Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Đao Thành Thịt Vụn

Tiểu thuyết gốc · 2326 chữ

- Như Ngọc, cô ta chính là kẻ đã bắt hắn đi ư?

Trên đỉnh núi, Tĩnh Tĩnh khó hiểu nhìn xuống tràng cảnh bên dưới, nghi ngờ hỏi.

- Đúng vậy!

Như Ngọc khóe môi cong lên đầy ý tứ, nhẹ giọng gật đầu đáp.

- Nhưng tại sao lại như vậy? Vì sao cô ta lại muốn tên đàn ông kia?

Tĩnh Tĩnh nghiêng nghiêng đầu, ngờ vực hỏi:

- Chẳng lẽ vì kẻ thù của kẻ thù là bạn ư? Diệc Vân Tuyết muốn kết minh với Bàng Tung?

- Không phải!

Như Ngọc lắc lắc đầu, đôi mắt nàng ghim chặt vào chiếc nhẫn đeo trên ngón tay Diệc Vân Tuyết, cười nhạt nói:

- Cô ta muốn Bàng Tung là vì chiếc nhẫn đó.

- Hả?!?

Tĩnh Tĩnh vô thức bật thốt.

Chuyện giữa Mộc Chân Chiêu và Diệc Vân Tuyết, nàng đã nghe Như Ngọc kể sơ qua; thế nhưng tình hình lúc này thật sự khá hỗn loạn, chiếc nhẫn trên tay Diệc Vân Tuyết thì làm sao?

Nó thì lại có liên quan gì đến gã Bàng Tung kia?

- ...

Như Ngọc thầm có chút buồn cười với Diệc Vân Tuyết, dẫu vậy, nàng cũng phải ngợi khen cho sự cố gắng của nữ nhân này.

Người ngoài có lẽ không biết, chứ Như Ngọc sao lại không nhìn ra lai lịch của chiếc nhẫn kia được.

Nó chính là nhẫn trữ vật của vị tiên nhân, mà nàng đã giết tại ngọn Thổ Thủy Phong ngày trước.

Chỉ không ngờ là, hôm nay lại được đeo trên tay Diệc đại mỹ nhân.

Cộng thêm lời nói quỷ dị "muốn Bàng Tung" của cô ta;

Như Ngọc vừa liếc mắt đã hiểu ra ngay, đây là Vân Tuyết muốn bắt y lại, ép y phá giải cấm chế trên chiếc nhẫn cho cô ta đây mà.

Và nguồn cơn chuyện này, chắc chắn là do ông xã nhà nàng, Vương Nhàn, châm lửa thổi gió vào tai Vân Tuyết rồi.

Thật ra thì, lúc vừa cướp được chiếc nhẫn, hắn và nàng chưa vội với kho báu bên trong, nên cũng không cần thiết phải mở nó ra.

Sau lại chạm trán đám Bàng Tung, hai người nàng vì muốn nhanh tay diệt gọn cả bọn, nên nhất thời chưa nghĩ đến điểm này (nhờ Bàng Tung mở giùm chiếc nhẫn ý ạ).

Để rồi hôm nay, coi như đem chiến lợi phẩm nhường cho Diệc Vân Tuyết vậy.

- ...

"

Hời cho ngươi rồi, Diệc Vân Tuyết ạ.

Để ta giúp ngươi một tay."

Tất nhiên, Như Ngọc cũng không quá nuối tiếc gì một chiếc nhẫn trữ vật, hay là của để giành của một vị tiên nhân.

Nghĩ đoạn, nàng tâm ý chợt động, mấp máy môi niệm lên hai chữ:

- Hắc Uyên.

Chữ "Uyên" vừa rơi xuống, trong lòng đất sau lưng Bàng Tung một đoạn, đột ngột hiện ra một mặt hồ đen kịt.

Khác với mọi lần, lần này Như Ngọc không triệu hồi Hắc Mị nên mặt hồ vẫn tĩnh lặng như in.

"Bàng Tung, trả cho ngươi một đao lần trước."

Nhìn cặp mắt khiếp sợ, chăm chú đề phòng cả Diệc Vân Tuyết lẫn Mộc Chân Chiêu của Bàng Tung, Như Ngọc đầy hứng thú nhủ thầm.

