại Bách Cú, thưởng thằng họ Vương này 5 lạng vàng.

- Vâng.

Đại Bách Cú nhanh tay rút từ ngực áo ra xấp ngân phiếu, ký cái roẹt xé ra đưa cho Vương Nhàn một tờ.

- Haha, xía xịa xía xịa.

Vương Nhàn bây giờ mới chịu buông tay Đại Du, hí hửng chộp lấy tờ ngân phiếu.

- Hehe, này dư trả tiền bồi thường cùng tiền phòng VIP hồi sáng.

Nhìn trên tờ séc là con số năm lạng vàng bóng loáng, hắn vui mừng lẩm bẩm:

- Còn dôi ra một ít, đủ xài mấy tháng rồi, hehehe...

- Nhìn ngó cái quần gì.

Ưng Đại Du đợi một hồi, vẫn không thấy thằng nào lên bắt lấy Nhã Yên.

Lúc quay đầu mới thấy đám hộ vệ đang thèm thuồng nhìn tờ ngân phiếu trên tay họ Vương.

Y tức giận mắng:

- Mau lên nhận người.

- Dạ dạ...

Mấy tên hộ vệ lập tức giật mình, vội vàng chạy đến chỗ Như Ngọc.

Chỉ là...

- Đứng lại, không được đến gần Như Ngọc cô nương.

Niêm Diệu lão giả lập tức bước ngang qua, đứng chắn trước người Như Ngọc, trừng mắt vểnh râu nghiêm giọng quát.

Khí thế của Tam Ý cảnh cường giả ngay tức khắc đem cả bọn chế trụ, chôn chân ngay tại chỗ.

- Thiếu gia...

Cả đám đầy vẻ đáng thương quay đầu nhìn Ưng Đại Du, khó xử gọi.

- Sao, các người cầm tiền giờ lại muốn trở mặt à?

Ưng Đại Du rống giọng gào lên, tranh thủ chiếm lý cho mình.

- Lão già kia, mau cút ra chỗ khác cho người ta đón người.

Vương Nhàn hí ha hí hửng ở một bên, cũng hô to gọi nhỏ góp vui.

Đám đông nhìn thấy náo nhiệt cũng nhanh chân bu lại hóng chuyện.

- Bà con xem, thằng mặt giặc này ôm tiền của cậu chủ nhà tôi, còn thằng mặt già này lại không chịu trả người.

Đại Bách Cú chớp thời cơ giành lấy cảm tình của thiếu gia nhà mình.

Cao giọng gào thét như heo bị chọc tiết:

- Bà con mau cho Ưng thiếu nhà tôi một lời công bằng coi.

- Mày...

Một thằng người hầu lại dám chỉ thẳng mặt mắng chửi mình, Niêm Diệu lão giả giận tím người, nộ khí trùng thiên căm hận mắng.

Mặt già lúc đỏ lúc xanh, lão vừa định vung tay muốn tát chết con kiến hôi trước mặt, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, người đông kẻ đảo.

Thằng súc sinh họ Vương kia đã cầm tiền của người ta rồi.

Giờ lão mà còn đánh người nữa, thì thanh danh Lão Tổ Cửu U Sơn coi như ném vào bồn cầu hết.

- Mọi người bình tình, mọi người bình tĩnh.

Vương Nhàn trông thấy đám đông tay cầm sẵn trứng gà thúi bắp cải hư, chuẩn bị chọi thẳng vào mặt mình;

Liền gấp rút chạy đến kéo Niêm Diệu lão giả qua một bên, tươi cười hòa ái trấn an quần chúng:

- Bà con đừng kích động, tiền trao cháo múc, tiền trao cháo múc, giao người liền, giao người ngay và luôn.

Vừa nói hắn vừa đánh mắt với Như Ngọc, ý bảo nàng mau ném tiểu loli trả cho Ưng Đại thiếu.

Nếu để lâu, hắn chịu không nổi trứng thúi đập vô giữa mặt đâu à.

- Ưm...

Nhã Yên lúc này mới tỉnh lại sau khi bị hệ thống trừng phạt.

Nhìn đám đông ồn ào xung quanh, nàng lập tức hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

"Vương Chó Má Súc Sinh Đại Dâm Tặc dám bán rẻ mình."

Suy nghĩ đầu tiên, chắc chắn mọi tội lỗi đều đổ dồn lên đầu Vương Nhàn rồi.

Sau đó nàng mới nhìn qua Ưng Đại Du cùng tên mặt chuột.

Nếu khiến Ung thiếu kết thù cùng Vương Kỳ Phong.

Sau đó nàng lén lút giết Ưng Đại Du, thì chẳng phải vừa xong nhiệm vụ phụ, lẫn cái nhiệm vụ hàng ngày còn lại hay sao?

Rồi giá họa luôn cho Vương Kỳ Phong, đến lúc đó, khỏi cần nàng ra tay, nhà họ Ưng sẽ thay nàng truy giết Vương Kỳ Phong.

Nhất Tiễn Hạ Tam Điêu.

Kế này quả thật thâm độc đến cực điểm.

Nghĩ vậy, nàng liền trưng ra vẻ mặt đầy đáng thương, tiểu loli suy yếu ôm lấy cánh tay Như Ngọc, yếu ớt nhìn Vương Nhàn xót xa gọi:

- Anh Phong, chẳng phải anh đã hứa sẽ bảo vệ em hay sao?

- Anh còn nói,...hức hức...

Tiểu loli khóc rấm rức, biểu cảm cực kỳ đớn đau khóc kể:

- Ưng Đại Du là cái thá gì, thằng chó đó anh gặp một lần đập một lần. Gặp hai lần đánh gấp đôi.

- Gặp nữa đánh nữa, gặp tiếp đánh tiếp, còn gặp là còn đánh.

- Thấy Ưng Đại Du ở đâu, Vương Kỳ Phong anh sẽ đánh nó dập đầu chỗ đó, bắt nó quỳ xuống liếm giày cho mình.

- Hức...hức... vậy mà bây giờ anh bán rẻ em... hức... em đã nhìn lầm người, không ngờ anh lại lòng lang dạ sói đến vậy....

- VƯƠNG KỲ PHONGGGGGGG

Ưng Đại Du mới nghe một nửa đã thấy giận sôi, nghe hết lời Tịnh Nhã Yên thì nộ hỏa bốc cháy ngùn ngụt trên đầu.

Y ngửa mặt lên trời, cuồng nộ rống lớn:

- TAO PHẢI GIẾT CẢ HỌ VƯƠNG NHÀ MÀYYYYYYY

- Không phải...không phải như vậy...

Vương Nhàn bên này vừa xua tay hoảng sợ phủ nhận mọi chuyện, vừa định giải thích.

- Anh còn nói...hức...

Thì bên kia Tịnh Nhã Yên đã ngắt lời hắn, nghẹn ngào đầy nước mắt nói:

- Nếu thằng chó Ưng Đại Du dám phản kháng, anh sẽ giết nó, băm nó thành thịt vụn đem cho chó ăn.

- Để nó thử cảm giác bị đồng loại ăn thịt là như thế nào nữa....

- AAAAAAAAAAAAAA

- VƯƠNG SÚC SINH

- VƯƠNG CHÓ ĐẺ

Ưng Đại Du triệt để bị kích nộ, điên cuồng gào thét.

Hai mắt y long sòng sọc ngập tràn lửa giận, hung ác nhìn chằm chằm Vương Nhàn.

- Muốn băm tao thành thịt vụn đem cho chó ăn đúng không?

Nghiến răng găn từng chữ:

- Tao hôm nay phải bẻ cổ lột da, rút gân lóc xương, xẻ thịt phanh thây, chém mày thành ngàn mảnh, ăn tươi nuốt sống uống máu mày.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.