Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Khốn Nạn, Ta Hận Chết Ngươi

Tiểu thuyết gốc · 1843 chữ

Tổn hại Vương Nhàn một hồi, đợi cho Như Ngọc Kiều Nhan thắp hương cầu phúc xong.

Niêm Diệu lão giả mới bước lên thắp hương, thầm chào hỏi xem như ra mắt bậc tiền bối.

Dù gì lão cũng đã bễ nghễ một phương, lừng lẫy một cõi, ngoài một lòng tham ngộ huyền diệu Cửu Liên Hoa, lão không cầu gì khác.

Tất nhiên, Niêm Diệu không cần nhờ phúc ai cả.

Đến lượt mình, Tĩnh Nhã Yên còn trực tiếp hơn.

Sau khi thắp hương liền dứt khoát rút ra một đồng xu nhỏ, đặt dưới chân lư hương.

" Lì xì cho thằng nhóc nhà ngươi đồng xu may mắn này. Mặc kệ kiếp này hay kiếp sau, chúc ngươi vạn dặm bình an, vạn sự may mắn."

Nhã Yên âm thầm chúc phúc.

Dù gì, xét theo vai vế, nàng còn lớn hơn Phí Thánh Tổ một bậc, tất nhiên không thể mất mặt trước mặt hậu bối rồi.

" Nếu Phí Thánh Tổ ngươi có mặt ở đây, được một Đại Vương như ta chúc phúc, chắc hẳn phải kích động rơi nước mắt, dập đầu liên tục cảm tạ liên hồi đấy, hắc hắc."

Tiểu loli nhoẻn miệng cười, khoái ý nhủ thầm.

- Thắp hương cầu phúc xong rồi, mời quí vị qua phòng khách thưởng trà.

Phí Văn Trung quy quy củ củ, tuân thủ quy trình mỉm cười dẫn đạo, đưa tay ra dấu mời, đi trước dẫn đường.

Bên gian nhà dành cho khách nhân, một bộ bàn ghế nằm ngay ngắn, bên trên đã được dì Mây dọn sẵn ấm trà nước sôi.

Phí Văn Trung chủ nhà ra tay pha trà, Mộc Miên nhu thuận đứng một bên hỗ trợ.

Đợi cho khách nhân thưởng trà xong, lão Trung mới đứng dậy, chắp tay hữu lễ nói:

- Cảm tạ Niêm lão tổ cùng mọi người đã đến thăm Miếu Tổ.

- Chỉ là, hiện tại ta có việc cần bàn riêng với Vương Kỳ Phong đây. Mời Niêm lão tổ cùng mọi người dời qua bên nhà ăn trước. Nghỉ ngơi một lát rồi dùng bữa trưa.

- Làm phiền Niêm tiền bối rồi. Thất lễ thất lễ.

- Không sao, ta không có ý kiến gì.

Lão Niêm thoải mái phất tay đáp, ung dung đứng dậy bước ra ngoài.

- Nội!

Kiều Nhan ngồi cạnh Vương Nhàn, thấp thỏm không yên nhìn ông nội nhà mình, lo lắng gọi.

- Hô to gọi nhỏ cái gì!

Lão Trung trợn mắt nói:

- Ông cũng không ăn thịt nó, con đừng có nhặng xị lên như vậy.

- Mau qua bên kia đi.

- Dạ, hì hì.

Kiều Nhan biết ông nội nói vậy, nghĩa là sẽ không làm khó Vương Nhàn rồi, liền cười tít mắt kéo tay Như Ngọc đi ra ngoài.

- Sao cô còn chưa ra ngoài?

- Sao ngươi còn chưa ra ngoài?

Hai câu y hệt nhau đồng loạt cất lên.

Câu đầu là Vương Nhàn quay sang, khó hiểu hỏi Tịnh Nhã Yên.

Còn câu sau là của Nhã Yên.

Tiểu loli trông thấy mọi người ra ngoài hết rồi, mà thiếu nữ thanh thuần vẫn còn ở lại, liền nhướng mày truy hỏi:

- Sao ngươi còn chưa ra ngoài?

- Em châm thêm trà cho anh nhé.

Mộc Miên không thèm đặt Nhã Yên vào mắt.

Vô cùng tự nhiên bưng lên ấm trà bước đến cạnh Vương Nhàn, nụ cười như hoa nở, hơi thở tựa cỏ thơm, cúi đầu dựa sát vào người hắn, nhỏ nhẹ hỏi:

- Được chứ ạ?

- Hồ ly tinh ngươi...