Một đao lần trước, chính tay Bàng đại nhân đã phóng một đao đâm giữa ngực, suýt chút nữa xoắn nát thân thể nàng.

Như Ngọc tủm tỉm cười thầm, lần này tặng lại Bàng Tung một đao, coi như quà đáp lễ vậy.

Xoẹt

Nghĩ rồi, ngón trỏ nàng bí mật khẽ vẫy một cái, từ trong Hắc Uyên bất chợt phóng ra Hắc Đao.

Vút

Phập

Lưỡi đao xé rách mặt đất cứng rắn, xuyên qua đại địa phóng vọt lên, chuẩn xác nhắm giữa lồng ngực Bàng Tung đâm xuyên qua, xỏ xiên một đao cực kỳ chí mạng.

- Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa....

Bụp

Tiếng hét thê lương vang vọng khắp sơn môn Phương Thiên, đáng thương cho Bàng đại nhân, chỉ kịp gào lên một tiếng tê tâm liệt phế, thì bụp một phát, thân xác bị y đoạt xá đã bị Hắc Đao xoắn nát thành trăm vạn mảnh, máu tươi thịt vụn, cả nội tạng lẫn xương cốt văng tung tóe bay đầy trời.

- Trời ơi! Tại sao?!????????

Một đoàn khói xám từ trong đống máu thịt lẫn lộn bay lên, ngưng kết thành thân ảnh thu nhỏ của Bàng Tung, nó hoàn toàn phát điên, mặt mũi vặn vẹo đầy dữ tợn điên cuồng gào thét.

Tại sao? Tại sao chứ?

Tại sao y tránh được một kiếp Mộc Chân Chiêu, thì lại thêm một Diệc Vân Tuyết nhảy ra giữa đường đòi bắt y lại.

Trong lúc hai nữ tự thương tổn nhau, y còn chưa kịp lấy lại tinh thần, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra;

Thì vô duyên vô cớ ăn trọn một đạo tan xương thịt nát thế này.

- Là ai ám hại Bàng Tung taaaaaaaa...vì sao... rốt cuộc là tại vì saoooo....

Tất nhiên, làm quái gì có ai biết được dụng ý của Như Ngọc, làm sao trả lời cho y được.

Như Ngọc phóng một đao đoạt mạng này, một phần là trả lại một đao cho Bàng Tung.

Một phần khác, lúc nàng vừa trông thấy chiếc nhẫn trữ vật trên tay Diệc Vân Tuyết, thì tâm tư thiếu nữ đã lóe lên một tia ghen tuông vô hình rồi, đáng thương cho Bàng Tung, vô tình lại trở thành bia đỡ đạn gánh giùm lửa giận cho Vân Tuyết.

Và còn một điểm phi thường quan trọng, buộc Như Ngọc phải ra tay, đó là vì chính bản thân Bàng Tung y.

Nàng sẽ không bao giờ để một vị tiên nhân còn nguyên vẹn, nhất là một kẻ hung ác như y ở gần anh Phong được.

Ít nhất thì, Như Ngọc có đánh nát thân thể y, thì với nguyên thần còn lành lặn, y vẫn có thể giúp anh ấy mở ra chiếc nhẫn ấy.

Còn nếu y dám phản kháng, anh Phong cứ đơn giản ném cho một Tróc Hồn ấn, thì đời y coi như chơi xong vậy.

...

- Haha! Thu...

Đáng thương cho Bàng Tung, nhưng lại đáng mừng cho Diệc Vân Tuyết, nàng vui mừng cười lớn, nhanh tay cuốn lấy nguyên thần của y ném thẳng vào túi trữ vật bên hông.

Thế là trong lúc chúng nhân còn đang mải chú ý Tuyết Chiêu hai nàng, thì lưỡi đao như ma quỷ hiện hình, vô thanh vô tức xoắn một đao, sau đó im hơi lặng tiếng nháy mắt biến mất mất.

Mọi người, (kể cả Bàng Tung đáng thương), còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì một chàng thanh niên đẹp trai anh tuấn đã tan xương nát thịt, cứ thế, một người đang sống sờ sờ, đang nhảy nhót tưng bừng trước mắt, nửa hơi thở sau đã bị tươi sống đánh chết, nát bươm thành một đống máu thịt lẫn lộn.

- Hahaha...

Diệc đại mỹ nhân khoái trá ngửa mặt cười lớn, đoạn, nàng kích động đến mức không thể chờ lâu thêm nữa, vung tay ném một đường đao gió vào mặt Mộc Chân Chiêu, rồi tức khắc quay người, điểm mũi chân đạp ngọn gió chạy đi mất.

Từ phía xa, vẫn còn văng văng giọng nói nàng vang vọng lại:

- Mộc Chân Chiêu, lần sau chính tay ta sẽ chém đầu ngươi. Ngày gặp lại sẽ là ngày chết của ngươi. Cứ đợi đấy!

Phụt

Tiểu Chiêu lửa giận công tâm, phun ra một ngụm máu tươi.

Tròng mắt nàng trừng lớn, phẫn nộ nhìn theo bóng lưng Diệc Vân Tuyết, nhất thời cơn tức như bão tố khuấy tung trong lồng ngực, giận không biết làm cách gì để phát tiết.

Căm hận quay đầu nhìn về hướng Phương Thiên môn một hồi, cuối cùng dậm mạnh vào mặt đất tung người lao vút đi.

- Diệc Vân Tuyết, thù này ta tất báo.

...

- Mẹ, Phí đại tiểu thư không sao chứ ạ?

Sâu bên trong sơn môn Phương Thiên, trên ngọn Tiểu Nhan Phong dành riêng cho Kiều Nhan, từ trong tòa biệt viện nằm trên đỉnh núi bước ra thân ảnh của một vị mỹ phụ trẻ tuổi.

Bên bàn đá trước sân biệt viện, đang ngồi đấy Cổ Nhai, Mục Tứ Quý cùng Mục Tĩnh Sơ, trông thấy mẹ thân sinh mình xuất hiện, nàng không giấu được vẻ lo lắng, bước đến dò hỏi.

- Vết thương rất sâu, nhưng may mắn chỉ bị ngoài da, nghỉ ngơi ít ngày là sẽ khỏe.

Mục An An mỉm cười hiền hậu an ủi con gái mình.

Mặc dù không biết vì sao con gái lại lo cho cô gái khác đến vậy, nhưng được Như Ngọc cô nương nhờ vả, nàng cũng đã cố gắng hết sức, không chỉ cẩn thận băng bó vết thương cho Kiều Nhan, còn để lại đơn thuốc lẫn tỉ mỉ dặn dò hai cô bé thị nữ nữa.

Không mất mấy ngày thời gian, hẳn Phí đại tiểu thư sẽ hoàn toàn hồi phục trở lại rồi.

- Dạ!

Tĩnh Tĩnh yên tâm thả lỏng người, vui mừng gật đầu đáp.

Mục Tĩnh Sơ tâm tư đơn thuần lại thiện lương, Phí Kiều Nhan vốn là nữ nhân của Vương Kỳ Phong, nàng thật sự không muốn có chuyện gì xảy ra với cô ấy.

Bất quá, thoáng nghi hoặc nhìn về phía căn phòng còn lại, nơi một cô gái khác cũng đang nằm hôn mê bất tỉnh bên trong, Tĩnh Tĩnh dù rất tò mò thân phận của cô gái đó, nhưng cũng không tiện quấy rầy Như Ngọc.

- Trịnh Nhã Uyên, ngươi là ai đây?

Trong căn phòng nhỏ ấy lúc này, trên chiếc giường gỗ đơn sơ, Như Ngọc cũng đang chăm chú nhìn gương mặt trắng bệch của Trịnh Nhã Uyên.

Từ lúc cô gái họ Trịnh này xuất hiện, Như Ngọc cũng đã để ý đến cô ấy rồi.

Một đại mỹ nhân nhan sắc tuyệt trần, một cô gái hoàn toàn trưởng thành, nhưng có tám chín phần tương tự với cô bé Tịnh Nhã Yên, thật sự làm cho Như Ngọc kinh ngạc không hề nhẹ.

Đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh mai của Trịnh Nhã Uyên, Như Ngọc cẩn thận thăm dò mạch tượng của mỹ nhân hồi lâu.

Ngoài việc bị Mộc Hải Quang Mang đánh trọng thương ra, thì không có gì bất thường hết.

"Chẳng lẽ thần hồn bị tổn thương?"

Cẩn thận dò xét Nhã Uyên thêm một vòng nữa, nhưng vẫn không nhìn ra có gì khác thường, Như Ngọc không khỏi có chút nghi ngờ, thầm suy đoán trong lòng.

Nghĩ đoạn, nàng mấp may bờ môi, miệng lẩm bẩm khẽ niệm:

- Đạo Niệm Hồ, Nhất Chuyển.

Cửu Chuyển Cửu Niệm Hồ, một chuyển vừa niệm, một luồng thần niệm vô hình từ trong Hắc Uyên bay ra, len lỏi qua làn mịn màn của giai nhân, nhẹ nhàng thăm dò vào trong thần hồn của Trịnh Nhã Uyên.

- Thức Hải đã mở? Căn nguyên của đoàn thần thức này...

Rất nhanh, Như Ngọc đã phát giác ra huyền diệu.

Không ngờ cô gái họ Trịnh này đã sớm mở ra thức hải rồi, và căn nguyên thần thức của cô thế mà lại là:

- Mường Thiên Tạo Hóa Quyết.

- Không chỉ tu luyện chân nguyên Luyện Khí kỳ đến tầng thứ sáu, mà còn tự mở ra Thức Hải đồng bộ với Tạo Hóa Mường Thiên nữa. Sao có thể như vậy được?

Càng suy nghĩ, Như Ngọc càng cảm thấy có điềm bất thường, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Trịnh Nhã Uyên, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với ngươi.

- Ai dạy ngươi tu chân, ai đã chỉ ngươi cách mở Thức Hải?

- ...

- Ài, đoạn nhân quả này, phải để người kết tự đến gỡ vậy.

Trầm tư hồi lâu, Như Ngọc khẽ buông cổ tay Nhã Uyên đặt xuống giường, thở dài thì thầm.

Họa phúc thế nào, nhân duyên ra làm sao, đó là số mệnh của cô ấy, không phải Như Ngọc có thể xen vào được.

Két

Nghĩ rồi, nàng dứt khoát đứng thẳng dậy, từ tốn khép cửa phòng đi ra ngoài.

Đại sự của nàng vẫn còn rất nhiều, không thể dừng chân ở đây lâu quá được.

- Lão Cổ, chú Mục dì Mục, Tĩnh Tĩnh chúng ta đi thôi.

Đứng dưới mái hiên nhìn sang, ba vị thần núi trước sân vẫn đang ngồi chờ nàng nãy giờ, Như Ngọc mỉm cười đưa tay vẫy gọi.

Đoạn, năm người kết thành một đội nhỏ, dời bước chân rời khỏi núi Phương Thiên, đi tìm Pháp Trận Truyền Tống thông lên Tiên Nguyên Giới.

- Như Ngọc cô nương, ngươi thật sự tin tưởng ba người chúng ta ư?

- Dạ! Con thật lòng tin tưởng thiên phú của ba vị sơn thần ạ.

- Nhưng,... làm sao chúng ta có thể tìm ra một trận pháp cổ xưa được che giấu chứ? Thật làm được sao?

- Vâng! Nếu đến cả ba vị còn không thể tìm ra, thì trên khắp cõi Việt Thiên này, không ai có thể tìm ra nó đặng.

- Ghê gớm vậy cơ à?!?

- Vâng ạ!

Như Ngọc nhẹ mỉm cười, nhìn ba vị thần núi vẫn còn thấp thỏm không yên lòng, nàng dịu dàng mở lời an ủi:

- Ba vị sơn thần hẳn cũng biết, ba người chính là những sinh linh đầu tiên trên đại lục Việt Thiên. Hàng vạn năm được thiên địa linh khí uẩn dưỡng, tâm linh chắc chắn đã tương thông với khối đại lục này rồi.

- Chuyện tìm ra Truyền Tống Xuyên Giới Pháp Trận, nói miệng tuy khó, nhưng để tìm ra nó, cũng không mất bao lâu thời gian đâu ạ.

- Truyền thuyết kể lại rằng...

- ...

----*----

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.