Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đốt Nhà Họ Vương

Tiểu thuyết gốc · 1213 chữ

Xoạt

Đương lúc mọi người đang chiêm ngưỡng vẻ đơn sơ cổ lão của ngôi miếu nhỏ.

Từ trong bức màn che phía sau bàn thờ, bước ra một thiếu nữ tuổi độ trăng rằm, hai tay nàng cung kính bê một chiếc mâm thiếc, bên trên đặt một bình ngọc chứa đầy chất lỏng sóng sánh.

Không quá khó để nghe ra, trong bình ngọc chính là dầu hỏa đó.

- Đây là Mộc Miên, cháu gái dòng thứ hai được cử đến Miếu Tổ để châm dầu cho đèn thờ.

Phí Văn Trung thoải mái giới thiệu.

- Theo tục lệ...

Kiều Nhan vô cùng vui vẻ, hướng về phía Vương Nhàn cười tít mắt kể lại:

- Mỗi năm sẽ có cháu gái của một dòng đến đây để canh đèn cho miếu thờ.

- Vào đúng hôm sinh nhật lần thứ sáu của mình, em bắt đầu đến đây, cùng ông nội và dì Mây trông miếu, ở đúng một năm, cho đến ngày em tròn bảy tuổi đó anh. Hihi!

- Vậy hả, nay anh mới biết đó.

Vương Nhàn kinh ngạc tròn mắt nhìn Kiều Nhan, đây là lần đầu hắn nghe đến tập tục cổ truyền này.

- Đưa tay anh xem.

Nói rồi, hắn cầm bàn tay mềm mại của Kiều Nhan đưa lên mũi ra vẻ ngửi ngửi.

Kiều Nhan lập tức rụt tay lại, thẹn thùng khẽ mắng:

- Anh này, đang ở trước bài vị tổ tiên em đó.

- Vương Đê Tiện...

Tịnh Nhã Yên ở bên cạnh cũng khẽ rít lên:

- Ta biết ngươi mặt dày lắm rồi. Nhưng đừng có làm cái trò nhố nhăng ở đây có được không hả!!!!

- Sao lại là nhố nhăng?

Vương Nhàn tỉnh bơ, mặt dày mày dạn nói:

- Ở trước mặt Thánh Tổ, cho ngài ấy thấy ta yêu thích cháu gái ngài ấy đến cỡ nào.

- Thánh Tổ ắt sẽ rất cao hứng nha.

- Hừ, đồ đê tiện mặt dày vô liêm sỉ, thật không biết xấu hổ.

Tiểu loli mặt nhỏ đỏ bừng.

Nhã Yên dẫu gì cũng lớn tuổi hơn Phí Thánh Tổ rất nhiều.

Nàng mà có thằng cháu rể như họ Vương, dám làm cái trò nhố nhăng ngay trước mặt mình.

Tịnh Đại Vương chắc chắn sẽ một tát đánh qua đập họ Vương thành thịt vụn.

Ở đó mà cao với chả hứng.

Tiểu loli nghiến răng nghĩ thầm.

Cứ vậy, sự xuất hiện của thiếu nữ tuổi trăng rằm đang thu hút chú ý của mọi người, chớp mắt đã bị Vương Nhàn đánh gãy.

Ai nấy đều nhìn Kiều Nhan, vừa hứng thú với chuyện xưa của nàng, vừa khinh bỉ Vương Đê Tiện, đáy lòng than thở nghĩ thầm:

"Đúng là, một đóa hoa nhài cắm phải bãi phân trâu."

Mộc Miên, thiếu nữ trông miếu kín đáo liếc Vương Nhàn một cái, bất giác khẽ nhíu mày, nhưng rất nhanh đã thu lại vẻ mặt của mình, thản nhiên rót dầu châm đèn.

Tất nhiên, dù thiếu nữ có che giấu cỡ nào, vẫn không thể qua được mắt Như Ngọc.

Nàng vờ như không thấy, chỉ khẽ mỉm cười, lặng lẽ quan sát tiểu thiếu nữ này.

Thiếu nữ thong thả tháo nút bình ngọc, mở nắp đèn, châm dầu, đóng nắp đèn, đóng nút bình ngọc.

Từ đầu đến cuối, ngọn lửa uốn lượn trên bấc đèn không bao giờ tắt, và cũng không một giọt dầu nào rơi vãi ra ngoài.

Tất cả liền mạch như mây trôi nước chảy, chứng tỏ nàng đã khá thành thạo việc này rồi đấy.

Châm dầu xong, thiếu nữ nhìn đám Vương Nhàn một vòng, rồi mới đi đến hộp đựng hương, rút lên đủ năm cây nhang, châm lửa đốt hương, bàn tay khẽ vẫy cho tắt lửa.

Lúc này nàng mới bước tới trước mặt Kiều Nhan, lễ phép gọi:

- Đại tiểu thư mới về ạ.

Chào rồi, nàng mới cung kính đưa một cây nhang qua cho Đại tiểu thư.

- Hì, cảm ơn em.

Kiều Nhan vui vẻ nhận lấy.

Đến lượt Niêm lão, xong qua Nhã Yên, rồi lại đến Như Ngọc;

Mộc Miên đều chỉ mỉm cười cho có vẻ thân thiện, tận tay nâng lên nén nhang đưa cho từng người.

- Anh Phong...

Nhưng đến lượt Vương Nhàn, Mộc Miên bỗng chốc cười lên vô cùng ngọt ngào, khóe môi đỏ hồng đầy ướt át khẽ cong lên như một vầng trăng khuyết tuyệt mỹ, giọng nói êm tai mang theo hơi thở trinh nguyên của thiếu nữ, như làn gió thơm ùa vào cánh mũi hắn:

- Cảm ơn anh đã đến thăm Miếu Tổ ạ.

Âm thanh ngọt đến tận xương tủy, mê người đến cực điểm.

- Không có gì.

Không đợi Mộc Miên đưa lên, Vương Nhàn tỉnh bơ rút nén nhang ra khỏi tay nàng, xem thiếu nữ như người qua đường, thản nhiên bước đến trước bàn thờ.

Cung kính cắm nhang, nhỏ giọng chúc phúc, rồi mới quy củ đứng nép qua một bên, nhường chỗ cho người tiếp theo.

- Hồ ly tinh.

Ở bên này, Tịnh Nhã Yên khẽ lắc cánh tay Kiều Nhan, nghiến răng thì thầm:

- Ở trước mặt chị mà hai kẻ này lại dám liếc mắt đưa tình với nhau.

Vương Nhàn đứng quay lưng về phía mọi người, tất nhiên tiểu loli và Kiều Nhan không thể thấy vẻ mặt tỉnh bơ của hắn được.

Bất quá, mặc kệ phải hay không phải, Nhã Yên vẫn tranh thủ mọi cơ hội, châm lửa thổi gió muốn đốt nhà họ Vương:

- Họ Vương đúng là tên súc sinh khốn kiếp. Mới đó còn nói yêu thích chị, thế mà chớp mắt đã tình chàng ý thiếp, nhìn không rời mắt em họ của chị rồi.

- Thật đáng giết!!!

- Nhóc con đừng ăn nói linh tinh.

Niêm Diệu lão giả nghe thấy tiểu loli độc mồm độc miệng, nhịn không được mà lỗ tai cũng phải co giật liên hồi, cúi đầu thấp giọng nói:

- Vương Súc Sinh đáng chết, nhưng phải đợi ra khỏi đây chúng ta mới nên giết hắn.

- Đúng vậy.

Tịnh Nhã Yên hiếm khi đồng ý với lão đầu, gật gù nói:

- Giết hắn ở đây ắt sẽ bẩn mắt Thánh Tổ, không nên để máu chó của hắn làm ô uế nơi thánh khiết này được.

- Hihi...

Kiều Nhan tất nhiên biết một lão một ấu này đang bôi nhọ Vương Nhàn, nên không để ý, chỉ tin tưởng trăm phần nói:

- Anh ấy không phải người như vậy.

Đến cả một cô gái nóng bỏng như nàng, theo đuổi hơn mười năm trời mới được hắn để mắt đến.

Thiếu nữ châm đèn này, tuy tươi trẻ xinh đẹp, cũng mê li mị hoặc đến tận xương cốt.

Nhưng còn lâu mới được hắn đặt vào mắt.

Thiên tiên thánh nữ ư?

Diệc Vân Tuyết chính là ví dụ tốt nhất.

Trái tim của Vương Nhàn, trước giờ chỉ có:

Kiều Ân độc chiếm ngăn bên phải.

Như Ngọc được hắn dành trọn ngăn bên trái.

Còn Kiều Nhan nàng đến sau, chỉ mong được ở bên hắn là mãn nguyện rồi.

Muốn bước vào trái tim sắt đá của hắn.

Căn bản là điều không tưởng.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.