Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Niềm trăn trở

Tiểu thuyết gốc · 5379 chữ

Cánh cửa vừa hé mở, mùi đất ẩm và hương phân xanh lập tức tràn vào, đánh thức trong Phong ký ức về những ngày thơ ấu ghé chơi nơi đây. Trước mắt cậu là thế giới quen thuộc của nông sản, nơi những bao tải phân bón chất đống như những ngọn núi nhỏ. Aki, đã quá quen với mùi hương đậm đặc này, chỉ khẽ mỉm cười khi thấy bạn mình cau mày, không giấu nổi vẻ khó chịu.

 “Đi nào”

Cánh cửa hé mở, một thế giới thu nhỏ bất ngờ hiện ra trước mắt Phong. Căn phòng nhỏ bé như một chiếc hộp bí mật, chứa đựng những điều giản dị mà ấm áp. Nó được chia đôi bởi một tấm màn mỏng mà khi vén lên, hé lộ một không gian sống đầy đủ tiện nghi, nơi có bếp nhỏ với những nồi niêu xoong chảo bóng loáng và nửa còn lại để gia đình quây quần sum họp.

Ánh nắng chiều tà len lỏi vào căn phòng nhỏ, chiếu rọi lên gương mặt ửng hồng của Phong. Cậu đứng ngây người giữa căn phòng nhỏ, trái tim đập thình thịch, cảm thấy mình nhỏ bé và lạc lõng giữa không gian ấm cúng này. Ánh mắt lơ đãng chạm vào những vật dụng nhỏ xinh trên bàn, cậu cố gắng tìm kiếm một chủ đề để bắt chuyện, nhưng lại không thể thốt ra thành lời. Không gian yên tĩnh càng khiến cho sự lúng túng của Phong trở nên rõ rệt. Nhưng đồng thời, một cảm giác hồi hộp khó tả len lỏi vào lòng cậu, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi nhận ra chỉ có hai người trong căn phòng yên tĩnh này.

Aki khẽ bước đến tủ đồ, lấy ra hai chiếc gối mềm mại và một chiếc bàn nhỏ xinh. Cô nhẹ nhàng trải chúng ra, rồi lướt nhanh vào gian bếp, đôi tay thoăn thoắt pha trà và chuẩn bị bánh ngọt.

Trong khi Phong ngập tràn sự lúng túng, Aki lại tỏ ra vô cùng tự nhiên. Đôi mắt cô sáng lên khi nhìn thấy cậu bạn thân lâu ngày. Một nụ cười nhẹ nở trên môi, nhưng sâu trong ánh mắt ấy là một nỗi buồn khó tả. Cô nhớ lại những ngày tháng tuổi thơ hồn nhiên, khi cả hai cùng nhau chạy nhảy trên con đường làng. Giờ đây, cuộc sống đã thay đổi nhiều, cô đã trưởng thành hơn, nhưng trong lòng cảm thấy có chút cô đơn khi người bạn thân nhất vì mải chạy theo giấc mộng bóng chày khiến cô cảm thấy bị bỏ quên.

Aki bước ra, ánh mắt dừng lại trước hình ảnh cậu bạn thân đứng như trời trồng, khuôn mặt đỏ ửng vì ngại ngùng khiến cô không nhịn được cười. Thật khó có thể tưởng tượng ra một Phong lạnh lùng, tính toán lại có lúc vụng về đến thế.

“Cậu bị cái gì vậy chứ? Còn không mau ngồi xuống đi? Trừ khi cậu muốn đứng đó mãi.”

Phong cũng bắt đầu ngồi xuống, mắt nhìn lẹ hình ảnh Aki với bộ trang phục thường ngày. “Cậu đâu cần phải trịnh trọng thế này.”

“Khách quý đến nhà thì phải thế chứ.” Aki lấy tay che miệng cười đến híp cả mắt.

Sự vô tư của cô vô tình khiến Phong lại càng khó xử hơn. Việc mặt đối mặt với Aki vốn đã khó, mà nay hai người lại ở riêng khiến trong lòng cậu rạo rực hơn bao giờ hết. Tay lấy đại một quyển sách nào đó, lời nói như thế bị chôn sâu, không thể thốt ra một cách đàng hoàng.

“Mình…ta…bắt đầu với…môn toán trước đi nhỉ?”

“Nhưng cậu đang cầm sách môn Văn học mà?”

Tiếng cười của Aki vang lên như một bản nhạc vui tươi, làm cho không khí trong phòng tươi vui hơn. Phong cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng càng cố gắng, khuôn mặt cậu lại càng đỏ ửng. Cậu cảm thấy mình giống như một chú hề trong mắt của người con gái xinh đẹp đang ngồi đối diện.

Tiếng cười vừa mới vang lên còn chưa tắt hẳn, Aki đã thay đổi hoàn toàn. Đôi mắt sáng giờ đây trở nên sắc lạnh, ánh nhìn cô đổ dồn về Phong. Giọng nói, vốn thường dịu dàng, giờ đây trở nên sắc bén như dao cắt.

Tiếng cười vừa mới vang lên, chưa kịp tắt hẳn, thì Aki đã biến đổi hoàn toàn. Đôi mắt sáng trong phút chốc trở nên sắc lạnh, ánh nhìn của cô như một mũi tên, đâm thẳng vào Phong. Giọng nói, vốn dịu dàng như làn gió thoảng, giờ đây trở nên sắc bén, đanh thép, khiến không khí xung quanh bỗng chốc nặng nề và căng thẳng.

“Thôi đủ rồi, thời gian đến lúc thi đầu vào không còn nhiều đâu. Học lẹ nào!”

Phong vội vàng gật đầu lia lịa, không dám thốt lên một lời nào trước sự chuyển mình chóng mặt của Aki. Cậu thấu hiểu rằng, mỗi khi cô rơi vào trạng thái này, việc nghe lời là lựa chọn khôn ngoan nhất. Bởi lẽ, nếu chọc giận cô vào lúc này, đó sẽ là một trong những quyết định tồi tệ nhất mà cậu từng có trong đời.

Cả hai ngồi đối diện, ôn tập những kiến thức mà Phong đã lơ là trong năm học. Họ lần lượt làm bài, tranh luận không ngừng, dù phần lớn Aki luôn đúng. Sau hàng giờ học tập, bầu không khí chỉ bị cắt ngang bởi tiếng động bên ngoài vọng vào.

“Aki ơi, ra phụ bố mẹ chút nào!”

Chưa kịp để Aki đứng dậy, Phong vô thức nắm lấy cổ tay cô, giữ cô lại bên gối ngồi. Là một chàng trai, nào có chuyện cậu ngồi yên mà nhìn “người ấy” làm việc. Dù không hiểu lý do, nhưng cô cũng đành ngồi xuống, chiều theo nguyện vọng của cậu.

Lao ra ngoài, trước mắt cậu hiện lên hình ảnh cặp vợ chồng chất phác, Akai và Kikiko, đang hăng say làm việc. Họ mang vác những bao phân bón nặng trĩu, nhưng vẻ mặt họ vẫn tràn đầy sức sống, ánh lên niềm vui trong công việc. Dưới chân họ, hàng tá bịch phân bón chất đống, tỏa ra mùi hôi nồng nặc, càng làm không khí thêm phần nặng nề. Dù mồ hôi ướt đẫm lưng áo, đôi vợ chồng vẫn không có vẻ gì là mệt mỏi, như thể sức lực dồi dào của họ không bao giờ cạn kiệt, khiến cho khung cảnh trở nên đầy sức sống và hy vọng.

“Dạ, chào chú, chào cô” Phong nhanh nhảu cúi chào.

“Kaze đó à? Lâu lắm rồi mới thấy cháu sang chơi, chắc nhớ Aki quá mới mò sang chứ gì?” Akai cười to.

“D…dạ…đâu có phải…”

Khuôn mặt Phong ửng đỏ, miệng lắp bắp. Không cho bộ dạng xấu hổ của bản thân lộ diện thêm nữa, cậu vội vàng nhấc túi phân bón để lên vai. Thấy vậy, Akai lại càng cười to hơn.

“Ái chà, giờ khỏe quá nhỉ?”

Trái ngược với không khí vui vẻ của Akai, vợ anh, Kikiko, lại trưng ra một bộ mặt chẳng mấy thiện cảm.

Cô nhìn Phong từ đầu tới chân, rồi cất lời:

“Nay sang đây có việc gì?”

Phong, cùng Akai vác những túi phân bón vào trong, cảm thấy một chút sợ hãi len lỏi trong lòng. Cậu cố gắng lấy lại nhịp thở, nhưng sự mệt mỏi vẫn hiện rõ trên gương mặt. Cuối cùng, với một hơi thở dài, Phong chậm rãi đáp lại, giọng điệu có chút rụt rè.

“Dạ, cháu nhờ Aki dạy ạ. Sắp tới cháu định dự kỳ thi đầu vào.”

“Tức là cậu muốn bỏ lại bà Maki ở lại đây chứ gì? Cậu có nghĩ đến bà Maki sẽ gặp những khó khăn gì không?”

Kikiko nạt lại, đôi mắt lườm nguýt, giọng điệu có phần gắt gỏng. Nhận thấy bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng, Aki lập tức xen vào, tìm cách làm dịu tình hình.  

“Hay là tối nay cháu ở lại đây ăn tối cùng nhà chú đi? Chắc cũng phải 3, 4 năm rồi kể từ lần cuối nhỉ? Tiện thì chúng ta cũng ôn lại …”

Kikiko không cho Aki nói hết câu, ánh mắt lườm nguýt khiến anh im bặt, không dám thốt ra lời nào. Cuối cùng, cô cất tiếng, giọng điệu dứt khoát.

“Thế nay đã học xong chưa?”

Chợt nhận ra mình đã ở đây quá lâu, Phong vội vàng nhìn lên đồng hồ, chỉ thấy kim giờ đã chỉ 6 giờ tối. Thời gian gần kề giờ phụ bếp tại cô nhi viện; mặc dù bà Maki sẽ không phàn nàn gì vì biết cậu dành thêm thời gian cho việc học, nhưng cậu vẫn không nỡ để bà phải một mình làm việc.

“D…dạ rồi, cháu xin phép về ạ.”

Vội vàng trở lại căn buồng nơi Aki vẫn ngồi chờ, Phong nhận thấy đồ đạc của mình đã được sắp xếp gọn gàng, còn cô bạn đang chăm chú rửa chén đĩa ở bên kia tấm màn. Nhận thấy bạn mình đã quay lại, Aki nhanh chóng bước ra, đôi chân nhẹ nhàng lướt qua, tiến đến bên một cái thùng xốp. Cô lấy ra một tập vở và đặt lên chồng sách trong tay cậu.

“Đây là vở ghi chép các môn của tớ. Bây giờ, tớ phải cùng bố mẹ buôn bán nông sản, nên e là không có nhiều thời gian. Cậu cứ học hết chỗ này là được. Thật ra, cậu cũng không cần tớ kèm cặp gì, vì cậu không phải đứa ngốc. Cậu hoàn toàn có thể tự học được. Ai bảo trong năm cậu lúc nào cũng trốn học cơ! Thật tình, tớ vẫn không hiểu sao điểm của cậu lại lọt vào top 30 với tần suất đi học như vậy. Vả lại, cậu nhờ thầy cô ở trường còn tốt hơn, sao nhờ tớ làm gì?”

Aki nói với giọng điệu có chút giận dỗi, nhưng khóe miệng vẫn khẽ mỉm cười, đôi tay không dám rời xa tập vở đã gắn bó với mình trong suốt những năm học cấp hai. Phong cảm nhận một nỗi buồn thoáng qua trong hành động của cô. Lồng ngực cậu quặn thắt lại; dù rất muốn nói lời an ủi, nhưng cậu lại lo sợ rằng sẽ trở nên dối trá nếu lợi dụng khoảnh khắc yếu đuối này để ghi điểm trong mắt cô nàng. Cuối cùng, không thể chịu được nữa mà đành lên tiếng:

“Kiểu…tại vì tớ muốn dành thời gian với cậu.”

Cô nàng trố mắt, bất ngờ trước lời nói thật lòng đó của Phong, thật chẳng thể ngờ ngày này lại có thể xảy ra. Một người luôn luôn giấu kín cảm xúc của mình, việc bộc lộ điều đó khiến Aki thực sự cảm thấy vui sướng. Đã bao lâu rồi, kể từ lần cuối từ hồi cấp 1, cậu mới chủ động muốn hai đứa có thời gian cho nhau.

Nó xoa dịu đi sự cô đơn và chạnh lòng trong lòng sau 4 năm gặp khó trong việc kết bạn. Vì dưới sự hà khắc của mẹ, Kikiko, khiến cho Aki luôn luôn tranh cãi với bạn bè để giành lấy phần thắng, chỉ vì muốn chứng minh quan điểm của bản thân, nhưng điều đó vô tình tạo nên một bức tường vô hình giữa cô và mọi người mà hiếm ai phá được.

Aki mỉm cười, đôi mắt rưng rưng đầy xúc động. Đã lâu rồi chưa có ai mở lời muốn dành thời gian cho cô cả, và giờ đây, nó khiến cô nhớ lại cảm giác có bạn là như thế nào. Khẽ cười, cô dịu dàng đáp lại:

“Ừm, nếu cậu muốn tớ giúp thì đành vậy. Mai gặp lại nhé?”

“Ừm.”

Phong mỉm cười đáp lại, lòng phơi phới như ngày hội. Dẫu biết cô đã hiểu lầm, nhưng sự đồng thuận ấy khiến mọi khúc mắc trở nên chẳng còn đáng bận tâm. Giờ đây, tâm trí cậu tràn ngập hình ảnh hai đứa, bao quanh bởi những chồng sách vở ngổn ngang trong căn phòng quen thuộc. Bất chợt, một nụ cười ngây ngô thoáng hiện trên môi cậu, khiến Aki không kìm được mà khẽ đánh nhẹ vào vai, kéo bạn mình trở về thực tại.

“Không đi về đi mà còn đứng đó cười cái gì hả?”

Ngại ngùng chào tạm biệt gia đình Aki, Phong lao đi như gió, đôi chân cuốn qua cánh đồng lúa vàng rực dưới ánh hoàng hôn. Đàn chim chao liệng phía sau lưng, tạo nên khung cảnh hùng vĩ. Trong khoảnh khắc đó, cậu bỗng thấy mọi thứ quanh mình trở nên sống động, tràn ngập sắc màu – một cảm giác mà trước đây chưa bao giờ cậu từng trải qua.

Trở về cô nhi viện, Phong được chào đón bởi sự náo nhiệt quen thuộc. Nhận thấy anh cả đã về, đám trẻ reo hò rồi ùa đến bao vây lấy cậu. Nhưng người nhanh chân hơn tất cả là Mina, cô bé vừa nán lại sau buổi trò chuyện với Komura ngày hôm qua. Bé lao đến và ôm chặt lấy một bên chân của cậu, giữ cho cơ thể nhỏ nhắn của mình không bị đám bạn chen lấn xô ngã. Thấy vậy, Phong đặt chồng sách sang một bên và cúi xuống bế cô bé lên, rồi cả hai cùng nhau bước về phía nhà bếp, nơi tiếng nấu nướng vang lên không ngừng.

Nghe thấy tiếng bước chân vào bếp, bà Maki khẽ ngoái lại, bắt gặp Phong cùng Mina. Nụ cười dịu dàng nở trên môi bà, trong khi đôi tay vẫn thoăn thoắt thái cà rốt, nhịp nhàng như thể đã thuộc lòng từng động tác. Dù đã quen thuộc với tài nghệ nấu ăn của bà, Phong vẫn không ngừng ngạc nhiên trước sự điêu luyện ấy. Nhẹ nhàng đặt Mina lên ghế, cậu tiến lại gần tính phụ bà Maki nhưng bị bà ngăn cản.

"Thôi, cháu cứ chuyên tâm vào việc học đi, mọi chuyện để bà lo liệu."

"Đúng là hôm qua cháu đã đồng ý, nên nay mới nhờ đến Aki. Nhưng sau khi suy nghĩ thêm về những lời thầy Komura nói, cháu thật sự không biết nên quyết định thế nào."

Dường như nhận ra điều gì đang khiến Phong trăn trở, bà Maki dịu dàng nói:

"Cháu đừng lo cho bà và nơi này. Nếu có chuyện gì, bà có thể nhờ hàng xóm giúp đỡ. Với lại, ở tuổi cháu, không nên tự gánh những trách nhiệm lớn lao như vậy, dù thì gì cháu vẫn chỉ là một đứa trẻ 15 tuổi thôi. Đây là cơ hội cuối cùng để cháu theo đuổi giấc mơ của mình, đừng bỏ lỡ."

Phong thở dài nặng nề trong khi đôi tay vẫn đang thoăn thoắt đảo nồi thịt xào thơm lừng cả căn bếp. Trái ngược với mùi hương hấp dẫn đó là tâm trạng rối bời của cậu. Lời nói của bà Maki văng vẳng trong tâm trí, phản ánh lên con người của bà - một người phụ nữ tràn đầy sự yêu thương, luôn ủng hộ hết mình cho ước mơ của những người thân yêu.

Ước gì nó dễ như bà nói.

Phong thầm nghĩ. Dù biết bà ủng hộ là vậy, nhưng ngay cả khi có cậu ở đây, việc chăm sóc tụi trẻ cũng đã vô cùng khó khăn rồi, như thế làm sao cậu nỡ lòng nào ra đi, theo đuổi một giấc mơ còn chẳng biết sau này nó có thành hiện thực hay không, và bỏ lại bà một mình với 19 đứa trẻ?

Hơn nữa, sâu thẳm trong lòng Phong, cậu cũng không nỡ rời xa nơi mà cậu luôn coi là tổ ấm. Bà Maki thường kể về cái đêm cậu đến với cô nhi viện: đó là một đêm đông lạnh buốt, tiếng gõ cửa khẩn thiết như cố vượt lên tiếng gió rít bên ngoài. Trước hiên nhà, một đôi vợ chồng trẻ run rẩy, trên tay là chiếc giỏ nhỏ, trong đó là đứa trẻ chưa kịp mở mắt. May thay, giữa bao nhiêu âm thanh hỗn loạn ấy, tiếng gõ cửa yếu ớt vẫn kịp vang đến tai. Bà Maki vội bật dậy khỏi chiếc giường ọp ẹp, đôi chân nhanh chóng bước về phía cửa nơi đôi vợ chồng trẻ đang đứng.

Nhận ra có người đã nghe thấy được tiếng gõ, đôi vợ chồng chỉ kịp đặt một nụ hôn nhẹ lên trán đứa bé, rồi vội vã đặt chiếc giỏ xuống và nhanh chóng biến mất trước khi bà Maki kịp xuất hiện.

Đây không phải lần đầu tiên bà Maki tìm thấy một đứa trẻ bị bỏ rơi trước hiên nhà, nhưng giữa đêm đông lạnh giá thế này, bà cũng chẳng dám tưởng tượng đến. Ai có thể biết chuyện gì sẽ xảy ra với đứa bé nếu tiếng gõ cửa yếu ớt kia bị lấn át bởi tiếng gió rít ngoài kia? Bà âm thầm trách cứ người đã nhẫn tâm bỏ rơi đứa trẻ, một sinh linh còn chưa kịp mở mắt, chưa biết mặt cha mẹ mình là ai.

Vì thế, không chỉ là tình yêu dành cho nơi này, cậu còn cảm thấy mình mang một món nợ với cô nhi viện, một món nợ mà suốt đời cậu cũng không thể trả hết. Nếu không có nơi đây, cậu sẽ chẳng bao giờ biết đến tình yêu thương, sự quan tâm hay niềm vui. Cậu sẽ chẳng biết đến Aki... Và có lẽ, nếu không có bà Maki vào sáng hôm sau, cậu đã trở thành một tảng đá lạnh lẽo, vô hồn giữa đêm đông ấy – một hình hài người, nhưng không còn hơi ấm của sự sống.

Phải rồi, nếu lúc ấy bà Maki không nghe được tiếng gõ, thì khác nào mình đã lĩnh án tử sao? Vậy thì để giúp đỡ bà và nơi này, chẳng có cái giá nào quá đắt…

Phong vô thức nở một nụ cười, một nụ cười kỳ lạ…

“Anh ơi, em đói”

Tiếng Mina nũng nịu vang lên, kéo Phong trở về với thực tại. Nụ cười kỳ lạ chợt tắt, thay vào đó là vẻ nghiêm túc thường ngày dần trở lại trên khuôn mặt cậu.

 “Ừm, anh xong ngay đây.”

Mina nhìn thấy vậy, liền nở một nụ cười tươi rói, có chút ngây ngô, rồi ngoan ngoãn ngồi chờ đợi. Trong số những đứa trẻ ở đây, Mina là người Phong yêu thương và cưng chiều nhất. Cô bé với dáng người nhỏ nhắn, mái tóc tơ hoe vàng luôn khiến cậu xiêu lòng. Dù đôi khi hơi chậm chạp trong sinh hoạt, nhưng khi học tập, chẳng ai có thể sánh kịp với cô bé.

Phong và bà Maki cuối cùng cũng hoàn thành bữa tối sau hơn nửa giờ tất bật. Mina, cô bé nhỏ nhắn, đã ngủ say từ lúc nào, khuôn mặt bầu bĩnh ửng hồng trong giấc ngủ. Bên ngoài, màn đêm dần buông xuống, chỉ còn lại vài tiếng côn trùng rả rích. Bọn trẻ, sau một hồi nô đùa, giờ đã chìm đắm trong thế giới của những cuốn sách tranh đầy màu sắc.

Cánh cửa phòng khách bật mở, vẻ ngoài vô cùng bắt mắt và mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn lan tỏa khắp phòng, kích thích vị giác và trí tò mò của lũ trẻ đến nỗi bụng chúng réo òng ọng. Chúng lập tức như đàn ong vỡ tổ, ùa đến chiếc xe đẩy, mắt sáng rỡ như những vì sao. Chẳng mấy chốc, căn nhà lại ồn ào như cũ, tiếng cười nói rộn rã hòa quyện với tiếng thìa dĩa leng keng.

Sau khi hoàn thành bữa ăn và cùng bà Maki ru trẻ ngủ, Phong thực hiện nghĩa vụ rửa dọn, mặc dù bà vẫn muốn cậu dành thêm thời gian ôn tập. Khi mọi việc đã xong xuôi, Phong ngả lưng lên chiếc giường quen thuộc trong căn gác mái, những hình ảnh của ngày hôm nay như thước phim quay chậm, hiện lên rõ nét trong tâm trí cậu. Từ việc xin lỗi và chia sẻ lời đề nghị của trường Nagasa cho đội, đến khoảng thời gian ấm áp ở nhà Aki và những cảm xúc vui sướng khi tạm biệt nhau. Thế nhưng, điều kỳ lạ là cậu vẫn cảm thấy thiếu thốn một điều gì đó, khiến niềm vui vừa nhen nhóm trong lòng bỗng chốc tan biến, bỗng chốc tan biến vào hư vô. Lồng ngực cảm thấy nặng nề như thể có một tảng đá đè lên, hơi thở dần trở nên nặng nhọc, sự chán chường, như thể một màn sương dày đặc, bao trùm lấy tâm trí, trong thoáng chốc, giấc mơ lên chuyên bỗng chốc chẳng còn quan trọng nữa. Cậu chỉ muốn được chìm vào giấc ngủ sâu, để quên đi hiện thực tàn khốc. Không để cậu chờ đợi quá lâu, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến sau một ngày dài mệt mỏi.

Thứ tư, 29/9/2024.

Như đã hẹn, Phong lại có mặt tại cửa hàng nông sản của gia đình Aki trong hai ngày tiếp theo. Thế nhưng, sau cuộc trò chuyện với Kikiko hôm qua, cậu vẫn không khỏi cảm thấy e ngại khi nghĩ đến việc phải chạm mặt cô. Dẫu vậy, với mục tiêu đang chờ phía trước, Phong quyết tâm gạt bỏ những suy nghĩ lấn cấn ấy sang một bên. Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, cậu bước vào cửa tiệm với tinh thần đã sẵn sàng.

Đón chào Phong vẫn là mùi hăng hắc quen thuộc của các túi phân bón. Aki ngồi ở quầy thanh toán, đôi lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt nheo hờ, miệng khẽ nhếch lên. Cô nghiêng đầu, rõ ràng không giấu nổi vẻ khó hiểu trước dáng điệu kỳ lạ của Phong.

“Bộ dạng kiểu gì thế hả?”

Phong giật thót, mấy cuốn sách vở trên tay cũng theo đó mà rơi xuống đất, càng làm cho dáng vẻ vốn đã lúng túng của cậu thêm phần vụng về. Aki khẽ bật cười, đảo mắt như thể bó tay với cậu chàng, nhưng vẫn lộ vẻ trêu chọc, thật khó để kiềm chế trước sự bối rối hài hước của bạn mình.

“Khổ, không ai ăn thịt cậu đâu mà sợ. Đợi chút, để tớ vào nhà lấy chút nước”

Ánh nắng chiều tà lấp loáng trên những trang sách vương vãi. Phong vội vã đặt chồng sách lên bàn, đôi tay nhanh nhảu nhặt nhạnh những cuốn sách bị rơi, lòng đầy bồi hồi. Đôi mắt không quên lén nhìn bóng hình Aki thoăn thoắt khuất sau cánh cửa. Gò má cậu ửng hồng như cánh hoa anh đào, trong lòng nóng ran như lửa đốt đi cùng một cảm giác lâng lâng khó tả, nụ cười vô hình nở trên môi mặc cho cậu gắng không để nó phô bày ra sự vui sướng ẩn sâu bên trong.

Bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn vỗ bốp vào lưng Phong, khiến cậu giật mình quay lại. Đập vào mắt là một cậu bé chừng 10, 11 tuổi, gương mặt tròn trịa, ánh mắt tinh nghịch như hai viên bi thủy tinh màu xanh biếc. Cậu bé mặc chiếc áo thun sọc kẻ, tóc cháy nắng xù lên nghịch ngợm, nụ cười tươi rói như ánh nắng ban mai. Có gì đó rất quen thuộc ở cậu bé này, khiến Phong chợt nhớ đến Aki.

“Anh Kaze, lâu rồi mới gặp lại anh!”

Phong vô thức rướn mặt lên trước, đôi lông mày nhíu lại, cái đầu khẽ nghiêng nhẹ, đôi mắt dán vào cậu bé trước mặt. Cậu cảm thấy như đã từng gặp cậu bé này ở đâu đó, những ký ức lại mờ nhạt như một màn sương mù mờ ảo. Cố gắng lục lại những ký ức xưa, một hình bóng dần dần lộ ra, Phong lên tiếng:

"Em... là Taichi, đúng không?"

"Vâng!"

Đôi mắt của cậu bé sáng lên, niềm vui tỏa ra như ánh nắng, khiến không khí xung quanh trở nên nhẹ nhàng, ấm áp. Cảm giác thân thuộc như bầu không khí nơi cô nhi viện mà Phong đã từng sống. Anh vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Taichi và mỉm cười:

"Đã lâu rồi nhỉ?"

"Anh Kaze đến đây có việc gì vậy?" Taichi ngước lên hỏi.

"Anh nhờ chị Aki giúp anh ôn bài một chút."

"Vậy là anh sắp đi rồi ạ?"

Nét mặt của Taichi thoáng chùng xuống, sự buồn bã lướt qua khuôn mặt cậu bé, nhưng nụ cười nhanh chóng trở lại. Với giọng vẫn vui vẻ, cậu hỏi:

"Vậy anh sẽ đi đâu?"

 “Kojo.”

Khuôn mặt Taichi thoáng bối rối, cậu cười gượng như để che giấu sự tò mò của mình:

“Là... ở đâu ạ?”

Phong thấy vậy, cũng trầm ngâm suy nghĩ. Chính cậu cũng không thực sự biết rõ nơi đó là đâu. Cuộc sống của Phong từ trước tới giờ chỉ xoay quanh vùng Houko và chuyến tham gia giải bóng chày toàn quốc dành cho học sinh cấp 2 do thành phố Toujou tài trợ. Trong sự vội vã, cậu đã quên mất việc hỏi Komura vào buổi tối hôm anh đến.

 “Ở rất xa.”

Giọng Aki vang lên khi cô trở lại, tay cầm chai nước và mấy chiếc cốc, đặt nhẹ nhàng lên bàn thu ngân. Cô vén gọn một lọn tóc qua mang tai, ánh mắt thoáng liếc sang Taichi, rồi dịu dàng nói:

“Vào nhà đi, mẹ đang cần em giúp. Và nhớ đừng nghịch phá nữa, mẹ vẫn còn giận vì hôm qua em về muộn đấy.”

Taichi gật đầu rồi vội vàng chạy vào nhà.

“Thế nay bố cậu không có nhà à?”

“Ông ấy đang đi giao hàng, tiện thể quảng cáo thêm chút nữa. Mẹ thì đang kiểm lại lô hàng mới nhập hôm qua. Giờ mình bắt đầu học chứ?”

Phong gật đầu đồng ý, cả hai nhanh chóng chìm vào bầu không khí học tập nghiêm túc như hôm qua, chỉ thỉnh thoảng bị gián đoạn bởi vài vị khách ghé mua hàng. Thời gian trôi qua nhanh chóng, đồng hồ đã điểm 6 giờ, trời bên ngoài đã sẩm tối. Một làn gió mát thổi qua, mang theo hương thơm của đồng ruộng vào bên trong cửa tiệm.

Nhận thấy đã đến lúc ra về, Phong bắt đầu thu dọn tập vở, chuẩn bị đứng dậy thì Aki lên tiếng:

“Vậy cậu đã quyết rồi đúng không?”

“…”

“Hạn quyết định còn bao lâu nữa?” Aki hỏi tiếp, giọng đều đều.

“Còn 1 ngày, tớ chỉ cần gọi cho thầy ấy trước 10 giờ đêm thứ Năm là được.”

Aki khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn Phong: “Dù tớ không rõ cậu đang nghĩ gì, nhưng tốt hơn là cậu nên quyết sớm. Tớ tưởng việc cậu nhờ tớ ôn tập nghĩa là đã quyết định rồi. Hay công tớ giúp cậu lại thành ra vô ích à?”

Phong cười ngại ngùng, đáp lại:

Phong cười ngượng, đáp lại: “Đâu có vô ích, tớ thực sự cũng muốn đi... chỉ là...”

Aki khoanh tay lại, đôi mắt không rời khỏi Phong, chờ đợi lời giải thích. Sự nghiêm túc trong ánh mắt cô khiến Phong hiểu rằng, cậu không thể lẩn tránh cô thêm được nữa. Cậu ngập ngừng một lúc rồi từ từ lên tiếng:

“Tớ không nỡ bỏ lại bà Maki và rời xa cô nhi viện. Ngay cả khi tớ còn ở đây, công việc đã quá khó khăn rồi. Bây giờ chỉ còn một mình bà, tớ không thể yên lòng mà rời đi được. Vả lại, ai dám chắc tớ sẽ thành công? Nếu tớ liều mình đi, rồi giấc mơ tan vỡ, thì tất cả công sức và thời gian của tớ sẽ đổ xuống sông, xuống biển hết.”

Aki nhíu mày, vẻ mặt lộ rõ sự không hài lòng. Cô tặc lưỡi, rồi tét nhẹ vào cánh tay Phong, giọng trách móc pha lẫn sự quan tâm:

“Bà Maki không yếu đuối như cậu nghĩ đâu! Đúng là cậu đi thì mọi chuyện sẽ khó khăn hơn, nhưng rồi sẽ ổn cả thôi. Cậu nghĩ cậu là người duy nhất muốn giúp bà à? Vì cậu rời nhà sớm, đến tối mịt mới mò về sau mấy buổi tập nên không biết đấy thôi, ban ngày bà con hàng xóm vẫn thường ghé qua, phụ bà trông trẻ nữa. Cậu đúng là vẫn trẻ con thật đấy.”

Aki đảo mắt, trách móc nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, mang nét trêu chọc. Phong chỉ cười gượng, không nói gì, điều đó khiến Aki càng thêm bực mình, cô tét vào cánh tay thêm một cái nữa để gắng che đi nụ cười trên môi trước sự ngây ngô của cậu.

“Thôi ngay đi nhá. Và nếu cậu sợ thất bại đến thế, sao lúc đầu lại quyết định thành lập câu lạc bộ bóng chày chứ? Cậu có nghĩ lúc đó nếu chẳng có ai tham gia thì sao? Đội sẽ bị giải thể, nhưng rồi cậu vẫn làm đấy thôi, đúng không?”

Phong chậm rãi cúi đầu, ánh mắt mơ màng khi những ký ức cũ chầm chậm ùa về. Cậu nhớ lại những buổi chiều hè, khi nắng vẫn còn rực rỡ, cả đám bạn cùng nhau đuổi bắt trái bóng trên sân đất, tiếng cười vang vọng khắp nơi. Lúc đó, bóng chày với cậu chỉ đơn giản là niềm vui, là khoảng thời gian bên bạn bè, là khoảnh khắc được thả mình vào gió trời và nhịp đập rộn ràng trong lồng ngực.

Nhưng rồi, mọi thứ dần thay đổi khi cậu lớn lên. Những buổi tập luyện bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn, không còn chỗ cho những sai sót hay giây phút đùa vui. Niềm yêu thích dần biến thành một thứ khác - một đam mê mãnh liệt. Từ đam mê, nó biến thành một ước mơ, một mục tiêu mà cậu nhất định phải đạt được. Và cùng với ước mơ đó, cậu bắt đầu gạt bỏ niềm vui vô tư của mình sang một bên.

Thay vào đó là những kế hoạch tỉ mỉ, những chiến thuật cậu vạch ra trong đầu, những cách tính toán để giành lấy chiến thắng bằng mọi giá. Cậu không ngại phạm lỗi, không ngại bước qua ranh giới của sự công bằng, miễn là đội mình giành chiến thắng. Bất chấp thủ đoạn, cậu chỉ còn biết đến một điều: chiến thắng.

Aki nói đúng, cậu đã nghĩ quá nhiều, đã để những tính toán ích kỷ tạo ra những viễn cảnh không có thực. Cậu không còn là Phong ngày xưa – người chơi bóng vì yêu thích, vì niềm vui cùng bạn bè. Bây giờ, mỗi khi đứng trước lựa chọn, cậu lại ngần ngại, sợ hãi việc thất bại và bị phán xét. Phong hiểu rằng Aki muốn cậu nhớ lại những gì thực sự quan trọng, muốn cậu tìm lại chính mình trong những tháng ngày vô tư đó.

“Ừm, tớ hiểu rồi.”

Cúi đầu chào tạm biệt Aki lần cuối, Phong hít một hơi thật sâu, cố gắng làm sạch tâm trí đang rối bời trên con đường trở về nhà. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, cậu chợt nhận ra một điều quan trọng: bản thân mình đã biết rõ điều mình khao khát, mặc cho đó có thể là một canh bạc của cuộc đời.

Bạn đang đọc Strike Out sáng tác bởi Hammer.nao.tan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hammer.nao.tan
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.