Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vận Mệnh Bị Thay Đổi (1)

Phiên bản Dịch · 1041 chữ

Chương 8: Vận Mệnh Bị Thay Đổi (1)

【Hôm nay khi ra ngoài, bạn tình cờ phát hiện Hà Tiên Tử đang nghiên cứu một môn phái võ công. Bạn vô cùng tò mò, đang do dự không biết có nên tiến tới hay không.】

Lâm Chính Nhiên bước tới, vỗ vai cô bé:

“Hà Tình?”

Cô bé giật nảy mình, nhưng khi thấy là Lâm Chính Nhiên thì mới thở phào nhẹ nhõm. Đôi tay nhỏ nắm chặt phía trước, trông như vừa làm sai điều gì.

Lâm Chính Nhiên bất lực hỏi:

“Sao lần nào gặp cậu cũng cúi đầu thế hả? Lần sau có thể ngẩng đầu lên nói chuyện được không vậy?”

Tiểu Hà Tình nghe vậy liền ngẩng đầu, nhưng ánh mắt vẫn đầy vẻ rụt rè.

Lâm Chính Nhiên bất lực thở dài:

“Cậu làm gì ở đây? Mẹ cậu đưa cậu tới à?”

Tiểu Hà Tình quay đầu chỉ về phía quán cà phê xa xa. Lâm Chính Nhiên nhìn theo, phát hiện dì Hà đang ngồi uống cà phê với một người đàn ông, vẻ mặt đầy tức giận, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nổi đoá.

Lâm Chính Nhiên lập tức hiểu ra:

“Đó là bố cậu à?”

Tiểu Hà Tình Tình gật đầu:

“Ừm. Mẹ lại cãi nhau với bố rồi. Tớ không muốn nghe họ cãi nhau nên ra ngoài.” Giọng cô bé nhỏ dần: “Rõ ràng bố mẹ rất lâu mới gặp nhau một lần, mà lần nào cũng cãi nhau. Tớ ghét như vậy lắm.”

Không khí vốn nặng nề, nhưng sau một lúc sững sờ, Lâm Chính Nhiên lại bật cười:

“Bây giờ cậu còn biết nói ra suy nghĩ của mình, biết ghét nữa cơ à? Xem ra một tháng nay tôi cũng không uổng công bắt nạt cậu.”

Tiểu Hà Tình đỏ bừng mặt, vội đưa tay lên che miệng lại, lắc đầu nguầy nguậy, ý nói cô bé không cố ý để lộ suy nghĩ của mình đâu.

Lâm Chính Nhiên kéo tay cô bé xuống, nghiêm mặt:

“Lắc gì mà lắc? Có gì cứ nói thẳng ra đi chứ. Nói ra được suy nghĩ của mình là chuyện tốt, không phải chuyện xấu. Suốt ngày cúi đầu im thin thít, cậu tưởng thế là tốt à? Cậu tưởng người ta thích cậu như vậy à?!”

Tiểu Hà Tình mím môi, hai tay đan vào nhau, do dự một lúc lâu:

“Nhưng nói nhiều quá, tớ sợ người ta sẽ thấy phiền...”

Lâm Chính Nhiên thở dài. Thực ra, cậu có thể tưởng tượng được cảnh dì Hà mỗi ngày đi làm về với khuôn mặt lạnh lùng. Tiểu Hà Tình hẳn là sợ hãi đến mức không dám làm phiền mẹ mình.

“Thế nhưng vẫn tốt hơn là cả ngày không nói lời nào. Sau này, nếu ở cạnh tôi, cậu cứ nói ra những gì mình nghĩ, hiểu chưa?!”

Tiểu Hà Tình liên tục gật đầu.

Lâm Chính Nhiên quay lại nhìn video quảng cáo Taekwondo bên cạnh:

“Taekwondo thiếu niên... Cậu lại hứng thú với mấy thứ này à? Thật là bất ngờ đấy. Cậu định học cái này à?”

