Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị khách đặc biệt

Tiểu thuyết gốc · 6825 chữ

Chủ nhật, 20/9/2024.

Chíp.

“Dậy đi Phong ơi, đừng ngủ nướng nữa!”

Tiếng chim ríu rít hòa lẫn tiếng gọi dậy từ tầng dưới vọng lên căn gác mái nhỏ bé. Căn phòng ngập tràn hơi thở của thời gian với chiếc bàn học ọp ẹp, giá sách chất đầy sách vở và tạp chí bóng chày, chiếc tủ cũ kĩ phát ra tiếng kêu kỳ lạ, và chiếc tivi thùng cổ lỗ sĩ. Góc phòng là những dụng cụ bóng chày cũ kỹ, và chiếc giường đơn sơ của Phong. Tất cả tạo nên một không gian ấm cúng, đậm chất tuổi trẻ.

Phong lồm cồm ngồi dậy, tay lần tìm chiếc đồng hồ bên cạnh. Kim giờ chỉ đúng 6 giờ 30. Cậu nhận ra rằng buổi sáng còn quá sớm, và cơn buồn ngủ vẫn vương vấn, níu kéo cậu trở lại với giấc mơ. Nhưng trách nhiệm, như một tấm lưới vô hình, không cho phép điều đó. Cậu lướt mắt qua không gian giản dị của căn gác mái, ánh sáng le lói hắt qua khung cửa sổ nhỏ. Sau một thoáng do dự, cậu quyết định đứng dậy, vươn vai một cách mệt mỏi và lên tiếng đáp lại:

“Vâng, cháu xuống ngay đây.”

Những động tác dứt khoát của Phong vang vọng trong không gian yên tĩnh của gác mái nhỏ. Với niềm tin vào sự khắc nghiệt của tập luyện, cậu đã biến căn phòng thành một phòng gym riêng, nơi mà sức mạnh và quyết tâm được tôi luyện. Khi bước xuống cầu thang, mùi bánh mì nướng thơm lừng ùa vào, cuốn cậu về phía không gian bếp ấm áp, nơi người đã gọi cậu dậy ăn sáng đang bận rộn.

Đó là một bà lão trong bộ đồ đơn sắc giản dị, đôi tay thoăn thoắt lau chùi từng chiếc bát một cách thành thạo. Mái tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng, đôi mắt sáng lấp lánh sau cặp kính gọng tròn, phản chiếu sự sắc sảo và tinh anh. Dù đang bận rộn với việc nhà, bà vẫn toát lên vẻ năng động, như thể tuổi tác chỉ là một con số, không thể làm phai nhạt đi sức sống của bà. Hình ảnh ấy, bình dị mà thân thuộc, trở thành khởi đầu hoàn hảo cho một ngày mới, mang theo hương vị ấm áp của gia đình và yêu thương.

“Cháu xin ạ.”

Ánh nắng sớm chiếu xuyên qua khung cửa sổ, nhuộm vàng đôi vai gầy của bà, tạo nên một bức tranh ấm áp và bình yên. Tiếng nước róc rách từ chậu rửa hòa quyện cùng tiếng chim hót ngoài kia, tạo nên một bản nhạc du dương, vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Bà mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như chính những tia nắng ban mai, lấp lánh trong sự ấm áp và tràn đầy yêu thương.

“Có gì đâu.”

Phong ngồi vào bàn ăn, tâm trạng vẫn ngổn ngang như mớ bòng bong. Cậu cố gắng từ tốn thưởng thức bữa sáng, nhưng tay cứ mân mê mãi. Ánh mắt xa xăm, chìm đắm trong những ký ức cay đắng của trận thua cách đây hai tuần. Những hình ảnh, âm thanh của trận đấu vẫn văng vẳng bên tai, như một ám ảnh không dễ xua tan, khiến cho cậu chẳng thiết tha dùng bữa.

=Tin sáng ngày XX/XX, sau khi làm nên lịch sử khi trở thành đại diện đầu tiên của Houko tại giải toàn quốc, các cầu thủ trường cấp 2 Nakahokan đã phải dừng chân trước đội về thứ 5 giải toàn quốc năm ngoái, Kounohama. Đội đã trải qua một hành trình kỳ diệu khi lách qua khe cửa hẹp, giành lấy tấm vé tham dự giải bóng chày toàn quốc khi đánh bại đội bóng chày vùng Ume tại chung kết cấp thành phố, trở thành đội bóng chày đầu tiên của vùng Houko trong lịch sử, đại diện cho thành phố Toujou tham dự giải bóng chày toàn quốc.=

Âm thanh của phát thanh viên trên bản tin sáng hàng ngày kéo Phong trở lại với thực tại. Cậu vẫn đang cầm trên tay chiếc bánh mì nướng, bên cạnh là tiếng dọn rửa của bà Maki trong căn bếp ấm áp của "cô nhi viện." Phong thở dài, cúi gằm mặt xuống bàn, lòng bùng lên như lửa đốt. Dường như cậu vẫn chưa thể chấp nhận được trận thua đó; sự tức giận âm ỉ bên trong, như một ngọn lửa đang chực chờ để bùng phát.

Cô nhi viện mà Phong đang ở là một căn nhà riêng của bà Maki với người chồng quá cố Daikaiki sử dụng làm nơi tiếp nhận những đứa trẻ mồ côi. Nó nằm ở giữa vùng quê nghèo khó, vì vậy khó khăn là thứ luôn hiện hữu. Tại đây, những đứa trẻ mồ côi được bao bọc bởi tình yêu thương và sự chăm sóc của bà Maki, luôn mong chờ một ngày tìm được mái ấm cho riêng mình. Dù vậy, nụ cười vẫn luôn hiện diện, mang lại hơi ấm cho nơi này.

