Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyết Nhàn: Dát Vàng Lên Mặt Minh, Trát Son Lên Mặt Hắn

Tiểu thuyết gốc · 2390 chữ

Tây Cấm Đạo

Kỳ Linh Cấm Đạo, hay tu võ giả đại lục Việt Thiên vẫn thường gọi một cách một cách kính trọng là: Tây Cấm Đạo.

Môn phái đứng hàng đầu Việt Thiên, đối trọng với Nam Thần Dược và Đông Phương Thiên.

Nói một chút về nguồn gốc của cái tên Kỳ Linh Cấm Đạo này. Chữ "Kỳ" ở đây, được lấy trong tên của mạch thứ nhất: [Kinh Kỳ]. Chữ "Linh" cũng tương tự, Linh trong tên của mạch thứ hai: [Kinh Linh].

Và hai cái danh tự này, còn mang ý nghĩa tượng trưng, cho quyền lực tuyệt đối của hai dòng họ mạnh nhất miền tây Việt Thiên.

Kinh Kỳ và Kinh Linh.

Và một trong hai vị lão tổ tông khai môn lập phái, Đệ Nhị lão tổ Kỳ Linh Sơn, chính là Kinh Linh Hy Tùng, người đã cứu sống bé gái mang điềm xấu (Diệc Vân Tuyết) năm xưa.

Mạch Kinh Linh của lão, nên gọi nó là một tuyên họ mạch thì đúng hơn. Không phải vì gì khác, mà nguyên nhân cốt ở trên người vị Đệ Nhị lão tổ này. Kinh Linh Hy Tùng lão giả một lòng cầu võ, chuyên tu võ đạo, không màn nữ sắc, không cưới thê tử, không lập gia đình nên trước giờ không có hậu nhân. Dưới ghế ông ta tuy có hàng ngàn đồ tử đồ tôn, đều mang họ Kinh Linh, nhưng đều là bái sư cải họ, bỏ họ gốc sửa thành Kinh Linh cả.

Còn mạch Kinh Kỳ, chủ mạch Kỳ Linh Sơn lại khác, đây là một truyền đời gia tộc hàng thật giá thật. Tương tự Phí Kiều Nhan, đại thiếu gia họ Kinh Kỳ cũng là đại sư huynh thế hệ trẻ của Tây Cấm Đạo hiện nay: Kinh Kỳ Viên Cân. Viên Cân đại sư huynh, người từng đoạt quán quân trong kỳ Luận Võ Kén Rể lần trước, cũng chính vị thiếu niên anh tài này, suýt chút nữa đã vong mạng dưới mũi thương của Kiều Nhan đấy.

"Kỳ Linh Cấm Đạo nha!

Tây Cấm Đạo

Kỳ Linh Sơn, chậc chậc."

Ngồi trên phi kiếm của Diệc Vân Tuyết, Vương Nhàn nhàn nhã nhẩm lại chút cố sự của Kỳ Linh Sơn, cùng những drama liên quan đến môn phái thần bí này.

"Không biết chuyến này, nữ nhân độc ác kia sẽ lật tung núi Kỳ Linh như thế nào đây, ài."

Nhìn bóng lưng linh vũ phiêu dật của tuyệt sắc đại mỹ nhân, Vương Nhàn thật sự cảm thấy tiếc hận, khi một tuyệt sắc giai nhân như vậy, bên trong lại là một tâm hồn ác độc hơn rắn rết.

Nếu dùng đôi mắt phàm nhân để nhìn nhận, thì vị nữ tu chân trước mắt Vương Nhàn có vẻ ngoài như một khối bạch ngọc không tỳ vết.

Đứng trước mũi kiếm, Diệc Vân Tuyết trong bộ váy dài trắng tinh khôi, bóng lưng mảnh khảnh thân hình mảnh mai, mái tóc dài thả tự do chảy mượt suối eo hông, hai bên viền tóc được vén lại ngay ngắn bằng hai lọn tóc ngoài cùng tết quấn vào nhau, cố định gọn gàng cả suối tóc mềm mại vào trong.

Túi trữ vật trên người nàng đã cất đi, được thay thế bằng nhẫn trữ đeo trên ngón trỏ tay trái, khiến trang bị trên người nàng càng trở nên tinh gọn nhẹ nhàng, càng tôn lên vẻ siêu phàm thoát tục của nàng.

Đến bây giờ, trông nàng mới đúng chất một tu chân giả chính hiệu; từ trên xuống dưới chỉ mang một bộ váy dài, tuy hai tay trống trơn nhưng mỗi khi cần, chỉ cần nàng khẽ ngoắc là pháp bảo sẽ từ trong nhẫn trữ vật sẽ bay ra ngay lập tức.

Vừa huyền diệu lại thần bí đến tột cùng.

Không chỉ vẻ ngoài ấy nhẹ tựa mây trắng phiêu lãng trên bầu trời xanh, mà dưới ánh mắt ánh mắt sắc bén của Vương Nhàn, hắn hoàn toàn có thể nhìn thấy từng luồng linh vận vô hình đang uốn lượn quanh người nàng.

Từng luồng linh vận mờ nhạt này, chính là chân nguyên hộ thể của nàng, vừa có khả năng phòng ngự, vừa như một vòng hào quanh trong suốt, càng tôn thêm vẻ đẹp tuyệt trần tuyệt thế của giai nhân.

Vương Nhàn thật sự phải công tâm nhận xét, Diệc Vân Tuyết này chính là nữ nhân xinh đẹp nhất hắn từng được trông thấy trên cõi đời này.

Thần tiên thánh nữ vị tất có thể tranh sắc cùng nàng vậy.

Bởi thế, nên hắn mới thật sự tiếc hận cho trời xanh không có mắt, khi một tuyệt sắc đại mỹ nhân như nàng, lại mang lòng dạ thật quá mức tàn độc hung ác.

"Lần trước cũng y như vầy, tôi và cô đều trên một thanh phi kiếm, cùng bay đến tông môn nhà người ta.

Kết quả là, Lưu Thủy Tiên Trì bị hủy diệt chỉ trong một đêm.

Hôm nay, cùng nhau đến Kỳ Linh Sơn, không biết cô sẽ giết hết bao nhiêu người đây."

Vương Nhàn có chút bất lực tự nhủ thầm.

Kỳ Linh Cấm Đạo này, tuy có hai mạch Kinh Linh Kinh Lý có quan hệ rất sâu với Diệc Vân Tuyết, nhưng chủ mạch của cấm đạo lại là Kinh Kỳ.

Lần trước, tại sơn môn Phương Thiên, Diệc Vân Tuyết công khai hạ nhục Kinh Kỳ Viên Cân, giẫm nát mặt mũi của y ngay trước mặt chúng võ giả.

Với tính cách hiếu thắng của đại sư huynh Kỳ Linh Sơn, há có thể nuốt xuống cục tức này được.

Chưa kể, chưởng môn nhân truyền đời của cấm đạo luôn là mạch chủ mạch Kinh Kỳ, nổi tiếng bao che cho người nhà của họ, há lại chịu để yên cho Diệc Vân Tuyết ư?

"Nếu có ác chiến xảy ra, chưa biết kết quả sẽ ra sao đâu."

Chăm chú đánh giá bóng lưng người ngọc trước mặt mình, Vương Nhàn chỉ có thể lắc đầu than thầm như vậy.

Diệc Vân Tuyết tuy mang tiếng là tu chân giả, nhưng tu võ giả Việt Thiên cũng không phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp. Thật ra, thực lực của nàng chỉ mới đại viên mãn tầng thứ sáu luyện khí kỳ, may mắn tăng lên Bán bộ Tích Thiên không lâu.

Còn chưa chính thức đột phá Tích Thiên, đối mặt Thiên cấp Tam Ý cảnh cường giả, phần thắng của Diệc Vân Tuyết thật sự rất ít.

Huống hồ, Kỳ Linh Cấm Đạo trước giờ thần thần bí bí, dãy núi Kỳ Linh lại là nơi được ông trời chiếu cố, vô vàn những thể loại kỳ trân dị bảo từ tinh không vô tận vẫn hay xuyên qua vách ngăn hư không rơi xuống dải đất này.

Nếu Diệc Vân Tuyết khinh thường mạch Kinh Kỳ, bất cẩn rơi vào mai phục của người ta, chắc chắn sẽ phải ăn quả đắng đấy.

- Vương Kỳ Phong!

Giọng nói quen thuộc dịu dàng êm tai như nước suối cất lên, đột ngột cắt ngang mạch suy nghĩ mông lung của Vương Nhàn.

- Hả?

Bất ngờ được người ngọc gọi tên, hiếm khi nghe được ngữ khí ôn hòa của Vân Tuyết, khiến Vương Nhàn có cảm giác như mình đang chìm trong giấc mộng mờ ảo, mơ mơ hồ hồ mở miệng đáp lại tiếng gọi của nàng.

- Chuyến về núi lần này, nếu ngươi vừa ý, ta sẽ giúp ngươi mở lời với Kinh Linh lão sư. Thầy ấy là một người rất tốt, lại còn được ta dẫn tiến, thầy chắc chắn sẽ nhận ngươi làm đệ tử thân truyền của mình.

Diệc Vân Tuyết vẫn không quay đầu đối mặt trực tiếp với Vương Nhàn, nàng chỉ đưa ánh mắt xa xăm dõi về hướng Kỳ Linh Sơn, giọng nói theo làn gió nhè nhẹ vuốt ve vành tai hắn:

- Ngươi hãy chú tâm tu luyện võ đạo, tu tâm dưỡng tánh, bớt lêu lổng lại. Học được nửa phần bổn sự của thầy Hy Tùng, dù không vô địch thiên hạ, nhưng cũng tăng thêm cho ngươi vài trăm năm tuổi thọ;

- Không uổng một kiếp làm người, không hổ một thân nam nhi vậy.

- Nhập núi Kỳ Linh, bái vào môn hạ của Kinh Linh Hy Tùng lão chưởng mạch?

Vương Nhàn thoáng mê man trước lời mời gọi đầy nhu tình mật ý của giai nhân, vô thức bật hỏi:

- Cô đang muốn chiêu nạp tôi vào phe mình đấy ư?

- Tùy ngươi, muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Ta cũng chỉ là muốn báo đáp lại phần lễ vật của ngươi, chiếc nhẫn trữ vật này mà thôi.

Diệc Vân Tuyết nhẹ buông lời hờ hững, nàng chậm rãi giơ lên tay trái, cho hắn thấy chiếc nhẫn đang đeo trên ngón trỏ mình, rồi mới ôn tồn giảng tiếp:

- Chiếc nhẫn này, ở trong tay ngươi cũng vô dụng, chỉ có đeo trên tay ta, nó mới phát huy được công năng lớn nhất;

- Dẫu biết là vậy, nhưng ta cũng không muốn mang tiếng chiếm lợi từ người. Xin cho ngươi nhập mạch Kinh Linh, coi như là bù đắp cho ngươi;

- Không chỉ vậy, trong vòng trăm năm này, ta sẽ cung cấp tài nguyên đủ cho ngươi tu luyện lên Địa cấp. Chỉ cần ngươi yên ổn làm người, ta không chấp nhặt chuyện trước kia với ngươi nữa.

- Hơ! Báo đáp lại lễ vật?

Vương Nhàn thoáng kinh ngạc nhìn đại mỹ nhân trước mặt, nhịn không được cười nhạt đầy châm chọc đáp:

- Diệc Vân Tuyết à, cô không chỉ người đẹp, lá gan cũng đẹp, mà lời lẽ thốt ra từ miệng cô lại càng xinh đẹp nha;

- Ai không biết mà nghe những lời này, hẳn sẽ nghĩ là tôi có ý tứ với cô. Tặng nhẫn để theo đuổi cô đấy. Chậc chậc!

Đến cả Vương Nhàn là người trong cuộc, còn bị những lời hoa mỹ của giai nhân mê hoặc không nhẹ. Thậm chí vừa rồi, hắn thật tưởng việc mình đưa nhẫn cho giai nhân, là vì có ý truy cầu người ta thật đấy ạ.

Nữ nhân âm hiểm này, rõ ràng là đang cố ý lật ngược thực tế, đảo lộn trắng đen. Không chỉ tự dát vàng lên mặt nàng, mà còn trắng trợn bôi son lên mặt hắn nữa.

Thật con mẹ nó độc mà!