Tiểu Hà Tình đỏ mặt lắc đầu:

“Không phải định học, chỉ là thấy hay thôi. Tớ muốn...”

Đợi mãi, cô bé lại chẳng nói nốt câu.

Lâm Chính Nhiên tức điên, gõ một cái vào đầu cô bé.

Tiểu Hà Tình đau đến mức lấy tay ôm đầu, trong mắt ánh lên những giọt lệ.

Lâm Chính Nhiên nghiêm mặt:

“Cậu muốn làm gì thì nói ra! Không phải tôi đã bảo cậu nghĩ gì thì nói đó hay sao hả?!”

Tiểu Hà Tình hít sâu, lấy hết can đảm, giọng run run:

“Tớ... chỉ muốn bảo vệ cậu thôi. Sau này nếu có ai bắt nạt cậu, tớ có thể bảo vệ cậu...”

 

Lâm Chính Nhiên ngẩn người, sau đó bật cười:

“Cậu bảo vệ tôi? Cậu nói nhầm rồi đúng không hả?”

Tiểu Hà Tình gật đầu, rồi lại cảm thấy không đúng liền lắc đầu, trông giống như một chú gà con. Cô bé lí nhí mở miệng:

“Tại vì ở nhà trẻ cậu hay khiến cô giáo và các bạn tức giận, cũng chẳng có bạn trai nào chơi với cậu cả. Nên tớ nghĩ, sau này nếu có ai bắt nạt cậu, tớ sẽ giúp cậu dạy dỗ họ... giúp cậu xả giận.”

Lâm Chính Nhiên thực sự bị câu nói của cô bé làm cho bật cười, trong khi Tiểu Hà Tình đỏ bừng mặt, cúi gằm xuống không dám nói thêm câu nào nữa.

“Nhưng cậu bây giờ vẫn bị người ta bắt nạt mỗi ngày mà, ngay cả bản thân còn không tự bảo vệ nổi, mà lại đi giúp tôi dạy dỗ người khác à?” Lâm Chính Nhiên cười hỏi.

Tiểu Hà Tình cắn môi, giọng nói càng nhỏ hơn trước:

“Không có... Dạo gần đây cậu cứ dạy tớ làm mấy chuyện hư, cô giáo nói tớ bị cậu làm hư rồi. Chẳng ai dám bắt nạt tớ nữa... chỉ còn mỗi cậu bắt nạt tớ thôi.”

Lâm Chính Nhiên nghe vậy liền ngừng cười:

“Đúng thế, nghĩ kỹ thì dạo này ngoài tôi ra dường như chẳng ai gây khó dễ cho cậu nữa. Nhưng cậu đã biết tôi bắt nạt cậu, vậy tại sao vẫn muốn bảo vệ tôi?”

Cô bé cúi đầu, thực sự cũng không rõ vì sao, chỉ là trong lòng tự nhiên có ý nghĩ như vậy mà thôi.

Lâm Chính Nhiên đưa tay ra, Tiểu Hà Tình còn tưởng hắn định véo má mình, vội nhắm mắt lại, rụt cổ trốn đi.

Không ngờ, hắn chỉ vỗ nhẹ lên vai cô bé.

Lâm Chính Nhiên mỉm cười nói:

“Tuy tôi không hy vọng cậu bảo vệ tôi, nhưng dù sao tôi vẫn cảm ơn cậu nhé.” Cậu quay đầu nhìn về phía quảng cáo Taekwondo: “Còn về cái Taekwondo này, nếu cậu thực sự muốn học, thì bảo dì Hà đăng ký cho cậu đi. Có lẽ sau này cậu sẽ rất giỏi cho mà xem, thật đấy.”

Tiểu Hà Tình ngạc nhiên nhìn Lâm Chính Nhiên:

“Thật... thật sao?”

Bạn đang đọc Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên ( Bản Dịch ) của Lâm Ngoại Hữu Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi milo1231
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.