“Sắp đến giờ bọn trẻ dậy rồi mà sao mãi không thấy Aki quay về nhỉ?”

“Bà nhờ nhỏ đi mua gì vậy?”

“Chả là bà nghe hàng xóm đồn là ngoài chợ đang đại hạ giá nên bà có nhớ con bé đi mua.”

“Chả biết là hàng sắp hỏng nên phải bán lẹ hay gì nữa. Vả lại, bà nhờ cháu cũng được mà, mắc gì phải nhờ nhỏ ý đâu.”

“Hơn cả tuần qua cháu toàn ngủ nướng đấy chứ. Nếu không nhờ bà gọi cháu dậy thì chẳng biết cháu ngủ đến khi nào, với lại chẳng phải bà chủ động nhờ gì đâu. Nay bà định đi lúc 5 giờ sáng đấy chứ, mà chẳng hiểu sao khi ra khỏi nhà đã thấy con bé đứng ngoài cổng. Thế là bà bị mất việc luôn.” Bà Maki đùa.

Đột nhiên, cánh cửa bếp bật mở, để lộ bóng dáng một cô gái trong bộ váy chằng chịt vết vá. Tuy vậy, nó không thể làm lu mờ vẻ đẹp dịu dàng của cô; ngược lại, chúng càng tôn lên nét thanh tú của một bông hoa nở giữa chốn nông thôn. Túi đồ ăn trên tay khẽ rung rinh, hòa quyện cùng mái tóc đen mượt bay nhẹ theo từng bước đi, tạo nên một khung cảnh yên bình đến lạ lùng, như thể thời gian cũng muốn dừng lại để chiêm ngưỡng.

Trong khi đó, Phong giật thót khi thấy Aki xuất hiện. Giữa những ngày tập luyện và thi đấu căng thẳng, cậu đã quên mất thói quen không thể thiếu của cô bạn: ghé thăm cô nhi viện. Hình bóng ấy, không biết từ khi nào, đã khiến trái tim chàng trai 15 tuổi này loạn nhịp. Một cảm giác lạ lùng, chưa từng được biết đến, dâng trào trong lồng ngực cậu, như thể từng nhịp đập đều muốn thổ lộ điều gì đó mà chính cậu cũng chưa hiểu.

“Cậu bị cảm hay sao mà mặt đỏ quá vậy?” Aki lên tiếng.

Trước khi Aki kịp nói thêm lời nào, Phong đã nhanh chân đứng dậy, vội vàng giật lấy túi đồ ăn từ tay cô. Hành động hấp tấp ấy, nếu nhìn từ bên ngoài, dễ khiến người ta hiểu lầm thành một cuộc tranh giành vội vã. “Cảm ơn,” Phong đáp gọn lỏn, rồi nhanh chóng dọn chỗ cho Aki. Cậu ngồi xuống, cố gắng ăn thật nhanh để có thể rời khỏi đây, nhưng thứ cảm xúc lạ lùng đang dâng trào trong lòng lại khiến cậu muốn nán lại… chỉ để được ngắm nhìn Aki thêm nữa.

“Đôi lúc cậu rất là…xấu tính đấy nhé! Và sao tự nhiên vội vàng thế làm gì hả? Làm như tớ ăn thịt cậu đến nơi ấy!” Aki làm bộ mặt nhăn nhó, đảo mắt và ngồi vào bàn.

Từ thuở ấu thơ, họ gắn bó như hình với bóng, chia sẻ mọi niềm vui nỗi buồn, từ những trận cãi vã nhỏ nhặt đến những trò nghịch ngợm táo bạo, tạo nên một bức tranh tuổi thơ trọn vẹn. Khi bước vào cấp hai, một ngã rẽ mới mở ra trước mắt Phong, và cậu không ngần ngại dấn thân vào đó, dành trọn tâm huyết cho những giấc mơ mới. Trước sự quyết tâm ấy, Aki vui lây, nhưng trong sâu thẳm lòng mình, cô lại cảm thấy đơn côi như một bóng cây lẻ loi giữa đồng cỏ mênh mông.

Thời gian trôi qua, những khoảnh khắc hai người dành cho nhau ngày càng ít ỏi. Cho đến một ngày, cả hai đã ngừng nói chuyện. Trong khi đó, bố mẹ Aki, nhờ mối quan hệ thân thiết với bà Maki, đã nhờ cô giúp đỡ tại cô nhi viện. Ban đầu, Aki miễn cưỡng nhận lời, sự không tình nguyện hiện rõ trên gương mặt và ánh mắt, khiến bố mẹ cô cảm thấy ái ngại.

Mọi thứ chỉ thực sự thay đổi khi một buổi sáng, Aki tình cờ thấy Phong đang chăm chỉ luyện tập trên sân. Từ khoảnh khắc ấy, họ lại một lần nữa nối lại tình bạn xưa, mặc cho thời gian dành cho nhau vẫn luôn hạn chế.

Lời nói của Aki khiến Phong nghẹn lại, như thể một khối băng chặn lối thở trong lòng. Cậu nhận ra tình cảm dành cho cô phức tạp hơn bao giờ hết: vừa muốn tránh xa, lại vừa khát khao được gần gũi. Những suy nghĩ lộn xộn trong đầu chỉ bị cắt ngang khi bà Maki lên tiếng, kéo cậu trở về với thực tại, tạm thời làm dịu đi những cơn sóng lòng đang dâng trào.

“Thế cháu đã mua được những gì vậy, Aki?”

“Dạ, may là cháu đi sớm nên đã mua được những gì bà đã nhờ. Chỉ cần chậm một bước thôi là có khi cháu không chen nổi với toàn bộ dân làng đâu!” Aki cười tươi đáp lại.

“Thật lòng cảm ơn cháu!”

“Dạ, không có gì!”

“Cháu đã ăn sáng chưa? Hay để bà đãi cháu nhé!”

“Dạ, cháu ăn r…”

Tiếng bụng réo vang, phơi bày sự thật trái ngược với lời từ chối của Aki. Nhận ra điều đó, cô không còn cách nào khác, đành ngồi xuống và “miễn cưỡng” chấp nhận lời mời. Trong khi bà Maki chuẩn bị thêm một bữa sáng, đôi mắt đen láy của Aki dịu dàng nhìn Phong, rồi cô lên tiếng hỏi với vẻ dè chừng, như thể những lời sắp nói có thể trở thành những nhát dao vô hình, làm tổn thương chàng trai trước mặt.

“Thế, cậu có dự tính gì không?”

Trong khi bản thân còn đang đắm chìm trong hào quang mà Aki mang đến, như thể thế giới xung quanh đã biến mất, chỉ còn lại ánh sáng dịu dàng từ cô, sự cẩn trọng của cô khiến Phong nhíu mày.

“Ý cậu là sao?”

Hai tay đan vào nhau, Aki im lặng một hồi, vẻ lo lắng và bối rối hiện rõ trên gương mặt trước khi lên tiếng.

“À thì…vì…cho đến giờ cậu chưa nhận được lá thư nào…mà mấy đứa nông thôn như tụi mình cũng hầu như kiếm việc phụ gia đình sau khi tốt nghiệp cấp hai nên tớ muốn biết dự định sau này của cậu ấy mà.”

Phong khựng lại, thầm nghĩ.

Cậu ấy…cũng có lý. Đúng là mình vẫn chưa nhận được bất cứ lá thư mời mọc nào. Nhưng nhỡ hôm nay hay ngày mai nó đến thì sao?

 “Tớ biết là…cậu muốn chờ. Nhưng trong lúc đó cậu lại ngồi chơi xơi nước thế này thì chẳng phải phí thời gian quá hay sao?” – Aki tiếp tục.

Trong lòng Phong dâng lên cảm giác khó chịu trước lời nói của Aki. Cậu cảm thấy bị khinh thường về những nỗ lực mình đã bỏ ra cho nơi này: dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng, chăm sóc những đứa trẻ và đưa đón chúng đi học. Những việc đó dường như không được đánh giá đúng mức, như những hạt cát giữa đại dương mênh mông của cuộc sống. Nhưng suy cho cùng, nó cũng tốn rất nhiều thời gian, và hơn hết, đó là những gì Phong có thể làm được trong khả năng của mình. Giây phút đó, cơn giận bên trong chỉ muốn tuôn trào, nhưng trước ánh mắt dịu dàng của cô, cậu lại không nỡ lớn tiếng. Dòng suy nghĩ phức tạp của Phong chỉ bị cắt ngang khi bà Maki lên tiếng cùng với chiếc bánh mì nướng thơm lừng được đặt gọn trong cái đĩa.

“Nói gì thì thì nhưng phải ăn sáng xong đã!”

Ánh mắt vui vẻ của Aki khiến Phong không khỏi bật cười, cảm thấy có chút hài hước và dễ thương. Nhận ra biểu cảm của cậu đã có phần thư giãn hơn, Aki đảo mắt trêu đùa rồi chăm chú thưởng thức bữa sáng. Không lâu sau, bà Maki cũng ngồi xuống bàn, gia nhập vào không khí ấm áp giữa hai người trẻ tuổi.

“Về chuyện tương lai thì chưa phải vội, như Aki nói, đúng là cháu nên ra ngoài trải nghiệm đi, ở mãi ở nơi này cũng không tốt đâu. Nhưng sống sao để không phải hối hận.”

Bà Maki đặc biệt nhìn về phía Phong. Cậu nhận ra rằng ánh mắt đó đang ám chỉ điều gì. Hai tuần qua, hình ảnh Haru vung chày, tiếng chày chạm bóng cùng tiếng hò reo của khán đài vẫn luôn ám ảnh từng ngày. Bị mắc kẹt trong những ký ức đó, cậu không dám bước chân ra khỏi nhà, như thể sự nông cạn của bản thân đã dẫn đến những quyết định sai lầm, khiến cả đội rơi vào trận thua có thể đã rẽ sang một chiều hướng khác.

Aki cuối cùng cũng lên tiếng.

“Tớ biết cậu và cả đội đã rất cố gắng, chẳng ai nghĩ được rằng Houko tham dự được giải bóng chày toàn quốc cả. Cậu đã làm rất tốt rồi. Đừng hà khắc với bản thân quá.”

Phong hiểu rằng bản thân cần phải thay đổi, không thể cứ mãi khóc than về những kết quả đã rồi. Quá khứ đã qua, giờ là lúc phải hướng tới chặng đường phía trước. Nhưng như bà Maki thường nói, “Nói dễ hơn làm,” cậu chỉ biết gật đầu cảm tạ, thầm quyết tâm nỗ lực hơn, dù biết rằng hành trình phía trước sẽ không dễ dàng.

Và cứ thế, buổi sáng của cả ba người trôi qua trong sự ấm áp và thân quen. Aki trở về nhà để phụ giúp công việc kinh doanh dụng cụ nông sản của bố mẹ, trong khi bà Maki và Phong cùng nhau chăm sóc các em, từ việc chuẩn bị thức ăn đến tổ chức những hoạt động ngoại khóa vui vẻ. Nhưng hôm nay, khi bữa tối vừa kết thúc, tiếng gõ cửa bất ngờ vang lên, phá vỡ không khí ồn ào, đầy ắp tiếng cười đùa.

Sáng hôm sau, Phong đến bãi đất trống - thánh địa chất chứa bao kỷ niệm buồn vui của đội, nay trở thành điểm đến đầu tiên sau thất bại cay nghiệt đó. Từ ba chàng trai với giấc mơ cháy bỏng, vật lộn với vấn đề nhân sự, đội bóng Nakahokan đã vươn tới giải toàn quốc chỉ trong bốn năm. Sân tập ấy, là chứng nhân của hành trình phi thường đó.

Hình ảnh các thành viên nai lưng ra nhặt cỏ giữa mùa đông buốt giá, gương mặt đỏ ửng vì lạnh. Hình ảnh họ mày mò tìm bóng khi bắt trượt, vì chẳng có lưới nào để chắn lại. Hình ảnh những cú vồ ếch trên mặt đất đầy sỏi đá, tiếng cười vang lên giữa những cú ngã đau nhưng đầy hào hứng. Tất cả như một bức tranh sống động, phản chiếu nỗ lực và đam mê không ngừng nghỉ.

Khó khăn thì không thể đếm xuể, nhưng tình yêu bóng chày đã giúp họ vượt qua tất cả. Chiếc cúp vô địch cấp thành phố là minh chứng rõ ràng nhất cho nỗ lực và đam mê của họ. Thế nhưng, giờ đây, nó chỉ còn là ký ức, khi tương lai của câu lạc bộ một lần nữa trở nên bấp bênh, do không có thế hệ kế thừa để gìn giữ di sản họ để lại. Những người bạn đồng trang lứa, vì công việc đồng áng, hầu như không còn thời gian để theo đuổi bất kỳ đam mê nào, để lại một khoảng trống lớn giữa quá khứ huy hoàng và hiện tại ảm đạm.

Phong đứng lặng giữa sân, đắm mình trong những ký ức mà không hay biết rằng các thành viên khác đang dõi theo cậu. Dù biết việc bỏ về một mình ở trận đấu đó là không chấp nhận được, nhưng họ biết rằng những hy sinh, nỗ lực mà người đội trưởng của mình đã bỏ ra nên không để tâm hành động đó chút nào. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, Phong như đang nói lời tạm biệt với từng khoảnh khắc đã qua.  

Phong đứng lặng giữa sân, đắm chìm trong những ký ức, mà không hay biết rằng các thành viên khác đang âm thầm dõi theo mình. Dù người đội trưởng bỏ về một mình ở trận đấu đó là điều không thể chấp nhận, nhưng họ hiểu những hy sinh và nỗ lực mà cậu đã bỏ ra, nên không ai để tâm đến hành động ấy. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, Phong như đang nói lời tạm biệt với từng kỷ niệm, từng giấc mơ đã qua, như thể mỗi gợn sóng ký ức đều vang lên một khúc nhạc buồn nhưng đầy xúc động.

Tuy nhiên, cái gì cũng có hồi kết của nó…

Ngay chính bản thân Phong cũng không ngờ rằng cả cậu và đội lại có thể tiến xa đến vậy. Có lẽ lý do thực sự cậu ám ảnh với hình ảnh Haru chấm dứt hành trình đó không phải là đội phải dừng chân, mà là do người đội trưởng của đội bóng chày chưa thực sự chấp nhận rằng mình sẽ phải rời xa nơi này. Không còn các buổi tập cùng bè bạn, không còn các buổi cãi vã sau mỗi pha mắc lỗi nữa, nghĩ đến thôi cũng khiến trong lòng thắt lại.

Nhưng như bà Maki đã nói hôm qua.

“Sống sao để không phải hối hận.”

Manobu cuối cùng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng: “Bọn tớ biết đội trưởng dáng đẹp rồi, thế nay đội trưởng gọi cả đội ra đây để làm gì đấy?”

Phong giật mình quay lại, bắt gặp ánh mắt cười trừ của các thành viên, khiến khuôn mặt cậu nhăn nhó trong vô thức vì cảm giác khó xử. Hình ảnh người đội trưởng gần gũi này bất ngờ mang lại cho họ cảm giác an lòng sau hai tuần xa cách. Thực ra, sự gần gũi ấy không phải là điều thường thấy; sự nghiêm khắc trong tập luyện đã tạo nên hình ảnh một người lãnh đạo đáng sợ, làm họ ngạc nhiên trước sự thân thiện của cậu lúc này. Nhưng làm sao có thể vì tình yêu bóng chày mà sự nghiêm khắc lại khiến người ta xa lánh? Thực tế, chính nhờ sự nghiêm khắc ấy, họ được Phong chỉ bảo tận tình—dù hiểu biết của cậu chủ yếu chỉ đến từ vô số cuốn tạp chí bóng chày mượn về từ thư viện trường.

“Đầu tiên thì tớ xin chân thành xin lỗi vì hành động của bản thân trong trận đấu đó. Thân là đội trưởng, việc bỏ lại đồng đội một mình trên sân đấu là không thể chấp nhận được.” Phong cúi đầu xin lỗi. “Và có một chuyện tớ mong mọi người giúp tớ.”

Mọi người nhìn nhau khó hiểu. Nguyên nhân là vì Phong không phải là người hay nhờ vả hay xin sự giúp đỡ từ người khác. Cậu thường sẽ tự mình giải quyết, và khi đành lòng cầu sự giúp đỡ, nghĩa là cậu đã đến đường cùng.

“Liệu mọi người có thể giúp tớ đỗ kỳ thi đầu vào được không?”

Mọi người trố mắt, không tin được vào tai mình khi mà tương lai của những đứa trẻ vùng nông thôn này là sau khi tốt nghiệp cấp hai, họ sẽ phụ giúp gia đình lo cơm áo gạo tiền. Khiến cho những lời nói đó trở nên vô cùng quý giá, vì ở một nơi còn sợ miếng ăn còn không đủ, nói gì đến việc theo đuổi việc học.

Vậy có nghĩa là… Mọi người ai nấy đều sẻ chia chung một suy nghĩ.

Phong nói tiếp: “Do là tối qua…”

~~~

~~~

Trong khi Bà Maki cố gắng ổn định tụi trẻ, Phong chăm chú dọn dẹp bát đĩa, tiếng gõ cửa bất chợt vang lên, cắt ngang mọi hoạt động. “Ai lại đến vào giờ này nhỉ?” Bà lẩm bẩm trong đầu, rồi mệt mỏi lê từng bước chân về phía cánh cửa. “Xin đợi một chút,” giọng bà khàn khàn vọng ra giữa những tiếng ồn ào, cố gắng gọi người bên ngoài.

Cánh cửa mở ra, và trước mắt bà là một người đàn ông vóc dáng săn chắc, khoác trên mình bộ vest trang trọng. Mái tóc đen tuyền và đôi mắt hằn sâu vì thiếu ngủ tạo nên một vẻ bề ngoài lạnh lùng. Anh ta phì phèo điếu thuốc, biểu cảm nghiêm nghị, vô tình khiến cho bất cứ ai nói chuyện cũng phải cảm thấy e dè.

 “Thưa bà, tôi xin hỏi đây có phải nhà của Phong không?” Anh ta lên tiếng với một chất giọng trầm.

“Đúng vậy, xin hỏi anh tìm thằng bé có việc gì?”

Người đàn ông liếc nhanh vào bên trong cô nhi viện rồi lên tiếng: “Xin chào, tôi là Komura, Yahito Komura, giáo viên phụ trách môn thể chất tại trường cấp 3 Nagasa. Hôm nay, theo nguyện vọng của trường, tôi đến đây để bàn một chuyện quan trọng với Phong.” Giọng anh vang lên trầm ấm, nhưng trong đó cũng không thiếu sự nghiêm túc, khiến bà Maki cảm thấy bầu không khí bỗng trở nên nặng nề hơn.

Bà Maki mở cửa và nở một nụ cười thân thiện chào đón vị khách. Đáp lại, anh ta khẽ cúi người, bày tỏ sự cảm tạ. Sự xuất hiện của người lạ làm cho căn nhà vốn ồn ào bỗng trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Nhận ra nhà có con trẻ, anh vội vã vứt đi điếu thuốc trước khi bước vào. Thấy hành động tinh ý đó, bà Maki cảm thấy thoải mái hơn đôi phần.

“Quả là một gia đình sôi động.”

Komura cố gắng tạo không khí vui vẻ bằng một câu đùa, nhưng giọng điệu nghiêm túc của anh khiến nó chẳng mấy hiệu quả. Với vẻ mặt cứng nhắc, ông khiến người khác cảm thấy như cảm xúc gần như không tồn tại trong trái tim mình. Nụ cười của anh, dù là cố gắng, cũng không đủ để làm dịu đi sự lạnh lẽo bao trùm xung quanh.

Nhận thấy nỗ lực của Komura trong việc làm dịu bầu không khí, bà Maki nở một nụ cười hiền từ đáp lại: “Nhờ có vị khách quý đây.” Tiếng động từ căn bếp vang lên, chào đón Komura là khung cảnh ngổn ngang bát đĩa, nơi Phong đang chăm chỉ đảm nhiệm công việc dọn dẹp sau bữa ăn tối.

“Xin lỗi vì phải tiếp anh trong căn bếp nhỏ này, cứ coi là…hiện tại phòng khách là nơi để bọn trẻ ngả lưng.” Bà Maki vừa nói vừa chuẩn bị chỗ ngồi cho vị khách.

“Ồ, không sao cả. Tôi cũng có một đứa con ở độ tuổi này. Bọn trẻ dường như luôn tràn đầy năng lượng, điều mà dân thể thao như chúng tôi rất thích,” anh ta nói, vẫn giữ vẻ cứng nhắc nhưng có phần thoải mái hơn trước. “Và nơi này là nhà trẻ sao?”

“Hahah, không đâu, nơi đây là cô nhi viện do tôi và người chồng quá cố tự lập nên để cưu mang những đứa trẻ mồ côi.” Bà Maki bật cười. “Tính cả Phong đây thì có 20 đứa.”

“20 trẻ sao?!”

Komura kinh ngạc nhìn vào căn nhà, nơi có đến 20 trẻ sống chung dưới một mái ấm. Anh không thể tưởng tượng nổi cuộc sống sẽ ra sao trong hoàn cảnh đó. Chắc chắn việc lo toan miếng ăn cho từng ấy trẻ nhỏ sẽ là một thử thách không hề đơn giản. Sự khâm phục xen lẫn lo lắng tràn ngập tâm trí anh, khiến anh càng thêm tò mò về những câu chuyện ẩn về cuộc sống ở đây.

“Hẳn là…rất khó khăn nhỉ?” Komura nói tiếp.

“Tất nhiên rồi, nhưng nhìn lại bản thân, tôi vẫn thấy mình may mắn chán. Tôi còn khỏe mạnh, còn ngôi nhà này. Mà mỗi khi gặp một đứa trẻ không may mắn lại không thể kìm lòng được. Vì thế, vợ chồng tôi đã quyết định cưu mang nhiều trẻ nhỏ nhất có thể. Điều đó vô tình dẫn đến những năm khó khăn, có lúc chúng tôi phải nhịn ăn mấy ngày mới dám dùng một bữa nhỏ để sống qua ngày. Nhưng khi nhìn thấy tụi nhỏ lớn lên, hạnh phúc của chúng khiến mọi nhọc nhằn chả hề gì.”

Bà kể về những khó khăn ấy, khuôn mặt bình thản và nụ cười phúc hậu luôn nở trên môi. Mặc cho những thử thách, ánh mắt bà vẫn toát lên một sự kiên cường và ấm áp, như thể mỗi câu chuyện đều chứa đựng niềm hạnh phúc sâu sắc mà bà đã tìm thấy giữa những gian truân. Nhận thấy cũng đã muộn, bà lên tiếng:

“Phong, tạm gác lại đã, có người cần gặp cháu này.”

Phong liên tục chuyển cái nhìn từ vị khách lạ sang bà Maki, vẻ bối rối hiện rõ trên khuôn mặt nhăn nhó của cậu. Biểu cảm ấy khiến Komura cảm thấy tò mò; đôi mắt hằn sâu vì thiếu ngủ của ông dừng lại trên hình ảnh một cậu trai không hề thể hiện sự tò mò trước sự xuất hiện của một vị khách ăn mặc chỉnh tề. Thay vào đó, Phong tỏ ra bầu không khí khó gần và chống đối.

Ngược lại, Komura hiện lên trong mắt Phong như một người đàn ông quá đỗi xa hoa, trái ngược hoàn toàn với cuộc sống ở nơi này. Tại đây, người dân chỉ ao ước một chiếc bụng no, nên những bộ quần áo sang trọng như của ông dường như không hề tồn tại trong thực tế.

Sự chênh lệch ấy khiến Phong cảm thấy khó chịu, như thể khoảng cách giữa họ không chỉ nằm ở trang phục mà còn ở những trải nghiệm và ước mơ hoàn toàn khác biệt. Thậm chí, cậu còn nghi ngờ anh liệu có cảm thấy áy náy không, khi mà người dân xứ Houko này vẫn đang vật lộn với vô vàn khó khăn, trong khi một người như Komura, với vẻ ngoài sang trọng đó, lại xuất hiện ngay giữa thực tại ấy. Tuy nhiên, trong sâu thẳm tâm hồn, một cảm xúc khác dần dấy lên trong Phong: cậu khát khao được khoác lên mình bộ đồ sang trọng, muốn có một cuộc sống no đủ, không phải lo lắng về cái ăn ngày mai. Nỗi khát khao ấy như một ngọn lửa âm ỉ, vừa châm biếm hiện thực, vừa thắp sáng hy vọng trong lòng cậu.

Nhưng sự khát khao đó ngay lập tức bị dập tắt, cậu tự cảm thấy ghê tởm bản thân khi đã dám ích kỷ thèm muốn những thứ xa hoa trong khi những khó khăn còn đang bủa vây vùng này, nơi có nhiều người đồng cảnh ngộ như người quen, bạn bè và còn có Aki nữa. Vậy mà bản thân dám khát khao điều đó, chẳng khác nào bỏ mặc họ lại ở nơi này, mãi mãi gắn bó với khổ cực.

Nhưng sự khát khao đó ngay lập tức bị dập tắt, như một ngọn lửa bị dội nước lạnh. Phong cảm thấy ghê tởm bản thân khi dám ích kỷ thèm muốn những điều xa hoa, trong khi những khó khăn vẫn đang bủa vây nơi đây, nơi có những người đồng cảnh ngộ như bạn bè, người quen và cả Aki nữa. Cảm giác ấy khiến cậu nhận ra rằng việc khát khao một cuộc sống tốt đẹp hơn chính là sự phản bội với họ, những người vẫn luôn và mãi mãi gắn bó với nơi khổ cực này.

“Em là..Phưng?”

Giọng nói của Komura vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ phức tạp của Phong, kéo cậu trở về với hiện thực, nơi ba con người đang ngồi trong căn bếp nhỏ bé.

“Xin hãy gọi em là Kaze.” Phong đáp lại một cách cụt lủn.

Komura nhíu mày, vẻ khó hiểu hiện rõ trên gương mặt, nhưng ông không hỏi gì thêm. Thay vào đó, ông cất giọng với một sự trang trọng như thể đang đứng trước một buổi lễ trọng đại.

 “Được. Vậy thì, Kaze, tôi là Yahito Komura, giáo viên phụ trách môn thể dục tại trường cấp 3 Nagasa ở quận Kahoku, thành phố Kojo. Hôm nay, tôi có mặt ở đây để thông báo với em rằng nhà trường rất…”

“Được ạ.”

Phong nhanh nhảu đáp lại, khuôn mặt cậu giữ được vẻ bình tĩnh, mặc dù niềm vui sướng đang dâng trào bên trong, nhưng từ chối thể hiện nó ra ngoài.

“Tôi biết đây là ước mơ của em,” Komura chậm rãi giải thích, “nhưng ngôi trường mà chúng ta đang nói đến lại có phần khác biệt so với những trường học thông thường.” Giọng ông từ tốn nhưng mang theo sự nghiêm túc, như thể muốn chuẩn bị cho Phong những điều không dễ dàng phía trước.

“Em không cần phải biết đâu ạ.”

Phong đáp lại một cách thẳng thừng, giọng nói mang theo sự kiên quyết. Câu trả lời ấy như một bức tường chắn giữa cậu và những điều phức tạp mà Komura muốn truyền đạt, thể hiện rõ ràng quyết tâm bảo vệ những suy nghĩ và cảm xúc của mình.

“Ít nhất em nên…”

Komura dừng lại khi nhìn kỹ vào đôi mắt của Phong. Trong ánh mắt ấy, ông nhận ra một sự kiên định hiếm thấy ở độ tuổi 15. Dù có cố gắng giải thích thêm về tình trạng câu lạc bộ đang gặp phải, ông hiểu rằng cũng không thể lay chuyển quyết định của cậu. “Em không cần phải biết.” Câu nói ấy bất chợt văng vẳng trong đầu, như một lời nhắc nhở về những rào cản mà Phong đã tự đặt ra cho mình.

Do thằng bé quá mơ mộng hay quá tự tin đây?

Komura thầm nghĩ. Anh đã gặp không ít những thể loại măng non, nhưng đây là lần đầu tiên anh chứng kiến một người bất chấp như vậy. Điều đó khiến anh nhớ lại những ngày theo đuổi giấc mơ trở thành vận động viên điền kinh chuyên nghiệp của mình, cho đến khi một biến cố bất ngờ ập đến, khiến mọi thứ thay đổi mãi mãi.

“Vậy tiếp theo chúng ta sẽ làm gì đây ạ?” Phong lên tiếng.

Bà Maki khẽ đánh nhẹ vào đùi cậu rồi cười trừ. “Thật lòng xin lỗi, xin anh cứ tiếp tục đi ạ.”

Komura gật đầu.

“Tôi biết em rất háo hức về điều này. Nhưng tôi phải thành thật với em: tại trường cấp 3 Nagasa, câu lạc bộ bóng chày mới được tái thành lập sau một năm gián đoạn, vì vậy cơ sở vật chất chỉ ở mức cơ bản. Nếu chúng ta muốn nhà trường đầu tư thêm, các thành viên phải không chỉ đạt được điểm số yêu cầu mà câu lạc bộ cũng phải tạo ra thành tích đáng kể. Là giáo viên phụ trách và huấn luyện viên của đội, nhiệm vụ của tôi là biến điều đó thành hiện thực. Nhưng đơn phương độc mã là không thể, tôi cần một đội trưởng. “Đó chính là lý do tôi ở đây, để mời em về trường với học bổng năm học đầu tiên như một phép thử. Nếu em có thể đạt được điểm số và thể hiện tiềm năng thể thao, nhà trường sẽ xem xét tiếp tục cấp học bổng cho em.”

Phong cảm thấy có điều gì đó ẩn chứa sau đề nghị của Nagasa, nhưng nó mơ hồ và không rõ ràng. Dù không thể tìm thấy bằng chứng cụ thể, sự nghi ngờ vẫn đeo bám tâm trí, và chỉ còn một cách để làm sáng tỏ mọi chuyện.

“Theo như thầy cô trường em có nói…” Phong lên tiếng, “ai càng tài năng và nhận thức được tiềm năng của bản thân thì bên muốn chiêu mộ sẽ phải nỗ lực thuyết phục hơn, trong đó có cả tiền bạc. Em suy đoán rằng thầy đến tìm em, một người ở cái nơi hẻo lánh này, với hy vọng em sẽ nhận lời vì ba lý do: Thứ nhất, em có thể sẽ nghi ngờ khả năng của mình, nghĩ rằng đội Houko chỉ tham dự giải toàn quốc nhờ may mắn thay vì thực lực, nên sẽ nắm lấy bất cứ cơ hội nào xuất hiện; thứ hai, cơ hội tiếp tục con đường học vấn hoặc đổi đời sẽ khiến em dễ dàng nắm lấy; và thứ ba, vì nơi này nghèo khó, cho nên tiền bạc, thứ mà chúng em luôn thiếu, sẽ dễ dàng thuyết phục với một mức tối thiểu, mặc cho em có thể xứng nhiều tiền hơn. Em nói vậy có đúng không?”

Dù phần lớn những lời nói đó hoàn toàn sai, nhưng chúng vẫn khiến Komura ngạc nhiên tột độ. Tuy nhiên, rõ ràng người ngồi đối diện, chỉ trạc tuổi con mình, là một người rất biết suy nghĩ. Một nụ cười nhếch mép hài lòng hiện lên trên gương mặt anh.

“Chà, em quả thật là người biết phân tích, nhưng tiếc rằng hai lý do đầu tiên của em hoàn toàn sai. Tuy nhiên, lý do thứ ba thì có phần đúng. Đúng, ngân sách nhà trường dành cho thể thao không phong phú như ở các trường khác, vì vậy tôi buộc phải lựa cơm gắp mắm, chứ không phải nhắm vào những đối tượng vốn đã được săn đón nồng nhiệt mà phải đào sâu hơn nữa, nhắm vào những người có tài năng tiềm ẩn. Vả lại, nhà trường không hề có âm mưu thâm độc nào cả; ban giám hiệu cũng có tiêu chuẩn riêng, yêu cầu người được chiêu mộ phải đáp ứng tiêu chí tiên quyết về thành tích học tập, trước khi xem xét đến thể thao. Nghĩa là em sẽ phải tham gia bài thi đầu vào của trường được tổ chức vào tháng 8 tới đây.”

“Vâng. Nhưng nếu em, hoặc bất cứ ai trong câu lạc bộ, không đạt yêu cầu thì sao?”

“Câu lạc bộ sẽ bị đình chỉ trong một năm, và việc tái khởi động sẽ phụ thuộc vào việc thành viên có điểm số thấp nhất có lọt vào top 50 hay không. Đồng thời, các thành viên khác cũng phải đảm bảo không bị tụt hạng.”

Bà Maki, người im lặng quan sát và lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người, không giấu nổi sự lo lắng trên gương mặt. “Quả thật, áp lực quá lớn.”

Komura khẽ gật đầu.

“Cháu có bao nhiêu ngày để đưa ra quyết định ạ?” Phong lên tiếng.

“Thông thường, thời gian là một tuần, vì sau đó tôi sẽ đưa em đi tham quan trường để đưa ra quyết định cuối cùng. Nhưng do nơi này quá xa và tôi còn nhiều việc phải làm, nên e là em chỉ có 5 ngày. Hạn cuối là 10 giờ đêm thứ Năm tuần sau. Đây là danh thiếp của tôi; hãy gọi vào số này nếu em quyết định chấp nhận lời đề nghị.”

Komura mỉm cười cứng nhắc lần cuối, đứng dậy chuẩn bị ra về thì bất chợt tiếng hét kết hợp với tiếng cười rộn ràng vang lên. Lũ trẻ, vì tính hiếu kỳ, thập thò ở khe cửa để nghe lén câu chuyện. Khi thấy có người tiến lại gần, chúng lập tức chạy tán loạn như thể sợ bị bắt. Chỉ có một bé gái ba tuổi vẫn đứng lại đó. Nhìn thấy, Phong liền rời khỏi chỗ ngồi, bế cô bé vào lòng. Cô bé lập tức vòng tay ôm chặt lấy cổ cậu, đôi mắt nhắm tịt lại, như thể tìm kiếm sự an toàn trong vòng tay cậu.

“Bà vào nghỉ trước đi, để cháu tiễn khách.”

Phong tiễn Komura ra về, nhưng anh dừng lại ở bậc thềm nơi bà Maki đón tiếp, quay lại nhìn căn nhà một lần cuối.

“Cảm ơn em vì ngày hôm nay.”

“Em mới phải là người cảm ơn.” Phong đáp lại.

“Vậy thì chúc em một buổi tối tốt lành. Mong rằng hai ta sẽ còn gặp lại.”

Trước khi Komura cáo từ và biến mất trong màn đêm tĩnh mịch, anh lén dúi một ít tiền vào túi quần của Phong, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

“À, đây, em cầm lấy. Dù số tiền này không nhiều, nhưng tôi hy vọng nó sẽ giúp ích cho cô nhi viện được phần nào. Nếu em chấp nhận lời đề nghị, tôi cũng sẵn sàng đưa em đến điểm thi và cho em qua đêm tại nhà.”

~~~

~~~

Nghe xong, mọi người đều nở một nụ cười rạng rỡ. Ai cũng hiểu rõ sự khao khát cháy bỏng của Phong trong việc thực hiện giấc mơ của mình. Có người cười khoái chí, có người thì hò hét ăn mừng, và một vài người nắm lấy vai Phong, lắc tới lắc lui như thể muốn chia sẻ niềm vui ấy. Nhưng ngay lúc ấy, Manobu bỗng cắt ngang cuộc vui của cả bọn.

“Ý cậu là sao khi nói muốn bọn tớ giúp cậu đỗ kỳ thi đầu vào?” Yashinobu hỏi với nụ cười đùa cợt.

Phong cười ngại ngùng. “À thì, tớ cần phải đỗ kỳ thi đầu vào thì mới được Nagasa chấp nhận.”

“Cậu có chắc là “hơi” không?” Yashinobu châm chọc, khiến cả bọn cười vang.

Phong ngượng chín mặt, chỉ biết cười xòa đáp lại.

“Thôi nào, đúng là tớ có hay trốn học thật, nhưng điểm của tớ vẫn ổn lắm đấy. Chỉ là tớ không tự tin lắm thôi.”

Nhưng đột nhiên, khuôn mặt Manobu trở nên nghiêm túc.

“Thôi, cười đùa thế là đủ rồi. Về chuyện học, e là bọn tớ không giúp được gì. Nhưng có một người chắc chắn sẽ hỗ trợ cậu.” Phong cảm thấy có điều gì đó không hay. Có lẽ cậu biết người mà họ đang ám chỉ là ai.

“Đừng có nói là…”

Cả bọn nhìn Phong với nụ cười đểu, khiến cậu cảm thấy mình như bị rơi vào bẫy. Khuôn mặt Phong nhăn lại, miệng ngoạc ra như sắp khóc. Cậu thầm nghĩ: Chả lẽ không còn cách nào khác hay sao?

4 giờ chiều cùng ngày, tay cầm tập tài liệu dày cộp, Phong cảm thấy lạ lẫm. Trước giờ, cậu chưa bao giờ phải mang vác nhiều sách vở như vậy. Đứng bất động trước cánh cổng của một cửa tiệm nông sản, cậu lưỡng lự. Sự ngại ngùng và sợ sệt bao trùm tâm trí, khiến cho người thường tính toán như Phong cũng phải chùn bước.

Thế rồi, cánh cửa mở ra, và một giọng nói vang lên.

“Cậu tính đứng đó đến bao giờ hả? Có vào hay không, hay định đứng đó đuổi khách nhà tớ đi?”

Aki vươn tay nắm lấy cổ tay Phong, kéo cậu vào trong cửa tiệm trước khi cậu kịp phản ứng.

Bạn đang đọc Strike Out sáng tác bởi Hammer.nao.tan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hammer.nao.tan
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.