Vương Thiếu Gia, Tha Mạng
- Ở đây đi!
Diệc Vân Tuyết xách cổ áo Vương Nhàn chạy như bay, ra khỏi đất Phương Thiên hơn năm trăm dặm mới dừng lại.
Tùy ý chọn một ngọn cao phong trong một dãy núi hoang, đào động phủ, giăng trận pháp ẩn giấu phòng ngự đầy đủ, đâu đó xong xuôi nàng mới xách Vương Nhàn đi vào.
- Phù...
Đến lúc này, Diệc đại mỹ nhân mới thở phù một hơi nhẹ nhõm.
- !!!
Vương Nhàn đứng bên cạnh, hai cánh mũi tràn ngập hơi thở thơm như hoa lan của giai nhân, nhìn nàng tóc mai tán loạn, hai bầu ngực căng tròn phập phồng lên xuống vì chân nguyên hỗn loạn;
Hắn thật có xúc động muốn đưa tay... chỉnh lại mái tóc giúp cho nàng.
- Ngươi nhìn cái gì hả?
Cảm nhận ánh mắt của tên khốn bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm, Diệc Vân Tuyết lườm hắn một cái sắc lẹm, trừng mắt quát:
- Móc mắt chó của ngươi bây giờ.
- Ẹc, cô có thể giữ hình tượng thục nữ một chút được không hả?
Vương Nhàn rên rỉ một câu, thức thời bước sang một bên ngồi phệch xuống nền đất, không quên nhỏ giọng làu bàu:
- Hở chút mở miệng mắng người ta là chó. Thật hết nói nổi mà.
- Thục nữ? Thục nữ với ai? Thục nữ với ngươi hả?
Khinh thường cười nhạt một tiếng, nàng hung hăn nhíu chặt mày, lạnh giọng đe dọa:
- Nếu Bàng Tung không mở được nhẫn trữ vật, mạng chó ngươi cũng phải góp chung vào. Ở đó mà nói nhăng nói cuội.
- Ô kê, ô kê. Tùy cô, tin thì tin không tin thì thôi.
Thật sự không có gì hay ho để cãi nhau với nữ nhân này cả, Vương Nhàn chỉ chỉ túi trữ vật của nàng, dứt khoát nói:
- Mau lấy Bàng Tung ra, không y chết ngộp trong đó bây giờ.
- Hừ! Không mướn ngươi chỉ trỏ.
Khó chịu mắng Vương Nhàn thêm một câu, nàng mới chịu đưa tay gỡ xuống túi trữ vật.
Vừa mở nút thắt, nguyên thần Bàng Tung đã lập tức phóng ra ngoài, kinh hoàng gào thét:
- Cứu, mau cứu ta, Diệc cô nương, mau kiếm người cho ta đoạt xá.
- Tốt, chỉ cần ngươi mở giúp ta chiếc nhẫn này, ngươi muốn cái gì ta cũng đều đáp ứng hết.
Giương lên bàn tay, khoe ra chiếc nhẫn mình vừa bóc lột Vương Nhàn, Diệc Vân Tuyết như một con hồ ly, mỉm cười dụ dỗ.
- Được được được! Ta có thể mở nó, nhưng phải có người để cho ta đoạt xá thì ta mới làm được.
- Đoạt xá hả?
Tròng mắt đào quanh, liếc sang Vương Nhàn, Diệc Vân Tuyết âm hiểm cong khóe môi, nở nụ cười lãnh khốc nói:
- Trăm dặm quanh đây không có ai, ngoài thằng khốn Vương Kỳ Phong này cả. Ngươi cứ từ từ mà cắn nuốt linh hồn nó.
Nói rồi nàng đi qua một góc, ung dung ngồi xếp bằng xuống, tỉnh bơ phun ra một câu cực kỳ vô tình:
- Ta phải vận ít chu thiên khôi phục chân nguyên. Chớ có quấy rầy ta.
Nói rồi, bình thản nhắm mắt nhập thần tu luyện, không thèm quan tâm sống chết của Vương Nhàn nữa.
"Con khốn đáng chết này."
Vương Nhàn đáy lòng rét lạnh sững sờ nhìn Diệc Vân Tuyết.
Hắn thật sự không thể tin tưởng được, trên thế giới này lại có một nữ nhân ác độc đến thế, thật sự là lòng dạ còn độc địa hơn cả rắn rết nha.
