“Anh nói bậy gì đó?” Trình Minh Nghiên hoài nghi chính mình nghe lầm.
Cố Quân Thiên nói: “Trình Minh Nghiên, cậu vẫn luôn cường điệu việc cậu có ơn cứu mạng với ông nội tôi, nhưng lúc ông nội tôi té xỉu, bên cạnh luôn có hộ lý và quản gia đi theo. Khi đó hộ lý đã kiểm tra sơ tình huống của ông nội tôi, đang chuẩn bị làm hồi sức tim phổi, cậu đột nhiên nhảy ra đoạt đi công lao này.”
“Đoạt công lao cái gì chứ? Tôi thấy hộ lý kia cứ rề rà chậm chạp, nên mới sốt ruột!” Trình Minh Nghiên nói. “Tình huống nguy cấp như vậy, vậy mà anh ta không nhanh chóng làm hồi sức tim phổi cho ông nội Cố! Tôi thấy anh ta chính là không có ý tốt!”
“Cũng không phải tình huống nào cũng thích hợp làm hồi sức tim phổi, lúc đầu hộ lý đang kiểm tra nguyên nhân hôn mê của ông nội tôi.” Cố Quân Thiên bình tĩnh giải thích.
Người già đột nhiên té xỉu có rất nhiều nguyên do, các phương pháp cấp cứu đều không giống nhau.
Hộ lý bên cạnh ông nội hắn đều là những người chuyên nghiệp, sau khi ông nội hắn đột nhiên té xỉu, hộ lý ngay lập tức bắt đầu kiểm tra nguyên nhân, kiểm tra xong mới dám làm hồi sức tim phổi cho ông cụ Cố.
Dựa theo camera ghi lại, khi anh ta chuẩn bị tiến hành cấp cứu thì Trình Minh Nghiên lao tới.
“Tôi có biết đâu!”
“Cậu không biết mà còn dám làm xằng làm bậy? Đương nhiên, chuyện này tôi có thể xem như cậu có lòng tốt, nhưng những gì cậu làm sau đó, thật là trơ trẽn,” Cố Quân Thiên nói tiếp. “Cậu phát hiện ông nội tôi bị bệnh, lập tức mua chuộc quản gia, hợp sức với ông ta lừa gạt ông nội tôi, làm ông nội tôi cho rằng chúng ta người yêu, toàn tâm toàn ý chế tạo cơ hội cho chúng ta ở chung……”
“Tôi không có mua chuộc quản gia!” Trình Minh Nghiên căm tức nhìn Cố Quân Thiên: “Cố Quân Thiên, anh nghĩ về tôi như vậy sao?”
“Thế cậu còn muốn tôi nghĩ cậu như thế nào?” Hoàn toàn trái ngược với sự kích động của Trình Minh Nghiên, Cố Quân Thiên vẫn luôn rất bình tĩnh: “Cậu dám nói cậu hoàn toàn không hề biết gì về bệnh tình của ông nội tôi? Rõ ràng cậu biết ông nội tôi bị bệnh, lại còn lấy lông gà làm lệnh tiễn, dựa vào một câu của ông nội tôi, đi khắp nơi nói với người ta cậu là vị hôn phu của tôi…… Cậu muốn làm gì? Muốn kết hôn với tôi, để tôi tiếp tục ra tay giúp nhà họ Trình lấp lỗ thủng sao?”
Trình Minh Nghiên không nghĩ tới ở trong mắt Cố Quân Thiên, mình lại là loại người như vậy!
Đau khổ vì bị oan uổng, Trình Minh Nghiên rơi lệ: “Tôi không có!”
Cố Quân Thiên lại còn không chịu buông tha cho gã: “Cậu còn có ý đồ hãm hại bạn trai tôi. Nếu cậu đi điều tra Thanh Hạo, thì chắc chắn phải biết sau khi cha mẹ Thanh Hạo song song qua đời, chú hai em ấy chiếm lấy nhà cửa và gia sản cha mẹ em ấy để lại, đối xử với em ấy không đánh thì mắng còn không chịu bỏ tiền cho em ấy đi học…… Thanh Hạo rất vất vả mới thoát khỏi chú hai em ấy, cậu lại đưa người tới quậy phá, muốn để tôi hiểu lầm em ấy là sói mắt trắng. Trình Minh Nghiên, thủ đoạn của cậu thật nhiều.”
Trong cốt truyện gốc, Trình Minh Nghiên bày ra dáng vẻ ngây thơ thuần khiết, vạch trần “gương mặt thật” của Chu Thanh Hạo.
Bây giờ Trình Minh Nghiên cứ dây dưa không thôi, hắn dứt khoát vạch trần gương mặt thật của Trình Minh Nghiên luôn.
Trong cốt truyện gốc, Trình Minh Nghiên vẫn luôn cảm thấy chính mình trong sạch vô tội, lúc này Trình Minh Nghiên cũng như vậy.
Nhưng đứng ở góc độ của hắn, Trình Minh Nghiên quả thật có vấn đề.
Nếu Trình Minh Nghiên có thể đứng ở góc độ của mình cảm thấy Chu Thanh Hạo ác độc, cứ thế mà oan uổng Chu Thanh Hạo, vậy hắn hiển nhiên cũng có thể đứng ở góc độ của mình cảm thấy Trình Minh Nghiên âm hiểm.
“Tôi không có! Tôi không biết chú hai của Chu Thanh Hạo là người như vậy!” Trình Minh Nghiên nói.