Cái gì gọi là vô sỉ? Đây mới là cảnh giới tối cao của vô liêm sỉ đại đạo nhé!

Vương Nhàn há lại không nhìn ra thủ đoạn của Diệc Vân Tuyết, đây là nàng vì sắp bế quan đột phá lên Tích Thiên, sợ tâm ma quấy phá, nên mới nói ra những lời như vậy thôi.

Cốt là để chuốc rượu độc vào lòng Vương Nhàn, đổ thuốc mê vào thần trí hắn, để hắn tự động nhận thua, xuôi theo ý nàng, từ đó tâm khảm mang tên "Vương Kỳ Phong" trong lòng nàng tự khắc được xóa bỏ, giúp nàng dễ đột phá bình cảnh hơn.

"Giỏi, tôi đúng là không nhìn lầm người mà."

Nhìn bóng lưng yểu điệu của người ngọc, Vương Nhàn nhịn không được phải giương ngón cái khen ngợi không ngớt mồm.

Thế nhưng, này cũng chỉ là nàng đang tự lừa mình dối người mà thôi. Chút tâm cơ nho nhỏ này, còn muốn qua mắt được hắn u?

- Ai mà biết được, lời nói của đàn ông, có lời nào đáng tin. Hành động của đàn ông, có chắc là chân tâm thật ý. Tâm ý trong lòng ngươi, chỉ mỗi mình ngươi biết, ta làm sao có thể nhìn thấu.

Diệc Vân Tuyết lắc lắc bàn tay đeo nhẫn tỏ ý không tin tưởng Vương Nhàn, lại ngưng tụ ngữ khí ung dung, ra vẻ một nữ tử yếu đuối từng bị lừa gạt tình cảm, chậm rãi thu tay lại, nắm chắc mười phần nói tiếp:

- Huống hồ còn là một tên háo sắc thành tính, mặt dày mày dạn như ngươi. Nếu không phải có chuyện cần nhờ, ta há lại để cho ngươi ở cạnh mình, gần tới thế này ư?

- Rồi rồi, cô nói thế thì tôi chịu rồi. Cái này tôi thật sự cãi không lại ạ.

Trước mặt một nữ nhân duy-ta-vô địch, luôn tự cho mình là đúng này, Vương Nhàn thật sự cảm thấy rất bất lực, tùy ý buông lại một câu đầu hàng, liền ngậm chặt miệng không muốn tranh đầu lưỡi với nàng nữa.

Đúng là ở trong chăn mới biết chăn có rận, người ngoài nếu nhìn thấy cảnh này, hẳn là sẽ ganh tị muốn chết với hắn.

Hận không thể lập tức thay chỗ hắn, để được ngày ngày ở bên cạnh giai nhân, hưởng ưu ái từ nàng đấy.

Nhưng thực tế là, ở gần nữ nhân họ Diệc này, không khác gì ở cạnh một con rắn kịch độc, không cẩn thận phòng bị sẽ bị nó cắn chết lúc nào không biết.

Huống hồ, lòng dạ Diệc Vân Tuyết còn độc địa hơn rắn rết gấp trăm lần, chỉ hơn chứ không kém.

Dẫn tiến Kỳ Linh Sơn ư?

Cung cấp tài nguyên tu luyện lên Địa cấp u?

Há trên đời lại có chuyện tốt như vậy được?!?

...

- Đúng là bay bằng phi kiếm cao cấp có khác. Mặt kiếm ngồi rất êm mông, trận pháp bảo hộ rất tốt, đã vậy tốc độ còn rất nhanh nữa. Chậc chậc, thật sự không tệ mà.

- Cứ đà này, tôi thật sự không thấy hứng thú với Kỳ Linh Sơn cho lắm.

- Không ấy, Diệc Vân Tuyết à, hay cô truyền toàn bộ pháp quyết tu chân cho tôi đi.

- Tôi với cô song tu, như nam chính nữ chủ trong mấy bộ truyện tiên hiệp ấy, đảm bảo tiến độ tu luyện của chúng ta sẽ tăng lên chóng mặt luôn nha.

- Bất quá, mong cô đừng xem tôi như lô đỉnh, thải dương bổ âm, hút khô tôi thì toang. Hắc hắc hắc!

- ...!!!

----*----

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007

Truyện Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.