Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Nhàn: Không Phải Ta Làm

Tiểu thuyết gốc · 1336 chữ

- AAAAAAAAAAAAAAA

- VƯƠNG SÚC SINH

- VƯƠNG CHÓ ĐẺ

Ưng Đại Du triệt để bị kích nộ, điên cuồng gào thét.

Hai mắt y long sòng sọc ngập tràn lửa giận, hung ác nhìn chằm chằm Vương Nhàn.

- Muốn băm tao thành thịt vụn đem cho chó ăn đúng không?

Nghiến răng găn từng chữ:

- Tao hôm nay phải bẻ cổ lột da, rút gân lóc xương, xẻ thịt phanh thây, chém mày thành ngàn mảnh, ăn tươi nuốt sống uống máu mày.

"Ting, hệ thống phát hiện kẻ thủ ác.

Ưng Đại Du có sát khí với Nam Chủ - Vương Kỳ Phong.

"

Hệ thống phối hợp nhịp nhàng, khóa vào kẻ thủ ác của Nhiệm Vụ Hàng Ngày.

"Tốt! Đến lúc ra tay rồi!"

Tịnh Nhã Yên âm hiểm nhoẻn miệng cười, kinh hãi hét lớn:

- Á, anh Phong mau giết hắn.

Dứt lời, nàng đưa tay vào ống tay áo, không chút dấu vết phóng ra hai mũi ngân châm.

Chuẩn xác xuyên qua cổ họng Ưng Đại Du cùng tên mặt chuột.

- Không phải, Ưng thiếu bình tĩnh, đừng nghe con ranh đó nói linh tinh. Tui không hề nói anh như vậy...

Vương Nhàn tranh thủ trước khi Ưng Đại Du ra tay với mình, vội chạy đến bắt lấy vai y, miệng liên mồm giải thích.

Chỉ là...

- Ưng thiếu?

Vừa nói được nửa câu, hắn đã nhìn thấy đôi mắt Ưng thiếu đang nồng đậm sát khí, bỗng trở nên trống rỗng một mảnh, mất đi hoàn toàn tiêu cự.

Rầm

Ngay trước mặt Vương Nhàn, khi hắn buông tay thì Ưng thiếu mềm oặt như cọng bún đổ rầm xuống ngay dưới chân.

Rầm

Ở bên cạnh, tên mặt chuột cũng ngã xuống cùng một lúc.

Cả hai con người, vừa rồi còn đang sống sờ sờ, chớp mắt đã không còn bất kỳ tia hơi thở nào.

Tuyệt khí bỏ mệnh, chết ngay tức khắc.

- AAAAAAAAAA

- CHẾT NGƯỜI RỒI Á AAAAAAAAAAAA

Tất cả mọi người ở đương trường đồng loạt hoảng sợ hét lên một tiếng đầy khiếp hãi.

Bọn họ vốn chỉ muốn qua xem náo nhiệt, có lẽ đánh nhau toét đầu đổ máu là cùng.

Không ngờ đột nhiên lại xảy ra án mạng.

Ai nấy kinh hồn tán đảm, hãi hùng khiếp vía nhìn chằm chằm Vương Kỳ Phong.

- THIẾU GIAAAAA

Đám hộ vệ trông thấy chủ tử bị sát hại, lập tức phẫn nộ rống lớn.

" Ting, hệ thống phát hiện...

"

Hệ thống cũng nhanh chóng quét đám người, trông thấy sát khí cuộn trào liền muốn công bố nhiệm vụ.

Thế nhưng...

" Chết hết cả rồi ?!?"

Hệ thống cũng có chút trở tay không kịp.

Chỉ thấy đám hộ vệ mới vừa kêu gào thảm thiết, nửa hơi thở sau đột ngột tắc cuống họng.

Cả đám còn không kịp rên lên nửa chữ, mười tên như một đều đổ ầm lên nhau.

Chết nguyên bọn.

- NGƯỜI CHẾT, NGƯỜI CHẾT

- CHẾT HẾT RỒI Á AAAAAA

Đám đông xung quanh như ong vỡ tổ thi nhau bỏ chạy toán loạn, chớp mặt xung quanh không còn một bóng người.

- Ngươi... ngươi... ngươi...

Đại Bách Cú, tên cầm tiền đi theo Ưng thiếu là người duy nhất sống sót.

Lúc này nước tiểu đã ướt đẫm cả quần. kinh khủng nhìn Vương Nhàn lắp bắp nói không nên lời.

- Không phải ta... không phải do ta làm ngươi đừng sợ...

Vương Nhàn vừa định bước đến, định trấn an đồng thời bảo vệ tánh mệnh cho y.

- Ác ma...huhuhu...ác ma...cứu mạng...

Thế nhưng, Đại Bách Cú làm sao giữ bình tĩnh được nữa.

Vội vàng cắm đầu bỏ chạy thục mạng.

Vừa chạy vừa la vừa hét, vừa kêu cứu như heo bị thọc tiết.

Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng cả bầu trời thành Vạn Yên.

...

- Chúng ta mau rời thành Vạn Yên thôi.

Nhìn mấy cái xác nằm lăn lóc dưới chân, Niêm Diệu lão giả cũng có chút nói không nên lời.

Chỉ lo cuốn gói rời khỏi tòa thành này, chứ còn ở lại làm chi nữa.

- Ác, không phải do ta mà.

Vương Nhàn có chút bất đắc dĩ cười khổ.

Trước khi nhà họ Ưng tìm đến mình đòi mạng, hắn phải tranh thủ dẫn theo Như Ngọc Kiều Nhan rời đi mới đặng.

Ý định chọn nhà trọ gần cửa thành lúc này mới phát huy tác dụng, trước khi binh lính đóng cổng thành giới nghiêm, cả đám đã ngồi ngay ngắn trên xe ngựa.

Ổn yên rời thành.

- Không phải do anh Phong giết.

Trong thùng xe, Như Ngọc Kiều Nhan cùng Nhã Yên ba người, mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

Kiều Nhan nghe Như Ngọc kể lại vụ thảm án vừa rồi, ngay tức khắc đưa ra kết luận:

- Cũng không phải do cậu, càng không phải Niêm Diệu lão giả làm.

Nang nheo mắt mỉm cười hỏi Tịnh Nhã Yên:

- Là em ra tay đúng không?

- Đúng vậy.

Tiểu ma nữ thè chiếc lưỡi đỏ nộn, chu môi đáp.

Thừa nhận xong, cô bé có chút thẹn thùng nhìn về phía Như Ngọc.

Tiểu ma nữ tuy chắc chắn tất cả mọi người, kể cả Niêm Diệu lão giả cũng không thể nhìn ra dấu vết

Nhưng Nhã Yên biết mình không thể qua mặt Như Ngọc, đành bẽn lẽn cúi đầu, chờ nàng trách mắng.

Dù sao cô bé ở ngay trước mặt Như Ngọc, trắng trợn giá họa cho nam nhân của nàng đấy.

- Hì, lúc giết người ra tay rất dứt khoát.

Như Ngọc không tức giận như Nhã Yên tưởng tượng, nàng chỉ khẽ cười, ôn nhu xoa đầu cô bé, dịu dàng hỏi:

- Sao bây giờ lại ngượng ngùng rồi.

- Không có mà.

Nhã Yên tiểu ma nữ phồng đôi bờ má nhỏ, có chút ỉu xìu nằm gối đầu lên đùi Như Ngọc, yếu ớt nói:

- Em mệt rồi, cho em ngủ nhờ tí nha.

Nàng suy yếu là thật.

Lần đầu sử dụng chân nguyên, lại còn để giết người, nên cơ thể tiểu loli vẫn chưa thể quen với loại lực lượng mới lạ này.

Rất nhanh đã mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ.

Như Ngọc cũng hiểu rõ lợi hại của đoàn chân nguyên trong người cô bé, tất cả tổn thương đó không nằm ngoài dự đoán của nàng.

- Ngủ đi, cô bé ngốc.

Nàng nhẹ giọng thì thầm, âm thanh mềm mại như dòng nước ấm xoa dịu tinh thần mệt mỏi của Tịnh Nhã Yên.

Bàn tay mềm mại không xương khẽ khàng xoa nhẹ mái tóc nhỏ, vuốt ve bờ má mịn màng của cô bé;

Như Ngọc chậm rãi truyền hơi ấm liên miên bất tuyệt trong cơ thể nàng qua người cô bé.

- Ưm...

Nhã Yên đang ngủ say, vô thức cọ cọ bờ má vào lòng bàn tay ấm như lò sưởi của Như Ngọc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn giãn ra, tràn đầy nét ngây thơ của một bé gái tuổi mười hai.

Kiều Nhan ở một bên nhìn hình ảnh ấm áp này, trái tim nàng cũng cảm nhiễm nỗi ôn nhu dịu dàng của Như Ngọc, đáy lòng bất giác mềm đi mấy phần.

"Ở bên Như Ngọc, dù cho trời có sập xuống, cũng sẽ có cậu ấy chống đỡ.

Nỗi ôn nhu dịu dàng vô cùng tận của cậu ấy, có thể làm tan chảy mọi thứ sắc bén nhất trên thế gian.

Bao bọc bảo vệ lấy người mà cậu ấy quan tâm.

"

Xe ngựa vẫn cứ thong thả chạy.

Bên ngoài gió lạnh đập vào thùng xe, bên trong, hơi ấm của Như Ngọc tỏa ra, sưởi ấm toàn bộ buồng xe.

Xoa dịu cả trái tim đang căng thẳng của Kiều Nhan, khi càng ngày, con đường trở về núi Phương Thiên càng thu ngắn lại.

Cho nàng can đảm để dẫn theo Vương Kỳ Phong, về nhà ra mắt gia đình.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.