Cố Quân Thiên tỏ vẻ không tin, cười khẩy một tiếng: “Cậu nói không có thì không có đi, có điều nếu cậu lại tiếp tục dây dưa không thôi, tôi cũng không ngại giúp cậu tuyên dương những hành động của cậu ở trong vòng đâu.”
Dứt lời, Cố Quân Thiên nói với bảo vệ: “Tiễn khách!”
“Cố Quân Thiên, anh không thể đổ oan cho tôi!” Trình Minh Nghiên muốn giải thích, những điều Cố Quân Thiên nói, gã đều không hề làm!
Gã cứu ông nội Cố thuần túy chỉ là lòng tốt, gã biết ông nội Cố bị bệnh, nhưng khi ông nội Cố thanh tỉnh cũng rất thích gã, hơn nữa ông nội Cố vẫn luôn hy vọng có ai đó có thể ở bên cạnh bầu bạn Cố Quân Thiên, gã cảm thấy gã có thể làm người kia.
Còn về chuyện của Chu Thanh Hạo, cũng không phải gã đi điều tra Chu Thanh Hạo, gã thật sự không biết chú hai của Chu Thanh Hạo lại xấu xa như vậy.
Nhưng Cố Quân Thiên không muốn nghe Trình Minh Nghiên giải thích: “Nếu cậu không đi, tôi sẽ lập tức nói cho mọi người biết những chuyện cậu làm.”
Trình Minh Nghiên như gặp sét đánh, không thể nói được gì, cha Trình mẹ Trình thì mỗi người một bên, lôi kéo gã đi ra ngoài.
Bọn họ tin tưởng con trai mình không có xấu xa như vậy, nhưng nếu Cố Quân Thiên nói chuyện này ra bên ngoài, vậy thì nhà bọn họ sẽ mất hết thanh danh!
Nhưng dù vậy, lúc sắp ra ngoài, Trình Minh Nghiên vẫn nhịn không được chất vấn Chu Thanh Hạo: “Chu Thanh Hạo, có phải mày đã nói cái gì với Cố Quân Thiên hay không?”
Chu Thanh Hạo vẫn luôn xem náo nhiệt : “……” Y thật sự nằm không cũng trúng đạn!
Nếu như cha Cố mẹ Cố và ông cụ Cố không ở đây, chắc chắn Chu Thanh Hạo sẽ làm trò ở trước mặt Trình Minh Nghiên, nói mấy lời như là tối hôm qua Cố Quân Thiên hung hăng yêu thương y một phen, thế nên làm y nhức mỏi cả người giọng nói cũng khàn luôn linh tinh, chọc cho Trình Minh Nghiên tức chết.
Nhưng cha Cố mẹ Cố và ông cụ Cố đều có mặt.
Chu Thanh Hạo chỉ có thể giữ vững nụ cười, ảo não vạn phần mà nhìn theo người nhà họ Trình rời đi.
Chờ người nhà họ Trình đi rồi, cha Cố mẹ Cố lập tức an ủi Chu Thanh Hạo: “Thanh Hạo con đừng nóng giận, Quân Thiên và thằng nhóc kia không hề có chút quan hệ nào, nó chỉ thích con thôi.”
Chu Thanh Hạo cười nói: “Con biết ạ.”
Nhà họ Cố hoà thuận vui vẻ, sau khi người nhà họ Trình bị đuổi ra, đều tức đến xì khói.
Cha Trình nói: “Người nhà họ Cố thật là không nói lý! Minh Nghiên nhà ta có lòng tốt, bọn họ lại nghĩ nó như vậy!”
Trình Minh Nghiên thì càng không thể tiếp thu mình bị đổ oan: “Bọn họ oan uổng con!”
Chỉ có mẹ Trình là tỉnh táo, thật ra trước khi đến, bà đã cảm thấy nhà mình không có lý.
Nhưng chồng và con trai bà đều như vậy, bà cũng không dám nói nhiều, sợ bị bọn họ hợp sức công kích.
Trình Minh Nghiên khóc lóc giải thích với cha mẹ, nói gã không có làm chuyện xấu, đều là Cố Quân Thiên đổ oan gã.
Cha Trình nói: “Minh Nghiên, ba ba biết con không có làm chuyện xấu, là ý nghĩ của Cố Quân Thiên quá dơ bẩn! Nếu như Cố Quân Thiên không thừa nhận hôn ước này, về sau con cũng không cần phải để ý đến nữa, ba ba sẽ lập tức sắp xếp cho con xem mắt!”
“Vâng.” Trình Minh Nghiên nói, gã bây giờ, thật sự đã hết hy vọng với Cố Quân Thiên.
Cha Trình lại nói: “Minh Nghiên, con cũng đừng để ý đến Chu Thanh Hạo kia nữa, đôi mắt nó đỏ bừng, sau khi vào nhà họ Cố gia chỉ sợ cũng sống không tốt, nói không chừng chính là bị nhà họ Cố khi dễ!”
Lúc này Trình Minh Nghiên cũng nhớ tới đôi mắt đỏ bừng của Chu Thanh Hạo.
Gia thế Chu Thanh Hạo như vậy, chắc chắn sẽ bị người nhà họ Cố ghét bỏ, Cố Quân Thiên không có khả năng ở bên cậu ta lâu dài.
Đăng bởi | ĐồngĐạoNhân |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |