Hắn Âm Hiểm Tám Lạng, Nàng Độc Ác Một Cân
- Hửm? Các ngươi đây là sao?
Lúc Diệc đại mỹ nhân thu công, mở mắt tỉnh dậy sau mấy canh giờ nhập thần tu luyện, thì cũng đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Trông thấy Vương Nhàn đang ngồi nhắm mắt bất động, còn đoàn khói xám núp ở một bên, nguyên thần Bàng Tung sợ sệt co ro trong góc động phủ, Vân Tuyết không khỏi có chút ngạc nhiên nhìn y, đầy khó hiểu bật hỏi:
- Tại sao ngươi không đoạt xá họ Vương này đi? Đoạt xá nó nhanh rồi còn mở nhẫn trữ vật cho ta, chần chờ gì nữa?
- Không,...
Nguyên thần Bàng Tung không dám nhìn Vương Nhàn, chỉ ngập ngừng tìm lý do:
- Thân thể thằng nhóc này không thích hợp cho ta đoạt xá.
- Vậy ý ngươi là...
Diệc Vân Tuyết nghe đến đây, tức tối đứng bật dậy, ngón tay búng "tách" một tiếng, đánh lên một đoàn chân hỏa, hùng hổ tiến về phía nguyên thần Bàng Tung, lạnh giọng nói:
- Không thể đoạt xá, nên ngươi không thể mở được chiếc nhẫn này hả?
- Không, không, không, ý ta không phải vậy.
Nguyên thần Bàng Tung liên tục lắc đầu, hoảng hốt giải thích:
- Ta vẫn có thể phá giải cấm chế trên chiếc nhẫn được.
- Sao hôm qua ngươi không nói như vậy? Ngươi đang đùa cợt ta?
Ngữ khí càng ngày càng lạnh hơn, Diệc đại mỹ nhân trừng mắt quát lớn.
- Không, tiểu nhân không dám.
"Mẹ mày con khốn, thoát được một kiếp này, ngày sau tao sẽ trả cho mày cả vốn lẫn lãi.
Hai đứa ranh con tụi mày, đợi đấy."
Ngoài mặt thì nơm nớp lo sợ, nhưng trong lòng thì Bàng Tung đang điên cuồng mắng chửi không ngớt.
- Được, nếu ngươi mở ra được nó, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
Bụp
Búng tay tán đi đoàn chân hỏa, Vân Tuyết mới đưa tay gỡ xuống nhẫn trữ vật, lạnh lùng ném vào trong nguyên thần Bàng Tung.
Đoạn, nàng ung dung ngồi xếp bằng xuống, chăm chú nhìn chiếc nhẫn đang xoay tròn giữa làn khói xám, quan sát nguyên thần Bàng Tung làm việc.
Tất nhiên, nàng không quên phóng ra thần thức, theo dõi cặn kẽ toàn bộ quá trình Bàng Tung phá giải từng sợi cấm chế một.
Vù vù vù
Từng giờ từng phút chậm rãi trôi qua, từng đạo từng đạo cấm chế phong ấn chiếc nhẫn bị phá giải, từng lớp cấm chế dần dần được gỡ xuống.
Chỉ là không một ai trong hai người, Bàng Tung hoặc Diệc Vân Tuyết chịu nghiêng đầu tự hỏi, vì sao một đoàn nguyên thần ly thể lại có thể tồn tại ở bên ngoài lâu đến vậy?
Hoặc là, đáng lẽ ra, nguyên thần Bàng Tung phải bị thiên địa pháp tắc ép diệt từ lâu rồi chứ? Tại sao hơn một ngày rồi, y vẫn có thể tưng bùng nhảy nhót được?
Tất nhiên, với một Bàng Tung đạo tâm đã hỏng mất; và một Diệc Vân Tuyết đứng trước kho báu kinh người trong nhẫn trữ vật, sắp được mở ra trước mặt nàng; thì làm sao hai kẻ này có đủ tỉnh táo để nhìn ra được điểm này chứ?
...
- Phá!
Rắc
Cuối cùng, trong tiếng hét vui mừng vì sắp thoát nạn của nguyên thần Bàng Tung, một âm thanh răng rắc khẽ réo lên, sợi cấm chế vô hình nằm trong cùng cũng được phá giải.
- Diệc cô nương, nhẫn đã mở phong ấn, ngươi có thể dùng thần thức để sử dụng nó rồi.
Nguyên thần Bàng Tung cố gắng hạ giọng, hòng tranh thủ cảm tình của Diệc đại mỹ nhân:
- Ngươi có thể...
Vụt
- Tốt, ta có thể tiễn ngươi xuống âm phủ được rồi.
Vung tay thu lại chiếc nhẫn, Diệc Vân Tuyết nhếch môi hung ác nói.
Xoạt
Nói rồi, nàng vung tay chộp vào nguyên thần Bàng Tung, tóm gọn đoàn khói xám vào lòng bàn tay.
- Diệc Vân Tuyết, mày dám gạt tao. Con khốn!
Nguyên thần Bàng Tung giãy dụa, điên cuồng gào thét trong bất lực.
- Hừ! Ta chỉ nói tha cho ngươi một mạng, cho người một đường đầu thai mà thôi. Ngươi đã biết quá nhiều, còn muốn sống nữa ư?
- AAAAAAAAAAA....
Bàng Tung kinh hồn táng đảm, cố gắng vùng vẫy trong vô vọng, đoạn, chợt hiểu điều gì, y mặt mày vặn vẹo hướng Vương Nhàn thét lớn:
- Vương Kỳ Phong, mày đã biết từ trước nó sẽ không bỏ qua cho tao, nên mới nói như vậy đúng không...
- Diệc Vân Tuyết, Vương Kỳ Phong, hai đứa ranh âm hiểm chúng mày lợi dụng tao. Có làm quỷ tao không tha cho tụi bây.
- A...
Bụp
Bàn tay cứng rắn một nghiến, đoàn khói xám trong tay Diệc Vân Tuyết dưới sức ép chân nguyên mạnh mẽ, nháy mắt vỡ nát thành trăm nghìn mảnh, tan thành vạn sợi khói đen tan biến vào trong thiên địa.
Cứ như vậy, trong nỗi uất ức cùng cực, Bàng Tung Bàng đại nhân, một vị tiên nhân Tiên Nguyên giới, cứ thế hồn quy địa phủ, ô hô ai tai toi mạng trong một nốt nhạc.
May mắn cho y, y vẫn còn cơ hội đầu thai, tính ra Diệc đại mỹ nhân cũng không bị coi là nuốt lời vậy.
- Hừ, nhiều lời.
Phủi phủi tay đứng dậy, Diệc Vân Tuyết khinh thường mắng một tiếng.
- Xong rồi hả?
Mãi cho đến lúc này, Vương Nhàn mới thu lại thần trí, chậm rãi mở mắt ra.
Trông thấy biểu cảm hài lòng của giai nhân, lại không thấy đoàn khói xám nguyên thần kia đâu, hắn mới thong thả nhoẻn miệng cười, ôn tồn hỏi chuyện.
- Ngươi đừng có quá đắc chí.
Diệc Vân Tuyết lừ mắt nguýt dài Vương Nhàn một cái sắc lẹm, nhìn vẻ mặt nhởn nhơ đắc chí của họ Vương, nàng lạnh lùng răn dạy.
- Hắc hắc.
Không nỡ phá hỏng tâm trạng đang tốt của mỹ nhân, Vương Nhàn cười trừ mấy tiếng chứ cũng không nói gì.
- Đi thôi!
- Đi đâu?
- Đi về núi Kỳ Linh.
- Về Kỳ Linh cấm đạo hả?
- Biết còn hỏi?
- Về đấy làm gì? Quan hệ chúng ta cũng không phải người yêu, cô không cần phải dẫn tôi về ra mắt bậc sư trưởng đâu à.
- Vương Kỳ Phong, cẩn thận cái miệng chó của ngươi. Còn nói bậy thêm một câu...
- Rồi rồi, hehe...Mà cô về núi làm gì? Chuyện ba mẹ tôi thì sao?
- Cha mẹ ngươi thì sao? Mất chút hồn phách, cũng không chết ngay được. Chừng nào ta đột phá lên Tích Thiên, ta mới xem xét thả ngươi đi.
- Ồ! Tích Thiên hả? Tích Thiên là vô địch rồi hả? Phi thăng lên tiên giới luôn á hả?
- Ngươi thì biết cái gì mà hỏi? Câm mồm!
- Hắc hắc hắc...
----*----
Đăng bởi | seya2007 |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 1 |