"
Uổng công tôi đưa nhẫn trữ vật cho cô.
Thế mà cô âm độc đến mức, dùng thân thể tôi để mua chuộc Bàng Tung ư?
Cô có còn là người nữa hay không?"
Vương Nhàn điên cuồng gào thét trong lòng, hận không thể vung một đoàn chân hỏa, nung hồn luyện phách nữ nhân rắn rết này thành tro mới hả giận.
- Hắc hắc, Vương Kỳ Phong hả?
Nguyên thần Bàng Tung liếm liếm môi, ánh mắt mang đầy vẻ thèm thuồng nhìn chằm chằm hắn, hưng phấn vặn vẹo gương mặt nói:
- Hạt giống tốt, thân thể béo tốt lắm...
- Dừng!
Vương Nhàn không muốn nghe mấy lời buồn nôn của Bàng Tung, vung tay cắt lời y:
- Chỉ là đoạt xá thôi, có cần phải nhìn ta như nhìn mỹ nữ vậy không? Ngươi đói gái lắm sao?
- Hắc hắc, nhóc con ngươi thì biết cái gì...
Nguyên thần Bàng Tung cũng chưa vội ra tay, như mèo vờn chuột, bay vòng quanh thân thể Vương Nhàn, liên tục âm lãnh nói:
- Đoạt xá nha, nó cũng là một loại nghệ thuật đó.
- Nghệ thuật luôn hả? Dữ vậy sao?
Ực ực ực
Móc túi nước suối đeo bên hông tu ừng ừng mấy hơi, Vương Nhàn chép chép miệng, có chút hứng thú hỏi:
- Nói nghe chơi!
- Khà khà, như ngươi này, tuy không quá cường tráng, nhưng tư chất cũng không tệ, da dẻ trắng trẻo, khí huyết cũng tràn đầy. Thật sự là cực phẩm nha.
Ngữ khí mang đầy vẻ thèm khát, nguyên thần Bàng Tung cười lên đầy dữ tợn, tiếp tục vờn quanh nói:
- Thằng nhóc mày cứ yên tâm, hồn phách mày ngoan ngoãn trở thành thức ăn, bồi bổ cho tao. Còn khối thân thể này, tao sẽ thay mày sử dụng nó thật tốt.
- Ngoan, tao ra tay nhanh lắm, hút một ngụm là mày không có thấy đau đớn gì đâu.
- Ọe! Tởm thấy mẹ!
Vương Nhàn vờ nôn khan một tiếng, chùi chùi mép, hắn lại đưa tay ngoắc ngoắc cười nói:
- Đừng ở đó nói linh tinh, tôi nhịn không được vung bạt tai tát chết ông bây giờ.
- Mày...
Con mồi bất chợt đổi giọng, nguyên thần Bàng Tung sửng sốt mất mấy giây, sau rồi trợn mắt dữ tợn định mắng.
- Dừng! Đừng nói ngoan thoại hay mắng người nữa.
Vương Nhàn phất phất tay, hiếm thấy một lần hắn mở lượng từ bi, tận tình khuyên nhủ:
- Ông không phải Diệc Vân Tuyết, người ta là mỹ nữ nên càng chửi tôi càng thích nghe. Còn ông, ông chỉ là một con ma xó mà thôi. Ráng mắng thêm câu nữa, là tôi đập chết con mẹ ông thật đó.
- Hả?!?
"Ủa? Là sao ta?
Mình rõ ràng là một tiên nhân Tiên Nguyên Giới, mà lại sợ thằng ranh này ư?"
Nguyên thần Bàng Tung vô thức tự hỏi thầm.
- Hả cái gì mà hả? Bàng đại nhân lại đây, để tui kể cho nghe.
Bàn tay đưa lên, cẩn thận nâng đỡ đoàn nguyên thần Bàng Tung trong lòng bàn tay, Vương Nhàn từ tốn giảng giải:
- Ông á! Lần trước suýt chết, may mà kịp thời đoạt xá nên mới thoát được một kiếp. Thế nhưng, đã không lo tu thân tích đức, tu luyện hồi phục tu vi thì chớ, ông lại còn cố ý đi kiếm Như Ngọc để báo thù nữa. Thật không hiểu ông nghĩ gì mà.
- Giờ thì hay rồi! Không bắt được gà còn mất luôn nắm gạo, góp luôn mạng nhỏ mình vào nữa. Tôi nói nè, giờ ông có đoạt xá được tôi đi chăng nữa, thì tu vi cũng đ.. bao giờ có thể quay lại như trước đâu.
- Mày...
- Im lặng! Để tui nói cho tỉnh ra nè ông nội.
Bàng Tung vừa muốn mở miệng phản bác, liền bị Vương Nhàn không chút do dự cắt ngang:
- Thần hồn ông sau hai lần nguyên thần bị cưỡng ép ly thể (đánh mất thân thể ý ạ) đã sứt mẻ trầm trọng lắm rồi. Không tin thì cứ nội thị cẩn thận lại mà xem. Thấy rồi chứ?
- ...
Dừng một nhịp, đợi cho Bàng Tung có thời gian tiêu hóa lời mình nói, Vương Nhàn mới tiếp:
- Ừ! Hiểu vấn đề rồi phải không?
- Tốt, hiểu rồi thì ông nên tự biết, kiếp này của mình coi như phế rồi ha.
- Nói láo, hồn phách của tao còn nguyên đây, ba hồn bảy vía vẫn lành lặn, nguyên thần cũng có chút vết xước nào đâu. Mày chớ ăn nói bậy bạ, bố láo bố toét.
Nguyên thần Bàng Tung tức tối mắng.
- Lành lặn? Hơ, ở đó mà lành lặn.
Vương Nhàn không cần giấu vẻ khinh bỉ làm gì, cười châm chọc giảng:
- Tôi cam đoan với ông luôn: Chỉ cần ông độ lôi kiếp hóa tiên lần nữa, ngày đó sẽ là ngày chết của ông. Ông chắc chắn sẽ bị Thiên Phạt đánh thành tro bụi, chết chắc, hehehe.
- Mày đừng có dọa tao.
Nguyên thần Bàng Tung vẫn còn rất cứng miệng, ngoác mồm gào rống:
- Tu chân là nghịch thiên mà đi, độ kiếp được thì thành tiên, thất bại thì chết thế thôi. Tao há lại bị thằng ranh con mày dắt mũi hả?
- Ô kê con bê, thích luận đạo đúng không? Tranh thủ đang rảnh, tôi với ông chốt kèo luận đạo ở đây luôn, múc ngay cho nóng.
Vương Nhàn quả thật có chút tức giận với vị tiên nhân trước mặt, dứt khoát xắn tay áo hung hăn nói:
- Ông là tiên nhân hả? Đại Tiên hả? Tiên cái chó gì mà mấy cái vấn đề đơn giản này cũng không hiểu hả...
- Thằng nhóc phàm nhân chưa ráo máu đầu như mày thì biết cái đếch gì. Tao tu hành mấy vạn năm lâu, còn cần mày lên mặt dạy đời sao?
- Bàng Tung, lão già đầu heo này, nói đ.. chịu nghe bây!
- @#%%$$&@%@...
- ...
...
Luận đạo kiểu này, quả thật nên gọi là chửi lộn thì đúng hơn.
Vương Nhàn miệng lưỡi thô tục trước giờ, không nói làm gì.
Còn lão Bàng Tung, tuy bổn thể ngày xưa là một vị tiên nhân cao quý, người người ngưỡng vọng; nhưng từ khi vô tình rơi xuống tiểu thế giới, bị Thiên Phạt thiêu rụi bổn thể dọa cho chết khiếp;
Rồi mới đây, lại bị Như Ngọc lần nữa đánh nát thân thể; tâm thần lão đã đứng bên bờ vực sụp đổ, sắp hỏng mất rồi.
Thần trí lão bây giờ đã không còn đủ tỉnh táo nữa; không chỉ thần hồn sứt mẻ, mà cả tâm cảnh tâm trí tâm hồn, lẫn đạo tâm đều giăng đầy vết nứt trong đó rồi.
Lúc này bị Vương Nhàn đâm vào miệng vết thương, khoét sâu thêm vết sẹo trong lòng nữa; thì làm sao mà giữ bình tĩnh nỗi.
Lửa giận công tâm, Bàng Tung nóng máu ngoác rộng mồm tranh đấu võ mồm với họ Vương luôn.
- Mày @#$%&...
Đây là Bàng Tung nộ hỏa bừng bừng.
- Ông &%$#@...
Còn đây là Vương Nhàn tức khí phản pháo lại.
...
- Thôi! Tôi đếch thèm nói nhiều với ông nữa. Không nghe thì thôi!
Cãi nhau một hồi, cảm thấy thời gian đã vừa đủ, Vương Nhàn mới chuyển giọng, dứt khoát phất tay nói:
- Nếu ông đã muốn chết thì nhận mệnh vậy.
- DCMM, thằng ranh con bố láo, để tao đoạt xá chết mẹ mày đi.
Bụp
Bụp
Bụp
Nguyên thần Bàng Tung lúc này đã hoàn toàn mất kiểm soát, điên tiết tông đầu vào lòng bàn tay Vương Nhàn, hòng chui vào cơ thể hắn;
Nhưng ngoài tiếng bụp bụp vô tích sự ra, thì y chẳng thể nào xuyên qua được da thịt hắn nửa bước.
- Đừng cố sức làm gì.
Vương Nhàn lắc lắc đầu, hờ hững nói:
- Vốn tôi còn định cho ông cơ hội lấy công chuộc tội, nhưng ông đã muốn chết thì thôi vậy.
- Mày...
Vút
Đến lúc này, nguyên thần Bàng Tung chợt nhận ra có điềm không ổn, liền nhanh chóng bay vút lên, định đánh vỡ trận pháp của Diệc Vân Tuyết, muốn xuyên qua vách thạch động để bỏ trốn.
Bụp
Bụp
Nhưng mặc kệ y có đâm vào chỗ nào, thì từ đầu đến cuối vẫn không xuyên qua vách đá nửa bước.
- Đừng thử nữa, vô ích thôi.
Vương Nhàn nhìn đoàn khói xám liên tục bay qua bay lại trên đầu mình, lạnh nhạt nói:
- Trong lúc luận đạo với ông thì tôi đã giăng thêm một tầng kết giới rồi. Ông không thoát được đâu, Bàng đại nhân ạ.
- Mày...
Nguyên thần Bàng Tung kinh hoàng nhìn chằm chằm Vương Nhàn.
"Như Ngọc đó, cường đại như vậy, thì sao nam nhân của nó có thể tầm thường được.
Hóa ra từ đầu đến cuối, mình đều bị hai đứa nó tính kế rồi."
Đến bây giờ, y mới nhận ra bộ mặt thật của họ Vương, nhưng đã quá muộn.
- Vương thiếu gia, tha mạng.
Hiểu ra vấn đề, nguyên thần Bàng Tung hồn phi phách tán bay đến trước mặt Vương Nhàn, vội vàng quỳ xuống liên tục dập đầu bái lạy, đáng thương cầu xin:
- Vương thiếu gia, xin ngươi hãy tha cho ta một mạng, ta sẽ ký khế ước linh hồn với ngươi, tùy ngươi định đoạt.
- Vương thiếu gia, cầu xin...
- Không!
Không nhìn một bộ đáng thương yếu ớt của Bàng Tung, Vương Nhàn trầm giọng nói:
- Người ông nên cầu xin lúc này, nên là Như Ngọc, chứ không phải tôi.
- Ông ban đầu vừa gặp đã muốn giết chúng tôi, sau vì tham Đạo Liên Kinh nên muốn cướp cả căn cơ của Như Ngọc. Rồi hung ác đâm nàng một đao, lại còn muốn xoắn nát thân thể nàng ấy nữa.
- Trong mắt tôi, ông căn bản là một người chết, không hơn không kém.
- Đừng, cầu xin Vương thiếu gia, tha ta một mạng được không.
Nguyên thần Bàng Tung như phát điên, không còn để ý thể diện gì nữa, cứ liên tục dập đầu cầu xin hắn.
Không phải Bàng Tung sợ chết, chết rồi thì đầu thai, không cần thiết phải quỳ lạy van xin làm cái gì.
Nhưng nếu cả nguyên thần cũng bị ép diệt, thì xác định là y sẽ không thể nhập luân hồi được nữa, chắc chắn sẽ hôi phi yên diệt, vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này.
- Ừm, thôi được, tôi sẽ cho ông một cơ hội cuối cùng.
Vương Nhàn không đành lòng nhìn thân ảnh già nua, cứ run run rẩy rẩy quỳ lạy trước mặt mình mãi như vậy, thoáng chép miệng thở dài nói:
- Nếu nữ nhân kia, Diệc Vân Tuyết đó, tình nguyện thả ông đi, thì tôi sẽ tha cho ông thêm một mạng.
----*----
Đăng bởi | seya2007 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |