….
Trình Minh Nghiên đứng ở ngoài cửa nhà họ Cố, nỗ lực nhớ lại sắc mặt của Chu Thanh Hạo, càng nghĩ càng cảm thấy, chắc chắn Chu Thanh Hạo ở nhà họ Cố phải chịu uất ức.
Hôm nay Chu Thanh Hạo rất không giống bình thường.
Đổi lại là trước kia, chắc chắn Chu Thanh Hạo sẽ ở bên cạnh bóp giọng lên tiếng châm ngòi thổi gió chế nhạo gã, nhưng hôm nay cái gì Chu Thanh Hạo cũng không làm, vẫn luôn im lặng giả cười.
Đôi mắt Chu Thanh Hạo còn hơi sưng đỏ.
Hôm nay ông cụ Cố hồ đồ, bởi vậy mới không làm cái gì với Chu Thanh Hạo, đợi ông thanh tỉnh, nhất định sẽ ghét bỏ Chu Thanh Hạo.
Còn chưa kết hôn đã dọn vào trong nhà người ta ở, hành vi của Chu Thanh Hạo, thật sự rất không có giáo dưỡng!
Sau khi nghĩ vậy, rốt cuộc Trình Minh Nghiên cũng thấy dễ chịu hơn chút, sau đó bèn đem chuyện đôi mắt Chu Thanh Hạo sưng đỏ có lẽ sống ở nhà họ Cố không được tốt, chia sẻ với đám bạn của mình một phen.
Gã còn nói chính mình đã từ hôn với Cố Quân Thiên, đến mức những lời Cố Quân Thiên chỉ trích gã, một câu gã cũng không nhắc đến.
Sau đó, Cố Quân Thiên bỗng dưng nhận được tin nhắn từ mấy đứa bạn plastic gửi tới: “Cố Quân Thiên, cậu thật sự từ hôn với Trình Minh Nghiên hả? Vậy thì tôi theo đuổi cậu ấy đó nha!”
“Cố Quân Thiên, Trình Minh Nghiên thích cậu như vậy, từ bỏ cậu ấy thì cậu sẽ phải hối hận.”
“Cố Quân Thiên, cậu đối xử với Trình Minh Nghiên như vậy có phải không tốt lắm hay không?”
……
Cố Quân Thiên: “……” Mấy người này có bệnh à!
Mạch não của bọn họ giống hệt Trình Minh Nghiên, khiến người ta không thể hiểu được!
Lười không muốn phản ứng những người này, Cố Quân Thiên bèn kéo đen tất cả bọn họ.
Đám bạn plastic này của hắn, đều ở độ tuổi hai ba mươi tuổi, tuy rằng trong nhà hai bên đều có hợp tác kinh doanh với nhau, nhưng hợp tác kinh doanh với hắn chính là cha mẹ của những người này, không có phương thức liên hệ của những người này, với hắn mà nói cũng chẳng có chút ảnh hưởng nào.
Cho dù hắn có rãnh rỗi, cũng không cần thiết lãng phí trên người những kẻ đó, có thời gian còn không bằng mang theo Chu Thanh Hạo tiến hành huấn luyện lực lượng.
Cố Quân Thiên ngóng trông thân thể Chu Thanh Hạo sớm tốt lên, như vậy hắn mới có thể lại lần nữa chỉ đạo Chu Thanh Hạo rèn luyện.
Thật……mong chờ một cách khó hiểu.
Hắn không hề biết, mấy người bị hắn kéo đen đều đang trào phúng sau lưng hắn, cảm thấy hắn nhất định sẽ hối hận.
“Chu Thanh Hạo đến với cậu ta chính là vì tiền, Cố Quân Thiên dẫn một người như vậy về nhà họ Cố, thật là đầu óc có vấn đề!”
“Ông cụ Cố chắc chắn không thích Chu Thanh Hạo, cha mẹ Cố Quân Thiên đã đã trở lại, nghe nói bọn họ cũng không thích Chu Thanh Hạo.”
“Khẳng định không thích! Cố Quân Thiên vứt bỏ Trình Minh Nghiên môn đăng hộ đối không cần, lại đi muốn một kẻ chỉ một lòng đào mỏ, nhất định trưởng bối sẽ cảm thấy sốt ruột.”
“Chu Thanh Hạo kia đặc biệt thích làm ra vẻ, cũng không biết Cố Quân Thiên thích nó cái gì……”
“Người như vậy, không phải giơ tay là có thể tóm được một đống sao? Cố Quân Thiên còn xem nó như bảo bối!”
……
Chu Thanh Hạo đến nhà họ Cố vào buổi tối thứ sáu, buổi tối thứ bảy bị Cố Quân Thiên lôi kéo, tiến hành huấn luyện lực lượng lần đầu tiên.
Hôm nay là chủ nhật, cơ bắp trên người y đặc biệt mỏi, luôn muốn nằm ườn một chỗ không muốn động đậy…… Y còn hy vọng tới thứ hai có thể tốt hơn chút, kết quả đến sáng thứ hai, trên người y còn nhức mỏi hơn cả hôm chủ nhật.
Cũng may ngoại trừ cơ bắp nhức mỏi, y không có chỗ nào không khoẻ, còn thoải mái ăn uống, đặc biệt có khẩu vị.
Sáng hôm nay Cố Quân Thiên sắp xếp vận động cho Chu Thanh Hạo vẫn như cũ là đi bộ trên máy chạy bộ.
Chu Thanh Hạo đi bộ được 40 phút, chỉ cảm thấy “nhức mỏi” cả người, sau đó một hơi ăn sạch cơm dinh dưỡng đầu bếp làm.
Cố Quân Thiên thấy thế, đưa qua cho y một ly sữa bò nóng: “Em chậm rãi uống, uống xong chúng ta cùng nhau đi làm.”
Chu Thanh Hạo ôm cốc sữa bò nóng, nghĩ đến phải đi làm, tự dưng cảm thấy hơi hoảng hốt.
Cuối tuần này y trải qua quá phong phú, thế nên y cảm thấy, lần cuối đi làm, đã là chuyện rất lâu trước kia……
8 giờ, Chu Thanh Hạo xuất phát từ nhà họ Cố, sau đó đến Cố thị vào đúng 8 giờ rưỡi.
Cố thị bắt đầu làm việc từ 9 giờ, nhưng vào giờ này, cũng đã có mấy người lục tục tới sớm.
Bọn họ có người đang ăn cơm sáng, có người đang uống cà phê, có người thì nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy Chu Thanh Hạo, bọn họ sôi nổi chào hỏi: “Chu Thanh Hạo, sớm nhỉ!”
Chu Thanh Hạo cũng cười chào hỏi với bọn họ, sau đó chậm rãi dịch đến chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Mấy năm gần đây, y thật sự có hơi thiếu vận động, thế nên khó được vận động một phen, vậy mà cơ bắp lại nhức mỏi thành như vậy.
Cả một buổi sáng, Chu Thanh Hạo đều không muốn đi lại, rốt cuộc vừa đi là khó chịu.
Người trong công ty nhìn thấy, đều lộ ra nụ cười ý tứ sâu xa.
Hôm nay Chu Thanh Hạo ngồi xe Cố tổng tới công ty, rất nhiều người đều thấy được.
Nói cách khác, tối hôm qua Chu Thanh Hạo và Cố tổng ở bên nhau.
Nhìn bộ dáng đi đường không được tự nhiên của y, nhất định là tối hôm qua y và Cố tổng đã làm cái gì đó rồi.
Nghĩ như vậy, có người quan hệ tốt với Chu Thanh Hạo, trộm hỏi Chu Thanh Hạo: “Chu Thanh Hạo, phương diện kia của Cố tổng, có phải rất lợi hại không?”
Chu Thanh Hạo: “……” Y cũng không biết!
Cố Quân Thiên rất dung túng rất thương yêu y, chắc chắn là thích y, nhưng không biết vì cái gì, một người đàn ông như Cố Quân Thiên cả ngày cứ thích chơi trò nghĩ một đằng nói một nẻo, một chút cũng không dứt khoát.
Có điều với tình huống hiện tại, chắc chắn người khác sẽ cho rằng y đã ngủ được người ta rồi…… Chu Thanh Hạo thở dài, nghiêm túc làm việc.
Buổi chiều y phải đi gặp luật sư, còn phải mang theo vệ sĩ đến phòng trọ một chuyến, dọn sách và một vài đồ vật khác đến nhà họ Cố.
Y rất bận, chỉ có thể “thân tàn chí kiên” tiếp tục làm việc.
Lúc Chu Thanh Hạo bận rộn, Hoắc Bình Hải đầy oán hận mà nhìn Chu Thanh Hạo.
Trong khoảng thời gian này Hoắc Bình Hải sống rất không tốt.
Hôm nay, gã ta còn nhận được thông báo giảm biên chế.
Cố thị khá tốt, công việc nhẹ nhàng tiền lương cao, nhưng hiện tại, gã ta sắp bị đuổi rồi!
Nhà thiết kế châu báu bình thường như gã ta căn bản không được coi trọng, rất khó tìm được công việc, sau khi rời khỏi Cố thị, có lẽ gã ta cũng không thể tìm được công việc nào tốt thế nữa.
Mà gã ta bị như vậy, đều là do Chu Thanh Hạo!
Còn có Cố tổng, hắn chính là cái đồ não yêu đương!
Nếu biết ý nghĩ của Hoắc Bình Hải, Cố Quân Thiên nhất định sẽ hô oan uổng.
Hắn thật sự không phải não yêu đương! Sau khi hắn biết được có người nói bậy ở trước mặt Chu Thanh Hạo, xác thật có ý kiến với Hoắc Bình Hải, nhưng hắn không giống với nguyên chủ, hắn là người tuân thủ quy tắc, sẽ không lạm quyền.
Nếu như Hoắc Bình Hải cố gắng làm việc có cống hiến với công ty, nhiều nhất gã ta sẽ chỉ bị điều đến Lão Thành Hoàng Kim mà thôi, sẽ không bị đuổi, rốt cuộc chuyện trước đó, đầu sỏ gây tội là Trình Minh Nghiên, Hoắc Bình Hải chỉ nói mấy câu trong văn phòng mà thôi.
Nhưng Hoắc Bình Hải làm việc qua loa có lệ biểu hiện không tốt…… Không đuổi gã ta thì đuổi ai?
Song dù cho như vậy, Cố Quân Thiên cũng làm đúng theo quy trình, không giống như khi nguyên chủ đuổi việc Chu Thanh Hạo, đã đuổi người đi ngay trong ngày thì thôi, còn chụp cho một cái tội danh.
Những thứ này, Hoắc Bình Hải tất nhiên không biết.
Lúc này, gã ta đang kể nỗi tức giận bất bình của mình cho Trình Minh Nghiên nghe, oán giận Cố thị bất công, nói Chu Thanh Hạo không có bản lĩnh gì lại có thể lấy lương cao trong công ty, mà gã ta vô cùng xuất sắc lại bị xa lánh.
Gã ta còn nói: “Hôm nay ngay cả tay Chu Thanh Hạo cũng không thể duỗi thẳng, tôi hoài nghi nó bị đánh!”
Đồng nghiệp của gã ta cảm thấy Chu Thanh Hạo là được Cố tổng hung hăng “yêu thương” nên mới như vậy, nhưng gã ta cảm thấy không phải.
Ngay cả cánh tay mà Chu Thanh Hạo cũng không nâng lên nổi, nói không chừng chính là bị đánh!
Trình Minh Nghiên lập tức tám chuyện với Hoắc Bình Hải……
Chu Thanh Hạo cũng không biết những thứ này, quá trình y trao đổi với luật sư rất thuận lợi, đến phòng trọ dọn đồ thì càng đơn giản hơn.
Lúc Chu Thanh Hạo sắp xếp lại đồ đạc, lại gặp được đôi tình nhân nhỏ thuê chung kia, bọn họ cũng đến giúp y sắp xếp đồ, cô gái trong cặp đôi còn nói: “Tiền thuê nhà ở đây không mắc, sao anh không giữ lại? Có nơi dừng chân mà nói, nếu lỡ gặp phải chuyện gì cũng có chỗ để đi.”
Chu Thanh Hạo nhìn thấy lo lắng trong mắt cô gái, cũng biết ý tứ của đối phương.
Cố Quân Thiên quá có tiền, y và Cố Quân Thiên không quá xứng đôi.
Cô gái này sợ nếu như tình cảm của y và Cố Quân Thiên xảy ra vấn đề, sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, đến lúc đó ngay cả nơi đặt chân cũng không có.
Nhưng bản thân y đã không có nhà, hiện tại thứ duy nhất y có được chính là Cố Quân Thiên.
Nếu như ngày nào đó Cố Quân Thiên không cần y nữa, với y mà nói có nơi dừng chân hay không, thật ra chẳng sao cả.
Thậm chí y cũng không biết, nếu thật sự tới lúc đó, mình phải sống sót thế nào.
Đương nhiên, y tin tưởng Cố Quân Thiên sẽ không đối xử với y như vậy.
Sau khi Cố Quân Thiên đưa y về nhà, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm y, bắt y rèn luyện bắt y ngủ sớm, còn sắp xếp cơm dinh dưỡng cho y.
Đăng bởi | ĐồngĐạoNhân |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |