Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Loli Thụ Tạo Hóa

Tiểu thuyết gốc · 2320 chữ

- Con bé thật độc ác.

Con ngựa gầy dường như cũng biết đám Vương Nhàn đang bị cường địch đuổi giết, nên ngày đêm không dừng vó.

Liên tục phi nước đại phóng như bay trên đường lộ, nhanh chóng bỏ xa đám truy binh của nhà họ Ưng.

Chạy suốt cả đêm, đến sáng hôm sau năm người đã rời khỏi phạm vi thành Vạn Yên năm trăm dặm.

Dừng xe ngựa cạnh một rừng cây thông, lúc Vương Nhàn cùng Niêm lão ra suối lấy nước, thì lão mới ẩn ẩn cảm thấy có gì đó sai sai.

Cuối cùng mới kinh ngạc bật thốt:

- Chẳng nhẽ Ưng thiếu cùng đám hộ vệ chính là do con ranh đó giết?

- Không lẽ ông nghĩ là do tôi thật đấy à?

Vương Nhàn bĩu môi khinh bỉ hỏi ngược lại.

- Một phế vật như ngươi? Tất nhiên là không rồi.

Niêm Lão khinh thường đáp, sau đó mới nghi hoặc hỏi:

- Thế nhưng con bé chỉ mới mười hai tuổi, lấy đâu ra lực lượng để giết đám hộ vệ Nhân cấp đó?

- Đặc sắc còn ở phía sau.

Vương Nhàn gom lại đám bình nước, ung dung vác lên vai quay về chỗ xe ngựa, thản nhiên nói:

- Rồi lão sẽ được mở mang tầm mắt.

- Hừ, thần thần bí bí.

Niêm Lão hừ lạnh, khẽ lẩm bẩm:

- Một hơi giết mười mấy người, vẫn xem như không có chuyện gì xảy ra.

- Con bé cũng quá độc ác đi.

Thẳng tay giết người, rồi vu oan giá họa cho Vương Nhàn nữa.

Cách hành sự vừa lão luyện vừa thâm độc thế này, vốn không nên có ở một cô bé nha.

Nghĩ đến đây, Niêm Diệu lão giả bất giác rùng mình một cái.

Ớn lạnh nghĩ thầm:

" Con bé ra tay như thế nào, mà ta đứng cạnh bên cũng không phát giác được.

Nếu mình đối địch cùng con bé, chẳng phải là chết không biết lý do, chết không nhắm mắt hay sao? "

- Hừ, bên cạnh Vương Kỳ Phong sao lắm nữ nhân quỷ dị vậy ta?

Niêm Diệu nhìn bóng lưng Vương Nhàn, rồi lại nhìn chiếc xe ngựa phía xa.

Bên trong chính là ba nữ nhân hai lớn một nhỏ.

Như Ngọc người phàm không nói.

Kiều Nhan thì tu vi võ đạo lẫn tu chân đều xuất chúng hơn người.

Kỳ quái là đến giờ lão còn không tin tưởng cái chuyện, nàng là truyền nhân của phu nhân Cửu U lão giả đâu.

Đã vậy còn một thân tu cả ba đại pháp môn:

Cửu Liên Hóa Cốt, Cửu Liên Thần Công nhưng không hề xung đột với Phí gia tâm pháp.

Cái này thật quá sức tưởng tượng của lão rồi.

Giờ lại xuất hiện thêm tiểu ma nữ Tịnh Nhã Yên kia nữa.

Thực lực của con bé, lão căn bản là không nhìn thấu một chút gì.

Nếu ba nữ nhân riêng lẻ thì không nói;

Nhưng kỳ dị ở chỗ, cả ba cô gái này đều xoay quanh Vương Nhàn.

- Ài, thế đạo bây giờ thật quá mức hỗn loạn. Đến một lão già như ta cũng không thể hiểu hết được.

Khuôn mặt nhăn nheo vương đầy vẻ suy tư, Niêm Diệu cũng chỉ đành than thở một tiếng, rồi chậm rãi quay về chiếc xe ngựa.

Trước cứ về núi Phương Thiên vậy.

...

- Chị Ngọc, em đã ngủ bao lâu rồi.

Tịnh Nhã Yên khẽ cựa mình, từ trong giấc ngủ sâu tỉnh dậy.

Ở cạnh Như Ngọc, cô bé cảm giác nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Không chỉ vậy, cảm giác mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác sau khi sử dụng chân nguyên, qua một đêm đã biến mất sạch sẽ.

Bất tri bất giác, cô bé ngày càng ỷ lại vào Như Ngọc hơn, giọng nói ngây thơ mang đầy vẻ nũng nịu.

- Từ chiều hôm qua đến giờ, mặt trời treo trên đỉnh rồi.

Như Ngọc mỉm cười vuốt ve bờ má nhỏ của tiểu loli, dịu dàng đáp.

- Lâu như vậy cơ à?

Nhã Yên cũng vô cùng bất ngờ.

Chẳng nhẽ khối cơ thể này yếu đến như vậy?

Chỉ mới giết có vài người mà đã mệt muốn chết rồi ư?

- Đúng vậy.

Như Ngọc dường như cũng nhìn ra nỗi băn khoăn trong lòng cô bé, hạ giọng an ủi:

- Không phải em yếu, mà là do chưa quen lực lượng chân nguyên thôi.

- Ừm, giống chị nè.

Kiều Nhan cũng từ trong nhập tọa mở mắt ra, mỉm cười nói:

- Lúc mới đầu tu luyện chân nguyên cũng mệt mỏi vô cùng. May nhờ có Như Ngọc chỉ dạy, nếu không còn khổ hơn nữa cơ.

- A, chị Ngọc cũng biết tu chân? Chị Ngọc cũng là Tu Chân giả?

Tịnh Nhã Yên như được gãi đúng chỗ ngứa trong lòng, lắc lắc cánh tay Như Ngọc nũng nịu hỏi.

- Không, chị không phải Tu Chân giả, và cũng không luyện chân nguyên.

Như Ngọc bình thản đáp, rồi hướng về phía Kiều Nhan cùng Nhã Yên, chậm rãi nói:

- Nên nếu em muốn làm quen loại lực lượng này, thì hai người có thể ôn luyện với nhau, căn cơ từ đó sẽ được củng cố vững chắc.

- Căn cơ là cái gì?

- Căn cơ là bổn nguyên của chân nguyên.

Như Ngọc chậm rãi giảng đạo:

- Bao gồm tâm pháp, công pháp, kinh mạch, đan điền, khí hải, thức hải,....

- Hai người cảm thấy mệt mỏi thể xác là do căn cơ chưa vững vàng.

- Còn mệt mỏi trong tinh thần là do tu chân thiếu hụt, cụ thể hai người còn chưa mở Thức Hải, chưa có Thần Thức.

- Không có thần thức, không thể điều chuyển chân nguyên một cách liền mạch, dẫn đến không chỉ phản phệ gây tổn thương cho bổn nguyên, mà còn ảnh hưởng đến thần trí nữa.

- Hậu hoạn vô cùng.

Như Ngọc chậm rãi giảng đạo, Kiều Nhan Nhã Yên ngồi nghe như si như say.

Đến chỗ khúc mắc, cả hai liền thay phiên nhau hỏi, Như Ngọc bình thản giải đáp.

Tiết tấu của ba cô gái, dần dần trở nên nhịp nhàng với nhau hơn rất nhiều.

- Trò chuyện nãy giờ, nhưng chị còn chưa biết em tu luyện công pháp gì đó cô nhóc.

Kiều Nhan có chút tò mò, nháy mắt hỏi.

- À ừ...

Đầu óc Nhã Yên nhanh chóng xoay chuyển, ngập ngừng ậm ừ.

Tiểu loli làm sao biết tu chân là cái giống gì.

Tất cả Chân Nguyên trong người đều bắt nguồn từ hệ thống truyền cho.

Thì làm sao nàng biết tu chân là cái gì, nói gì đến công pháp.

Bèn lấp liếm đáp:

- Em vô tình ăn được một củ nhân sâm, tự dưng nhận được chân nguyên thôi.

- A, thần kỳ như vậy.

Kiều Nhan kinh ngạc bật thốt.

Đây là lần đầu tiên nghe nói củ nhân sâm lại chứa chân nguyên đấy.

"Hệ thống, mau mở giúp ta Thức Hải."

Tuy đáp qua loa là vậy, nhưng Tịnh Nhã Yên trong lòng thầm kêu gọi hệ thống.

Hệ Thống hồi đáp:

"Tít, Hệ Thống không đủ năng lượng để mở Thức Hải.

Cảnh báo: Yêu cầu Nữ Chủ không nên phung phí thời gian vào việc tu luyện.

Cứ tập trung hoàn thành nhiệm vụ, tăng độ thân mật với Nam Chủ.

Đạt cấp độ nhất định, Nữ Chủ muốn gì cũng được."

"Độ thân mật bao nhiêu mới mở được Thức Hải."

Tịnh Nhã Yên sốt ruột hỏi.

" Độ Thân Mật 1000: Mở Thức Hải."

" Cút!!!."

Tịnh Nhã Yên dứt khoát mắng.

Nếu nàng ngây thơ muốn nhanh chóng mở ra Thức Hải.

Ai biết hệ thống chó má này có đào hố gì cho nàng không.

- Tạm thời nếu không có thần thức, thì hai người vận chân nguyên vừa phải thôi. Cẩn thận bị phản phệ.

Như Ngọc nhất thời cũng không có cách gì với Kiều Nhan cùng Nhã Yên.

Hai cô gái, một lớn một nhỏ này, tuy nguồn gốc chân nguyên khác nhau, nhưng có chung một vấn đề:

Chân Nguyên mà không có Thần Thức, dù cường đại đến đâu cũng như lục bình không rễ.

Căn cơ không ổn một chút nào.

Kiều Nhan học lén pháp quyết Tạo Hóa Mường Thiên của Diệc Vân Tuyết.

Không thể biết cách mở Thức Hải của pháp quyết này. Nếu cứng rắn mở ra Thức Hải, ắt sẽ không đồng bộ với Đan Điền.

Phản phệ là điều tất yếu.

Còn Tịnh Nhã Yên thì càng khó hơn.

Chân Nguyên của cô bé vốn không phải do chính cô tu luyện, căn bản là đừng mơ tưởng cái gọi là Thần Thức.

- Rắc rối vậy cơ à.

Càng nghe càng thấy bối rối, Tịnh Nhã Yên lúc này cảm thấy bản thân như lạc vào trong sương mù.

Không biết phương hướng nào mà lần.

- Ùm, cái chính là...

Như Ngọc tiếp tục giảng giải:

- Chân Nguyên của em sau mỗi lần dùng sẽ hao hụt dần. Đến lúc dùng hết, em sẽ lại trở thành một phàm nhân.

- Thậm chí còn yếu hơn cả một người bình thường, vì những tổn thương mà đoàn chân nguyên này để lại.

" Hệ Thống khốn kiếp!!!

Những điều chị Ngọc vừa nói đều là thật có phải không?

Ngươi dám lừa ta?

"

Tịnh Nhã Yên run run thầm hỏi.

Chỉ là Hệ Thống bỗng nhiên im lặng không đáp một lời.

" Thì ra là vậy!

Cái hệ thống chó nhà ngươi.

Hệ Thống cái @$$%%##@%...

" Nhã Yên tức giận gào thét trong lòng.

Nàng càng nghĩ càng sợ.

Chân Nguyên dùng một miếng là mất đi một miếng ư?

Trở thành người phàm ư?

Thế thì nàng làm sao có thể lấy lại thân thể kiếp trước.

Quay về làm một Bá Quyền Đại Vương lừng lẫy được.

Sau một hồi im lặng, Hệ Thống bấy giờ mới trả lời:

" Nữ Chủ không cần phải khóc lóc.

Chỉ cần Nữ Chủ tiếp tục thân mật cùng Nam Chủ.

Độ Thân Mật càng tăng cao, năng lượng của hệ thống sẽ hồi phục càng nhanh.

Chân Nguyên sẽ liên tục được cung cấp cho Nữ Chủ.

Tu vi Chân Nguyên cũng sẽ cao cấp hơn.

Căn bản là không có chuyện trở thành phàm nhân như Nữ Chủ hoang tưởng.

Yêu cầu Nữ Chủ tập trung vào hành trình:

[Nghịch Tập Phản Sát Tu Chân Ký]

Ting!!!

"

" - Ách..."

Tịnh Nhã Yên nhất thời ngây ngẩn người.

Hệ Thống chó má nói liên miên một vòng.

Cuối cùng vẫn tập trung vào một người mà nàng căm hận nhất:

Tăng Độ Thân Mật với thằng súc sinh Vương Kỳ Phong kia.

Hết cách, Tĩnh Nhã Yên đành ôm lấy cánh tay của Kiều Nhan, nũng nịu nài nỉ:

- Chị Nhan, dạy em công pháp tu chân của chị điiiii...

- A, cái này hả...

Kiều Nhan có chút trở tay không kịp, quay đầu nhìn về phía cửa xe.

Pháp quyết tu chân của nàng là do Vương Nhàn truyền thụ đấy. Muốn nàng truyền cho người khác, tất nhiên phải hỏi ý kiến hắn mới được.

- Chị nhìn gì vậy?

Tịnh Nhã Yên trông thấy Kiều Nhan không trả lời mình, mà lại nhìn về phía cửa xe, dường như hiểu ra chuyện gì, lắp bắp hỏi:

- Không lẽ... công pháp tu chân của chị là do đại dâm tặc truyền lại?

" Không thể nào, sao mọi chuyện đều có liên quan với tên dâm tặc đó vậy."

Nhã Yên ôm một bụng khó chịu, uất ức nghĩ thầm.

Nàng không muốn cày cái hệ thống chó má kia, vì Nam Chủ là hắn.

Giờ nàng muốn tự mình tu chân, cũng phải nhìn sắc mặt của họ Vương là sao.

- Không sao, Nhã Yên nếu muốn tu chân, thì cậu cứ truyền cho con bé đi. Anh Phong sẽ không để bụng đâu.

Như Ngọc trông thấy băn khoăn của Kiều Nhan, cùng vẻ ỉu xìu trên khuôn mặt non nớt của Nhã Yên, mỉm cười ủng hộ nói.

- Thật vậy ạ?

Nhã Yên như thấy được ánh sáng chỉ lối trong sương mù, ánh mắt sáng rực ngẩng đầu nhìn Như Ngọc kích động bật hỏi.

- Thật, chỉ một pháp quyết tu chân. Anh Phong sẽ không có ý kiến gì đâu.

Như Ngọc gật đầu, chắc nịch đáp.

- Hừ, hắn dám ý kiến. Chị Ngọc đã cho phép rồi. Nếu hắn còn này nọ, em sẽ đánh hắn.

Nhã Yên chu đôi môi đỏ mọng, hung hăn giơ giơ nắm đấm nhỏ hung ác nói.

- Hihi...

Kiều Nhan ở bên cạnh bị chọc cười khúc khích, xoa đầu cô bé nói:

- Thế nhưng, nếu em cùng chị tu luyện pháp quyết này, nhất định chúng ta sẽ phải kết thù cùng Diệc Vân Tuyết, vì đây là công pháp do anh Phong học lỏm từ chỗ cô ta.

- Diệc Vân Tuyết?!?

Nghe đến cái tên này, Nhã Yên đang hưng phấn cũng phải biến sắc mặt.

Lại là họ Diệc!

Chính là nữ nhân mà nàng đã đánh lén một quyền nhưng không giết được, lúc linh hồn trên hai chiếc vòng tay hợp nhất.

" Kệ, dù sao cũng đã kết thù sinh tử cùng cô ta rồi. Giờ mình học lỏm được pháp môn của cô ta.

Chẳng phải sẽ khiến cô ta tức hộc máu hay sao."

Nghĩ vậy, Nhã Yên liền huơ nắm đấm một vòng, cao giọng nói:

- Em không sợ, gặp cô ta ở đâu em sẽ đánh ngay chỗ đó, hừ.

- Hihi, khẩu khí thật lớn.

Kiều Nhan cười khúc khích chộp lấy nắm đấm nhỏ của tiểu loli, nheo mắt cười nói.

...

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.