Nhã Yên bất giác gắt lên đầy khó chịu, tiến đến bên phải Vương Nhàn vươn tay qua đoạt lấy ấm trà.

Bụp xoảng

- Ối giời ơi!!!!

Ở đây nơi chốn linh thiêng, Vương Nhàn không tiện chửi thề, mà chỉ biết ngửa mặt gọi trời ba tiếng đầy đau đớn.

Uống có miếng nước trà thôi, mà con mẹ nó sao lắm chuyện máu chó vãi cả lều ra.

- Bà cô của tui, tiểu tổ tông của tui, bà nội của tui ạ!

- Em hài lòng rồi chứ?

Giơ lên hai cánh tay ướt nhẹp nước trà, Vương Nhàn nhìn Tịnh Nhã Yên với ánh mắt đầy bất lực, nhỏ giọng cầu xin năn nỉ:

- Em có chịu buông tha cho anh không hả, Tịnh Nhã Yên?!?

- Ồ, lỡ tay bóp bể có cái ấm trà thôi mà.

"Đáng đời, Vương Đê Tiện đáng chết."

Nhìn xuống đùi hắn, quần dài đã ướt chèm nhẹp, trên đùi thì xác trà cùng bã vụn mảnh vỡ gốm sứ nằm lẫn lộn giữa hai chân, Nhã Yên khoái trá mắng thầm.

Trên miệng thì nàng tỉnh rụi nói:

- Xin lũi nhé.

- Cũng biết lỗi nữa à?

Vương Nhàn biết là Nhã Yên xin lỗi qua loa cho qua chuyện, nhưng nghe vào tai thì cũng nguôi ngoai phần nào.

Cúi đầu hốt đống hỗn tạp giữa hai chân, bỏ vào xọt rác.

Chỉ là câu tiếp theo của cô bé đã khiến hắn muốn ói máu.

- Xin lỗi đã làm vỡ ấm trà của ngươi, Phí lão bỏ quá cho nhé.

- Còn Vương Đê Tiện ngươi, đáng đời lắm.

- Em... em... em...

Vương Nhàn lắp bắp nói không nên lời.

- Không sao, ấm trà dùng lâu nên dễ vỡ là chuyện bình thường.

Phí Văn Trung cũng không trách móc gì, rộng rãi bỏ qua, nói rồi, hướng Mộc Miên phân phó:

- Mộc Miên, dọn ấm chén sạch sẽ, rồi lui xuống đi.

Mộc Miên không dám nói gì, cúi đầu lặng lẽ thu gom tàn cuộc.

" Hừ, con hồ ly non này lại còn ra vẻ đáng thương.

Biết vậy vừa rồi ta đập bể toàn bộ ấm chén, quăng vung vãi ra cho ngươi cắm đầu mà hốt."

Ở một bên, Nhã Yên hung ác nhìn chằm chằm Mộc Miên, có chút tiếc rẻ ngoan độc nghĩ thầm.

...

Bị Tịnh Nhã Yên quậy phá một trận, Vương Nhàn cũng chả còn lòng dạ nào mà trà nước gì nữa.

Cố nén cảm giác dính dính trên người, bình thản hướng Phí Văn Trung, lễ phép mở lời:

- Ông nội, ông có chuyện cần nói với con ạ?

- Ông nội, ông nội, chưa cưới hỏi gì đã gọi người ta ngọt xớt rồi.

Nhã Yên ngồi cạnh khinh bỉ lẩm bẩm:

- Đúng là đồ mặt dày vô liêm sỉ.

- !!!

Vương Nhàn khóe mắt co giật liên hồi.

Bất quá, hắn cũng quen với việc bị tổn hại, nên vờ như không nghe thấy gì.

Chỉ là lão Trung lại không như vậy, lão nhìn sang Nhã Yên, có chút khó xử nói:

- Nhưng con bé...

Mời cũng đã mời, ai cũng ra ngoài hết cả rồi.

Lão cũng đã ngần ngừ khá lâu, nhưng con bé này mãi không chịu rời khỏi Vương Kỳ Phong, cứ dính chặt lấy hắn.

Lão không muốn trực tiếp đuổi nàng, tổn thương lòng tự trọng tiểu cô nương.

Rất may Vương Nhàn đã ra mặt:

- Không sao ạ, ông cứ mặc kệ con bé đi. Tùy ý nàng vậy.

- Hứ!

Nhã Yên liếc xéo Vương Nhàn một cái sắc lẹm, sau đó mới quay sang Phí Văn Trung, tròn mắt tò mò hỏi:

- Lão Trung, ngươi có bí mật gì muốn nói với hắn à?

- Cái này...

Lão Trung đầy khó xử nhìn Tịnh Nhã Yên, ngập ngừng chưa biết làm sao.

Dù Vương Nhàn đã nói mặc kệ tiểu loli, nhưng di huấn vẫn còn đó, lão cũng không có gan làm trái, cẩn thận chưa muốn tiết lộ.

Nhìn lão Trung vẫn còn lưỡng lự chưa quyết, Vương Nhàn dứt khoát nói:

- Nếu là có chuyện cần nói, có đồ cần đưa cho con, thì con sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm. Không liên quan đến ông đâu ạ.

- Thôi được.

Lão Trung nghe vậy, liền nhẹ nhõm thở ra, rồi mới thu lại vẻ mặt, nghiêm túc mười phần hướng Vương Nhàn hỏi:

- Trước hết, ta muốn biết ngươi có đúng là con trai ruột của Vương Kỳ. Thật sự mang dòng máu họ Vương hay không?

- Dạ, con thật sự là Vương Kỳ Phong, con trai ruột Vương Kỳ, cháu đích tôn nhà họ Vương.

Vương Nhàn ngữ khí chắc nịch, kiên quyết đáp:

- Trời đất chứng giám.

- Tốt, vậy ngươi ở đây chờ ta một lát.

Sau khi xác minh rõ ràng, lão Trung mới đứng dậy bước về phía cửa hông, đi ra phía sau gian nhà.

- Hình như lão già này có đồ muốn đưa cho ngươi.

Nhã Yên hứng thú nghiêng đầu về phía Vương Nhàn, nhỏ tiếng thì thầm.

- Còn phải nói.

Vương Nhàn như nhìn kẻ ngốc, trợn trắng mắt khinh thường nhìn Nhã Yên.

- Ánh mắt đó là gì, xem ta như đồ ngốc hả.

Tiểu loli tức giận nhíu chặt mày, giương hai ngón tay muốn đâm tới:

- Tin ta móc mắt chó của ngươi cho lợn ăn hay không?

- Rồi rồi, anh tin em được chưa.

Vương Nhàn nghiêng đầu tránh đi móng vuốt của tiểu loli, giơ hai tay đầu hàng, yếu ớt xin tha:

- Mau ngồi yên để người lớn bàn chính sự.

- Hừ, biết điều đó.

Nhã Yên ức hiếp được Vương Nhàn, vui vẻ nhoẻn miệng cười thu tay tại.

Rất nhanh nàng lại cười hihi hướng Vương Nhàn nói:

- Nếu là đồ tốt, ta nhất định phải được chia một phần đó. Được chứ?

- Được được được...

Vương Nhàn biết, nếu không dỗ cho bà cô nhỏ này vừa ý, nàng chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên một chỗ.

Liền dứt khoát gật đầu liên tục, đồng ý nói:

- Chỉ cần có đồ ăn ngon, anh sẽ chia cho em một miếng.

- Hài lòng chửa?!?

- Hứ, biểu cảm đó là sao?

Tiểu loli chu môi, có chút giận dỗi nói:

- Làm như ta cướp sạch gia tài của ngươi không bằng ấy?

- Ơ kìa, được em không chịu, không được em cũng không ưng.

Vương Nhàn có chút không biết phải làm gì mới dỗ dành được Nhã Yên, đành bất lực than thở:

- Thế rốt cuộc em muốn anh phải làm sao?!?

- Ơ cái gì mà ơ?

- Ngươi còn dám tỏ vẻ thiệt thòi trước mặt ta.

Nhìn dáng vẻ vô lực chịu đựng của họ Vương, Nhã Yên bỗng nhiên cảm thấy uất nghẹn nơi lồng ngực, vành mắt đỏ hoe, nghiến răng gằn từng chữ;

- Vương Kỳ Phong, tên khốn kiếp nhà ngươi.

" Ta mới chính là người phải chịu thiệt lớn ở đây.

Vô duyên vô cớ bị hệ thống chó má gán ghép cho ngươi.

Ngươi không lấy đồ để đền bù cho ta thì chớ. Lại còn trưng ra cái biểu cảm, giống như ta chiếm hết tiện nghi của ngươi vậy.

Vương Súc Sinh

Vương Khốn Kiếp

Vương Đê Tiện

Vương Chó Chết

@#$%&...

"

- VƯƠNG KHỐN NẠN !!!

Mắng chửi liên hồi trong lòng nhưng vẫn chưa hả giận, Tịnh Nhã Yên phẫn nộ hét lớn:

- TA HẬN CHẾT NGƯƠIII...

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.